Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 42: Bổn vương muốn ...




Bị câu hỏi của Hàn Trạch làm khó, Tiêu Vĩnh Thụy không biết công việc của bị bao dưỡng là nên làm gì? Cậu chỉ nghe Dương Nhã Lan và Mộ Diệc Phàm thao thao bất tuyệt về tác hại của nó thôi, đúng là tâm tính tò mò hại chết người mà. Hàn Trạch thấy cậu lúng túng không trả lời được, tốt bụng nói giúp luôn.


"Làm ấm giường, em hiểu chứ?" Hàn Trạch không cho Tiêu Vĩnh Thụy thời gian quẫn bách nữa, nhả ra từng chữ, hắn nói rất chậm, sợ cậu không nghe rõ cũng vì kiếm chế tim gan nhộn nhạo của mình. Thiếu niên nhà hắn bị ai làm hư rồi?


Lần này Hàn Trạch phải thất vọng rồi, vì Tiêu Vĩnh Thụy hiểu từ này. Cậu nghe rất nhiều từ hoàng hậu, cũng chính là mẫu thân của cậu giờ bà lên làm thái hậu rồi. Mẫu thân luôn muốn Tiêu Vĩnh Thụy lựa chọn được một khuê nữ cậu thích, kết hôn rồi sinh hài tử cho bà ẵm. Nhưng cậu có thích ai đâu, bà lại bảo cậu cứ chọn, đem về làm ấm giường cũng được còn không có mặt mũi hỏi con trai quý báu của mình là cậu chẳng lẽ không có nhu cầu về phương diện đó. Tiêu Vĩnh Thụy thành thật lắc đầu, mẫu thân liền ai oán than thở hết mấy ngày, còn cất công dạy cậu về phương diện "làm ấm giường" này của nam nữ nữa!


"Hiểu chứ!" Tiêu Vĩnh Thụy vẻ mặt chắc chắn đáp.


"Vậy em làm cho tôi xem đi. Đương nhiên tôi sẽ phối hợp với em rồi." Hàn Trạch mỉm cười, ánh mắt lóe lên tinh quang nhìn thẳng vào Tiêu Vĩnh Thụy. Cậu vẫn chẳng cảm nhận được gì, đi đến bên giường, cởi áo tắm bông ra để lộ làn da trắng hồng, cậu khẽ mím môi nhìn Hàn Trạch, sau đó leo lên giường.... quấn chăn vào, ngủ! Còn không quên vỗ vỗ tay về phía giường trống nói, "Hàn Trạch, mau đến đây ngủ đi."


Hàn Trạch nhịn cười rất cực khổ, nhìn từ trên cao xuống nơi Tiêu Vĩnh Thụy đang nằm, nói "Sai rồi, đây là ngủ chung đơn thuần, ngồi dậy, tôi chỉ em." Cậu làm hắn cứ tưởng cậu học hư, ai ngờ vẫn là một thân non nớt, vậy dùng lần này dạy dỗ cậu lại mới được.


Tiêu Vĩnh Thụy ngây ngô ngồi dậy, chờ lệnh chỉ dẫn.


"Em lại đây, cởi đồ cho tôi."  Hàn Trạch tìm một tư thế thoải mái trên sô pha, nói. Tiêu Vĩnh Thụy định tìm lại áo bông mặc vào, Hàn Trạch liền ngăn cản, "Không được mặc, cởi ra thì không mặc vào nữa, nào, bảo bối ngoan ngoãn lại đây đi." Hàn Trạch cười nhã nhặn, nói.


"Lạnh mà..." Tiêu Vĩnh Thụy nỉ non.


"Vậy tăng điều hòa lên." 


Một lát sau, điều hòa tăng lên, nhiệt đồ trong phòng ấm hơn. Tiêu Vĩnh Thụy rụt rè đi tới gần Hàn Trạch, hắn mặc bộ đồ ngủ thoải mái, chỉ cần hai ba cái đã cởi được, nhưng Tiêu Vĩnh Thụy lần mò mãi mới gỡ được nút thắt ở phần eo. Nhưng khổ nỗi cậu không mặc gì hết ngoại trừ quần nhỏ, ngại muốn độn thổ, Hàn Trạch nhìn đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn, làn da búng ra sữa mê hoặc người kia, hắn dùng sự "chính nhân quân tử" suốt 25 năm cuộc đời mới kiềm hãm được không nhào lên ăn sạch Tiêu thỏ con. Cậu sốt ruột, Hàn Trạch chẳng lẽ không nóng lòng?


