Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 41: Vương ma ma tìm cớ




Editor: Bộ Yến Tử (T. Phi Yên) - Diễn Đàn

___________

Trở lại U Niệm các, Lam Vũ và Lam Khúc đang nhàm chán chờ tiểu thư nhà mình, cảm thấy rất bất mãn việc tiểu thư một mình đi chơi mà không dẫn bọn họ theo.

"Tiểu thư, người trở về rồi?" Lam Vũ nhìn thấy tiểu thư từ cửa sổ bay vào, vội vàng tiến lên pha trà cho nàng. 

"Ừ, không có ai đến gây phiền phức chứ?" Mặc dù Lam U Niệm rất có lòng tin với Lam Vũ và Lam Khúc, nhưng An di nương không phải chủ tử an phận, nhất định sẽ nghĩ biện pháp gây sự với nàng, nàng và bà ta chậm rãi chơi đùa. Chỉ là nơi này không có Internet để liên lạc không có khoa học kỹ thuật, chỉ có người thật biểu diễn thằng hề miễn phí, không phải là một chuyện chơi vui sao? Coi như đang xem người thật biểu diễn cũng rất tốt. Nếu như An di nương biết tất cả những chuyện bà ta làm lại bị Lam U Niệm xem là tạp kỹ, không biết sẽ tức giận thành bộ dạng gì.

"An di nương không có đến, nhưng lão phu nhân trong phủ lại phái người đến, khí thế vô cùng hung hăng." Lam Khúc cũng không vì thân phận là tỳ nữ mà tự ti, trực tiếp ngồi cạnh Lam U Niệm nói.

"Hửm? Lão phu nhân?" Trong mắt Lam U Niệm lóe lên u quang, nói tới vị tổ mẫu(1) này nàng thật sự không thích, lão phu nhân này đã từng luôn không ưa gì mẫu thân Hà Tiếu Nhiên của nguyên chủ, cho rằng Hà Tiếu Nhiên không thể sinh con còn chiếm mất nhi tử của mình, sau đó lại càng không thích Lam Mặc Huyền, cho rằng chỉ là một người ngoài lại muốn thừa kế Lam phủ. Sau đó nữa chính là vô cùng chán ghét Lam U Niệm, cho rằng Lam U Niệm là sao chổi, rõ ràng biết đám người An di nương bắt nạt Lam U Niệm, nhưng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

[1] Tổ mẫu: bà nội

"Đúng vậy, xem ra vị lão phu nhân này rất ghét tiểu thư, lại muốn tiểu thư mỗi sáng phải đi thỉnh an." Mặc dù tính cách Lam Khúc trầm ổn, nhưng nói đến chuyện này vẫn không khỏi tức giận, tiểu thư nhà nàng cao quý cỡ nào, lại phải đi thỉnh an lão thái bà giả dối đó, quả là khinh người quá đáng.

"Lam phủ này sao lại có nhiều người cặn bã như vậy, không bằng để Lam Phong một đao giải quyết hết đi, nếu không lại bị khinh bỉ!" Ở trong lòng Lam Vũ, tiểu thư nhà mình là tốt nhất, tất cả mọi người nên đau nên cưng chiều cung kính, nhưng từ khi đến Lam phủ, lại có chuyện gì đây.

Lam Vũ vừa mới nói xong, đột nhiên Lam Phong xuất hiện trước mắt bọn họ, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng nhưng trộn lẫn sát khí: "Tiểu thư, cần đi giết sao?"

Lam U Niệm ra hiệu cho Lam Phong ngồi xuống, thấy bộ dạng bọn họ đều rất tức giận, không khỏi buồn cười. "Không phải chuyện gì cũng cần giết người để giải quyết, các ngươi quá bạo lực, không có chút dáng vẻ nữ tử." 

Trong lòng ba người không khỏi phê bình, tiểu thư người có bộ dáng nữ tử sao? Giết người còn tàn nhẫn hơn bọn họ nhiều, bọn họ tàn bạo như thế này nguyên nhân lớn nhất là do tiểu thư người dạy ra không phải sao?

"Có đôi khi rất nhiều chuyện có thể dùng đầu óc từ từ chơi đùa, không phải tốt hơn à?" Lam U Niệm bắt đầu giáo dục ba người: "Nếu như đầu óc không sánh bằng, lại trực tiếp giết chết cũng không muộn!"

