[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 107




Hai giờ sáng, Đỗ Thiên Trạch bị tiếng di động đánh thức, cuộc điện thoại kia là của một người mà cậu cơ hồ không hề liên lạc, Tô Nhiễm.

Bắt máy, Đỗ Thiên Trạch ậm ừ hai tiếng rồi gọi Phương Nghị, bảo anh mở cửa, Tô Nhiễm đang đứng chờ ở bên ngoài.

“Sao anh tới trễ vậy” Đỗ Thiên Trạch vừa bất đắc dĩ lại vừa nghi hoặc. Cậu không quen thân với Tô Nhiễm, quan hệ không tốt đến mức nửa đêm đi gõ cửa nhà người ta như thế này. Chuyện này cậu hiểu, Tô Nhiễm lại càng hiểu hơn.

“Cái kia…” Tô Nhiễm cúi đầu, nói: “Chúng ta có thể vào trong nhà rồi nói được không”

Phương Nghị nhìn ra phía sau lưng Tô Nhiễm, sau khi phát hiện hắn không mang theo vũ khí, đằng sau cũng không có ai, chỉ có mỗi mình hắn thì mới để cho hắn vào nhà, sau đó khóa chặt cửa lại.

“Có chuyện gì thế” Đỗ Thiên Trạch rót một ly nước đặt xuống trước mặt Tô Nhiễm, hy vọng Tô Nhiễm tìm cậu là vì có chuyện cấp bách, không phải là đến để đánh người.

“Tiểu Duyệt vẫn ổn chứ” Tô Nhiễm không trả lời câu hỏi của Đỗ Thiên Trạch, lại chợt nói đến Phương Duyệt.

“Tiểu Duyệt vẫn ổn. Sao tự dưng anh lại hỏi cô nhóc ấy” Đỗ Thiên Trạch có chút kỳ quái hỏi lại.

“Lần này tôi tới, chính là vì Tiểu Duyệt. Hôm qua cô ấy nói với tôi, cô ấy đã thành thật nói hết cho các người biết rồi.” Tô Nhiễm chợt nói, sau đó lôi máy tính từ trong túi xách ra, nói với Phương Nghị: “Cái game online mà Tiểu Duyệt chơi, tôi cũng có chơi. Tôi tên Liễu Phiêu Nhứ, là đồ đệ của em ấy.”

“Acc nữ hả” Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ khiếp sợ cực kỳ, hỏi lại.

“Ừ.” Tô Nhiễm gật đầu, sau đó ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phương Nghị một cái, rồi mới nói: “Cái game này là do em tôi dạy tôi chơi, nhưng kỹ thuật của tôi không tốt, không cướp được quái. Em ấy nói nếu tôi chơi chỉ vì muốn giết thời gian thì không cần lập acc mới, cứ chơi acc cũ của em ấy là được rồi. Vì thế tôi liền dùng cái acc nhỏ đó đi làm nhiệm vụ, ngắm cảnh game. Hoạt động game gì đó tôi cho tới giờ vẫn chưa từng tham gia. Có một lần đang làm nhiệm vụ, Phương Duyệt đã nhiệt tình giúp tôi đánh quái, sau đó còn thu tôi làm đồ đệ.”

“Sao anh biết người kia chính là Tiểu Duyệt” Phương Nghị nãy giờ vẫn lắng nghe, tay nắm chặt thành quyền, nếu không phải nể mặt mũi của Đỗ Thiên Trạch, Phương Nghị đã sớm đấm thẳng một cú lên mặt Tô Nhiễm rồi. Tên này vậy mà dám gạt người, hại Tiểu Duyệt phải thương tâm lâu như vậy.

“Có một lần quay chương trình, tôi đến cửa hàng thú cưng mua đồ thì thấy Tiểu Duyệt đang chơi game này nên biết.” Tô Nhiễm thành thật đáp.

“Sao anh không nói rõ thân phận của anh cho em ấy biết Anh lừa em ấy là có ý gì” Phương Nghị nện một cú xuống bàn, khiến cả đám ly đều lệch ra khỏi vị trí ban đầu, nước trong ly cũng bị sánh ra ngoài hết một nửa.

“Kỳ thật ban đầu tôi chỉ có hảo cảm với sư phụ thôi. Sau đó, lúc phát hiện sư phụ là Tiểu Duyệt, tình cảm của tôi rõ ràng hơn một chút. Rồi sau đó tôi lại không nói nên lời, sợ em ấy giận. Hơn nữa, tôi cũng không biết em ấy thích tôi.” Tô Nhiễm nhìn nắm đấm của Phương Nghị, run rẩy toàn thân, nhưng vẫn rất dũng cảm mà nói: “Anh à, nếu trong lòng anh khó chịu thì cứ trực tiếp đánh em đi. Đừng đánh mặt là được. Dạo này em đang quay phim.”

“Đừng có ở đó mà gọi bậy gọi bạ. Ai là anh của mày.” Phương Nghị hét lên với Tô Nhiễm.