Hàn Trạch nói, "Hay tôi nằm trên giường cho em dễ cởi?"


"Ừm cũng được, anh nằm đi." Tiêu Vĩnh Thụy ngại ngùng nói.


Và rồi khung cảnh thay đổi, Hàn Trạch và Tiêu Vĩnh Thụy cùng nằm trên giường, cậu cuối cùng cũng cởi được đồ cho hắn, vừa cởi ra xong Hàn Trạch vô thanh vô thức nhào lên, đặt cậu xuống giường, hôn lên môi cậu, nụ hôn ôn nhu đến độ không thể ôn nhu hơn, Tiêu Vĩnh Thụy sững người, chốc lát lại đỏ mặt, cậu còn nghe tim mình đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hàn Trạch cạy đôi môi hồng hồng của cậu, luồn lưỡi vào khuấy đảo, công thành chiếm đất, còn vô cùng càn quấy. Tiêu Vĩnh Thụy, một xử nam không biết làm thế nào, chỉ đành chịu thua để Hàn Trạch toàn quyền quyết định. Hai người hôn đến khi Tiêu Vĩnh Thụy cảm thấy mình thở không thông nữa, Hàn Trạch mới mở chút lòng từ bi tha cho. Cậu thở hổn hển, hai mặt mông lung nhìn Hàn Trạch. Hắn thì hôn một lần liền cứng, lại nhìn khuôn mặt thanh tú ưa nhìn của cậu, khóe mắt hơi đỏ lên, dường như nước mắt muốn chảy ra ngoài, cậu thở dốc nhìn Hàn Trạch. Hắn không chịu nổi nữa, vùi đầu vào phần xương quai xanh của cậu, khẽ nói.


"Tiểu yêu tinh!"


Hàn Trạch đặt một dấu hôn lên xương quai xanh của cậu, đánh dấu chủ quyền xong, đặt cậu nằm ngay ngắn, còn mình thì đi vào nhà tắm.


Tiêu Vĩnh Thụy du đãng trên chín tầng mây, bay qua bay lại cuối cùng thì hồn cũng nhập lại xác, cậu đỏ mặt nhớ lại tình cảnh lúc nãy, đôi môi bị hôn đến sưng, cậu ngại ngùng nhìn xuống hạ thân.... có phản ứng rồi!


Tiêu Vĩnh Thụy chợt muốn khóc, khó chịu quá, làm sao đây?


Cậu vật vã lăn qua lăn lại cũng không dập tắt lửa được, bên tai còn nghe thoáng tiếng rên khẽ của Hàn Trạch trong phòng tắm, mặt cậu đã đỏ lại càng đỏ. Cậu ngồi dậy, luống cuống dùng tay tự an ủi, đúng lúc đó, Hàn Trạch mới dập lửa xong đi ra, thấy cảnh này, hắn có xúc động muốn quay lại phòng tắm không đi ra nữa.


"Hàn Trạch, tôi khó chịu." Tiêu Vĩnh Thụy nhỏ giọng thỏ thẻ.


Hàn Trạch bình tĩnh đi đến, ngồi xuống cạnh Tiêu Vĩnh Thụy, nhìn Tiểu Tiêu cương cứng đang được Tiêu Vĩnh Thụy cầm trong tay, cậu đỏ mặt tránh né tầm nhìn.


"Muốn tôi giúp không?" Hàn Trạch lấy lại nụ cười đứng đắn hằng ngày, nhưng cậu lại cảm thấy nụ cười này dường như không có ý tốt. Nhưng Tiêu Vĩnh Thụy nào nghĩ nhiều như vậy, nỉ non, "Muốn."


"Được rồi, vậy em nằm xuống đi." Hàn Trạch ôn nhu nói.