Ba người đều có dáng vẻ quả nhiên là thế, các nàng biết tiểu thư không phải chủ tử có kiên nhẫn, hơn nữa tiểu thư theo đuổi là thực lực tuyệt đối hết thảy âm mưu quỷ kế đều là nói suông, mà tiểu thư của các nàng có thực lực tuyệt đối.

"Tiểu thư, Vương ma ma ở bên ngoài muốn gặp tiểu thư." Thị vệ Trương Lâm ở ngoài cửa bẩm báo, Trương Lâm chính là thị vệ trưởng trong mười lăm thị vệ mà Lam Kiến Quân cho nàng, cũng là người Lam U Niệm vừa ý nhất, cho nên nàng giao vấn đề an toàn trong U Niệm các cho hắn ta.

"Cho bà ta vào đi!" Mặc dù loại người này Lam U Niệm căn bản không để vào mắt, nhưng nếu dám tìm tới tận cửa nàng cũng không có lý do gì để trốn tránh.

Dưới sự hướng dẫn của Trương Lâm, Vương ma ma bên cạnh lão phu nhân đi vào U Niệm các, Vương ma ma vừa đi vừa quan sát sự xa sỉ bên trong, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.

"Lão nô gặp qua Tam tiểu thư." Vương ma ma thi lễ lấy lệ, hiển nhiên không để vị đích nữ Lam phủ vào mắt, làm dáng một chút cũng lười phải làm. Vương ma ma hơi rủ mắt, lộ vẻ lừ đừ, bên khóe mắt đầy nếp nhăn, cho thấy dấu vết tháng năm, gương mặt gầy gò mọc đầy vết lốm đốm của lão nhân, cằm dài thái quá, vừa nhìn là một người keo kiệt.

Lam U Niệm cũng không thèm để ý tới sự vô lễ của Vương ma ma, với người không liên quan chỉ cần không trêu chọc nàng, nàng đều sẽ không làm khó người khác.

"Không biết Vương ma ma đến U Niệm các có chuyện gì?" Lam Khúc thấy tiểu thư nhà mình không muốn nói nhiều, đứng bên cạnh hỏi, cũng học dáng vẻ vô cùng không cung kính của bà ta.

Mặc dù Vương ma ma ở trong phủ không là gì, nhưng chỉ bằng bà ta là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, rất được lão phu nhân tín nhiệm, nha hoàn và gia đinh trong phủ không ai không cho bà ta vài phần mặt mũi. Hiện tại thì ngược lại, chỉ là một tiểu nha đầu cũng dám xem thường bà ta, quả nhiên là tiểu thư đến từ nông thôn, ngay cả tỳ nữ cũng không biết lớn nhỏ.

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là Tam tiểu thư đã về phủ, thậm chí ngay cả chỗ của lão phu nhân cũng không đi bái kiến, buổi sáng cho nha hoàn tới mời lại không gặp mặt tiểu thư, lão phu nhân tự mình phái lão nô đến mời Tam tiểu thư qua đó!" Vương ma ma không nóng không lạnh nói, trách móc Lam U Niệm bất hiếu. Bản thân không đi bái kiến tổ mẫu thì thôi đi, lại còn muốn tổ mẫu tự mình đến mời.

Ý tứ trong lời Vương ma ma nói sao bọn họ lại không hiểu? Nhưng trong lòng họ tiểu thư là quan trọng nhất, lễ phép hiếu đạo khác căn bản không ở trong cân nhắc của bọn họ, hơn nữa Lam phủ từng đối xử như vậy với tiểu thư, các nàng chưa diệt Lam phủ đã tốt lắm rồi. Còn đối với Lam U Niệm mà nói, những danh tiếng buồn cười kia trước giờ nàng không thèm để ý, nếu không cũng sẽ không cố ý để người ta biết gương mặt của nàng bị hủy.

"Bổn tiểu thư hôm nay không thoải mái nên không đi thỉnh an tổ mẫu, nếu như truyền nhiễm bệnh cho tổ mẫu thì thật không tốt?" Bản lãnh nói dối không chớp mắt của Lam U Niệm càng ngày càng cao, bộ dáng kia có chỗ nào không thoải mái.