“Em thề, em thật sự không biết Tiểu Duyệt thích em. Sớm biết em ấy cũng thích em như vậy, em đã sớm tỏ tình rồi. Kỳ thực, trước giờ em vẫn luôn muốn tỏ tình, nhưng em không dám. Em sợ đến lúc em ấy biết em lừa em ấy lâu như thế thì không thèm để ý tới em nữa.” Tô Nhiễm rất nghiêm túc nói. Nãy giờ Đỗ Thiên Trạch vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn, cảm thấy lời hắn nói rất chân thật, kỹ năng diễn xuất của Tô Nhiễm vẫn chưa đạt tới trình độ này.

“Mày lập tức cút xéo đi ngay. Tao không muốn nhìn thấy mày.” Tô Nhiễm dám đùa giỡn với Phương Duyệt quá đáng như vậy, lại hại Phương Duyệt phải thương tâm như vậy, Phương Nghị thật sự không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.

“Tiểu Duyệt sao rồi Hai người có mắng em ấy không Để em nhìn em ấy một cái được không” Tô Nhiễm lộ vẻ khẩn cầu.

“Không tốt. Em ấy rất không tốt. Giờ em ấy nhất định không muốn gặp mày, cũng đã xóa acc rồi. Sau này hai người không còn qua lại gì nữa. Mày cũng không cần phải bỏ ra tâm tư lừa em ấy nữa.” Phương Nghị cảm thấy cái tên Tô Nhiễm này rất quá đáng. Thích Phương Duyệt nhưng lúc Phương Duyệt tỏ tình thì lại không thèm đáp, nhất định là không để Phương Duyệt ở trong lòng.

“Em ấy xóa acc rồi Vì sao vậy” Nghe thấy Phương Duyệt đã xóa acc, Tô Nhiễm lộ vẻ khiếp sợ cực kỳ.

“Chơi game bị tổn thương tình cảm, không muốn chơi nữa. Mày đừng có nhiều chuyện như vậy. Mau cút đi. Tao không muốn nhìn thấy mày.” Phương Nghị nói xong liền túm Tô Nhiễm kéo ra ngoài. Đỗ Thiên Trạch ở bên cạnh nhìn, không ra tay ngăn cản. Lần này quả thật là do Tô Nhiễm quá phận. Cậu không giúp được.

“Anh ơi…” Phương Duyệt đột nhiên chạy tới, mắt đỏ quạch, ngăn Phương Nghị lại: “Những lời mọi người nói, em đã nghe thấy hết rồi. Để em nói chuyện với anh ta đi.”

“Có cái gì để mà nói chứ. Tên này dám chơi acc nhân yêu thì còn có chuyện gì là thật. Em có cái gì để nói nữa.” Lúc này, Phương Nghị thật hy vọng người Phương Duyệt thích là con gái, ít ra thì cũng có thể xem như là một người đáng tin.

“Anh à…” Phương Duyệt nhìn Phương Nghị.

“Được được được. Anh không quan tâm, không quan tâm nữa. Hai đứa nói chuyện đi. Anh để Vú Em và Bùi Đầu To ở lại với em. Nếu có chuyện gì thì cứ để tụi nó nhào tới cắn, anh chịu trách nhiệm hết, nghe chưa” Phương Nghị vỗ đầu Phương Duyệt, lộ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ mà kéo Đỗ Thiên Trạch đi lên lầu.

“Không sao đâu. Em cũng biết một chút về Tô Nhiễm. Trước kia tuy hắn có kết giao khoảng một hai cô bạn gái, nhưng hắn tuyệt đối không có máu phong lưu. Mấy cô bạn gái cũ chưa từng làm ầm ĩ gây scandal lần nào hết. Anh yên tâm. Hắn sẽ không lừa dối tình cảm của Tiểu Duyệt đâu.” Lời Đỗ Thiên Trạch nói không phải là nghe đồn bậy bạ từ mấy cái báo lá cải, tất cả đều lấy từ nguồn khá đáng tin.

“Hy vọng là vậy.” Phương Nghị gật đầu: “Nếu hắn dám đùa bỡn Tiểu Duyệt, anh liền băm nát hắn rồi đút cho đám chó trong sân sau ăn.”

Nghe Phương Nghị nói xong, Đỗ Thiên Trạch dở khóc dở cười, xem ra Tô Nhiễm đã lưu lại ấn tượng quá kém cho Phương Nghị rồi. Nếu Tô Nhiễm thật sự theo đuổi được Phương Duyệt, vậy con đường sau này nhất định sẽ rất khó đi. Không nói cái khác, ít nhất thì muốn lọt qua cửa của Phương Nghị cũng khó lắm.

Sau khi Phương Nghị quay về lại phòng mình, anh vẫn luôn để tâm tới chuyện của Phương Duyệt, nhưng anh chờ hoài vẫn không nghe thấy động tĩnh gì ở lầu dưới, cứ chờ như vậy tới khi ngủ mất. Vừa tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.

Ánh nắng ban mai đã chiếu thẳng vào phòng, Vú Em nhảy lên giường liếm Phương Nghị đến khi nào anh tỉnh thì thôi. Đi theo đằng sau là đám Bùi Đầu To, tụi nó đều đang nhìn chằm chằm vào anh, bắt anh nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.