Tiêu Vĩnh Thụy nghe lời nằm xuống, Hàn Trạch xen vào giữa hai chân thon dài trắng nõn, khẽ nuốt nước miếng, tách hai chân của cậu ra, nhìn vật nhỏ cương cứng kia, Tiểu Tiêu không được ra nắng nên rất trắng, giờ đang trạng thái cương thì hơi đỏ hồng, hắn cúi đầu, ngậm tiểu huynh đệ của Tiêu Vĩnh Thụy vào miệng.


Tiêu Vĩnh Thụy hít sâu một hơi, nhìn xuống hạ thân, Hàn Trạch đang nghiêm nghiêm túc túc khẩu giao cho cậu, Tiêu Vĩnh Thụy khẽ nói, "Hàn Trạch... sao anh lại..."


Nhưng lời chưa hết đã bị tiếng rên rỉ thay thế, hắn đưa cậu bay lên tận trời xanh, sung sướng đến không nói nên lời, cậu chưa hề trải qua sự việc này, không kiềm chế được lớn giọng rên rỉ, âm thanh hút hồn Hàn Trạch, như có động lực, hắn càng hăng say khẩu giao.


Tiêu xử nam rất nhanh liền hạ súng đầu hàng, cậu định nói Hàn Trạch nhả ra, nhưng hắn không chịu, đến lúc bắn ra, lượng tinh dịch liền vào trong miệng Hàn Trạch. Tiêu Vĩnh Thụy mặt mày đỏ bừng, khóe mắt rướm nước mắt, nói "Xin lỗi.... anh nhả ra đi, bẩn..." 


Nhưng Hàn Trạch ực một tiếng, nuốt luôn, lần này Tiêu Vĩnh Thụy khóc thật rồi, "Sao anh lại nuốt, bẩn lắm, lỡ đau bụng thì sao?" Hàn Trạch nhìn cậu khóc, trong lòng khó chịu, dỗ dành Tiêu Vĩnh Thụy, nói "Của Thụy Thụy, có như thế nào vẫn nuốt."


Nhưng Tiêu Vĩnh Thụy có thèm nghe đâu, Hàn Trạch lại nỗ lực dỗ dành bảo bối, "Rồi rồi... tôi sai rồi, lần sau không như vậy nữa." Rồi đặt Tiêu Vĩnh Thụy nằm xuống cạnh mình, Tiêu Vĩnh Thụy chợt nhớ ra một việc đã bị cậu quên bẵng đi.


"Hàn Trạch, vậy anh có đồng ý bao dưỡng tôi không?" 


Hàn Trạch cưng chiều nhéo nhẹ mũi cậu, dò hỏi, "Em học cái này từ ai?"


"Chị Dương và Diệc Phàm kể em nghe đó.... rốt cuộc anh có đồng ý không?" Vô tư bán đứng đồng đội.


"Được rồi, anh đồng ý. Về sau anh là kim chủ của em, phải nghe lời anh, anh bảo gì thì làm đó, không được cãi lại, với cả không được làm cái trò hù người hôm nay, em làm anh suýt thì đứng tim." Hàn Trạch cảm thán.


"Dạ." Tiêu Vĩnh Thụy ngọt ngào đáp.


Hai người đi ngủ, một lúc sau, Tiêu Vĩnh Thụy lại mở đôi mắt phượng của mình ra, ngây thơ hỏi, "Hàn Trạch, sao anh không làm tiếp?"


Hàn Trạch đang lim dim ngủ, mười giây sau mới trả lời, "Tâm can bảo bối của anh, anh không nỡ."


Tiêu Vĩnh Thụy như rơi vào bể tình, ngọt ngào đi vào giấc ngủ. Lúc đó, Hàn Trạch mở mắt, sủng nịch nhìn cậu, khẽ nói "Bởi vì... anh yêu em. Ngủ ngon, bảo bối."


--- Hết chương 42 ---


Kiều: Mọi người hóng quá làm tui lương tâm cắn rứt, viết thêm chương nữa trong cùng một ngày đây. Mau khen tui đi. 


Vì mục tiêu 10K! Cố lên nào! Yêu mọi người nhiều thật nhiều luôn.