"Căn bệnh của Tam tiểu thư đến thật là kỳ quặc." Vương ma ma châm chọc nói, thật sự rất hận Tam tiểu thư, chẳng trách không được lão phu nhân yêu thích.

"Ngươi có thân phận gì?" Lam Vũ quát lớn, diễn hình tượng tỳ nữ ỷ thế hiếp người cực kỳ giống, thật ra trong lòng lại nín cười không được, vô cùng hưởng thụ loại cảm giác chơi đùa thú vị này.

"Ngươi..." Vương ma ma cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Lam Vũ làm cho tức giận, bị dọa đến sững sờ. Dù sao Lam Vũ cũng đã theo Lam U Niệm vài năm, trên người tự nhiên lây nhiễm chút hơi thở trên người chủ tử, nghiêm túc lên vẫn có vài phần dọa người.

"Ngươi cái gì mà ngươi, một lão nô tài cũng dám ở trước mặt tiểu thư không biết lớn nhỏ, trước mặt tiểu thư ngươi có phần nói chuyện sao? Hừ!" Lam Vũ bắt đầu blah blah giáo huấn Vương ma ma, bộ dáng hung hãn đó cũng khiến Trương Lâm chấn động, quả thật không nghĩ tới tỳ nữ yếu ớt của tiểu thư lại thật đáng sợ.

"Ầm ĩ muốn chết!" Khi Lam U Niệm xem cuộc vui cảm thấy đã đủ rồi, trực tiếp nói một câu dẹp yên Lam Vũ, vội vàng trở về hình tượng tỳ nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng rõ ràng giờ phút này không có ai tin phục mà thôi.

Lam Phong thấy dường như tiểu thư hết sức ghét bỏ Vương ma ma không chịu nhìn rõ tình thế này, nhanh chóng đến bên cạnh Vương ma ma, dùng một tay xách Vương ma ma ra ngoài ném khỏi U Niệm các. Trương Lâm lấy làm kinh hãi, dù sao tốc độ lúc nãy của Lam Phong quá nhanh, thân thủ còn tốt hơn hắn ta rất nhiều. Trương Lâm phức tạp nhìn tiểu thư một cái, hắn ta vẫn luôn cảm giác tiểu thư không đơn giản, không nghĩ tới thậm chí ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng lợi hại như vậy, nghĩ tới đây Trương Lâm càng thêm tôn kính Lam U Niệm.

"Trương thị vệ, nếu ngươi đã vào U Niệm các, thì chính là người của U Niệm các, cái gì nên nói, cái gì nên nhìn ngươi nên hiểu." Lam U Niệm nhìn Trương Lâm nói: "Các ngươi là người của U Niệm các, bổn tiểu thư sẽ không bạc đãi ngươi, càng sẽ không ủy khuất ngươi, nhưng chỉ có một điểm, đó là không được phép phản bội, ngươi có hiểu không?"

Rõ ràng là lời nói vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng mà tự có một cỗ áp lực ép về phía Trương Lâm, khiến gương mặt đen sẫm của hắn ta che kín mồ hôi lạnh, Trương Lâm quỳ xuống nói: "Nếu Trương Lâm đã là người của tiểu thư, tuyệt đối sẽ không phản bội, Trương Lâm chỉ là thị vệ của tiểu thư."

Một câu nói biểu lộ thái độ của Trương Lâm, hắn ta nói ra sau này hắn ta không phải là thuộc hạ của Lam Kiến Quân, mà là thị vệ của Lam U Niệm, sẽ không phản bội.

Lam U Niệm vốn rất hài lòng với Trương Lâm, hiện tại xem ra đúng là nàng không có nhìn lầm người, thị vệ trung thành và thông minh đích thực rất tốt, Lam U Niệm sử dụng cũng yên tâm hơn nhiều.

"Rất tốt, đi xuống đi, bất kỳ người nào ở U Niệm các cũng không thể bị bắt nạt, xảy ra chuyện gì bổn tiểu thư sẽ thay ngươi chịu trách nhiệm." Lời này của Lam U Niệm cũng là cho Trương Lâm quyền lợi, nếu như An di nương tìm tới gây chuyện, chỉ biết một mực nhường nhịn không phải phong cách của nàng.

Đối với chuyện có một chủ tử bao che khuyết điểm như vậy, sau này Trương Lâm càng thêm tận tâm lo liệu mọi chuyện trong U Niệm các.