Phương Nghị thay quần áo, không thèm đánh răng rửa mặt đã chạy xuống lầu, thấy Phương Duyệt vẫn an ổn canh quầy thì thở phào ra một hơi, hỏi Phương Duyệt hôm qua như thế nào rồi

“Thì cứ thế thôi. Em đồng ý với anh ta nhờ anh em khôi phục lại acc, rồi thử ở chung một đoạn thời gian trong game. Những chuyện khác thì sau này mới nói. Ít nhất thì hiện giờ em rất thích ở chung với anh ta.” Phương Duyệt dùng vẻ mặt không hề gì mà nói.

“Em tha thứ cho hắn nhẹ nhàng như vậy sao” Quyết định của Phương Duyệt có phải đã quá tùy tiện rồi hay không

“Làm gì có. Em khóc lớn rồi quậy với anh ta, oanh liệt bắt anh ta xin lỗi một hồi đó chứ. Em không phải là con nít, mấy thứ lãng mạn gì đó em không thèm. Em chỉ muốn tìm một cái bàn đạp vững chắc theo em sống qua ngày thôi. Khó khăn lắm em mới tìm được Tô Nhiễm. Em không muốn buông tay. Nhưng mà…” Phương Duyệt lộ vẻ mặt xấu xa, nói: “Lừa em lâu như vậy, muốn em tha thứ, đâu có dễ”

“Tự em xem là được rồi. Đừng để bị người ta ăn hiếp. Nếu thật sự bị ăn hiếp thì nhớ về tìm anh em.” Phương Nghị xoa đầu Phương Duyệt, khiến tóc của cô bù xù hết cả lên.

“Biết rồi. Nếu Tô Nhiễm dám gạt em, lúc đó em sẽ kéo anh tới đánh hội đồng, đánh tới mức ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra luôn.” Phương Duyệt cẩn thật chải lại tóc. Bị Phương Nghị xoa như vậy, tóc cô thê thảm vô cùng.

“Em vui là được. Đúng rồi. Bộ phim Thiên Trạch đóng em từng xem lúc trước giờ còn chiếu không” Thấy Phương Duyệt không sao, Phương Nghị lại nhớ tới chuyện của mình. Anh có tra trên mạng, mấy chuyện mà cặp đôi hay làm chính là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng nhau xem phim.

“Đã hết chiếu từ lâu rồi. Anh à, sao anh trì độn vậy hả” Phương Duyệt lắc đầu, thực không còn lời gì để nói.

Lúc Phương Nghị chạy bộ về, Đỗ Thiên Trạch đã làm xong bữa sáng. Tuy chỉ là vài bát mì trứng thông thường, nhưng Phương Nghị cảm thấy không giống như trước, càng có cảm giác gia đình hơn.

Giữa trưa, Điền Nhan Minh lại tới. Trước khi để anh đến thuyết phục con mèo hoang kia, Phương Nghị đã bảo Vú Em, Bùi Đầu To và Vú Anh đi khuyên nhủ mèo con trước một lát, không biết nó có nghe lọt lỗ tai hay không, bởi vì biểu tình của con mèo hoang kia vẫn cứ như một.

Lúc ăn cơm, Điền Nhan Minh dùng vẻ mặt khóc tang nói với Phương Nghị rằng mèo con kia chạy mất rồi. Chắc nó thấy anh phiền nên bỏ đi luôn rồi. Anh không muốn sau này mèo con không có chỗ trị thương, nên anh muốn buông tha cho nó.

Lúc rời đi, Điền Nhan Minh lại hỏi Phương Nghị mèo hoang đó thích ăn cái gì, định mua thêm một ít đồ ăn để lại cửa tiệm cho nó, để sau này Phương Nghị nuôi nó cho tốt.

Mèo hoang bình thường ăn khá tạp. Thức ăn cho mèo nó cũng ăn, nhưng không thích lắm. Nó thích nhất món cá hấp xì dầu của một tiệm cơm ở sau phố. Bởi vì con mèo kia ăn vụng mà ông chủ tiệm cơm đã tới mắng vốn Phương Nghị hai lần, nhưng cũng chẳng được tích sự gì, vì con mèo ấy không thèm nghe lời Phương Nghị nói.

Điền Nhan Minh để lại năm ngàn cho Phương Nghị, bảo anh mỗi cuối tuần nhớ gọi cá hấp xì dầu cho mèo con. Bây giờ thì Điền Nhan Minh lại tự mình đi mua một phần về, sau đó đặt vào trong ***g sắt mà mèo con từng ở.

Phương Nghị cầm năm nghìn đồng trong tay mà buồn rầu không thôi. Cá hấp xì dầu ở đó chỉ có 35 đồng một phần, năm nghìn này đủ để nó ăn lâu thật lâu. Không nói mấy chuyện khác, lỡ sau này cửa tiệm dọn đi chỗ khác thì sao đây Chuyện này anh không thể đồng ý được.

“Chủ tiệm, chủ tiệm, cậu mau tới đây.” Điền Nhan Minh hết sức kích động mà chạy xuống lầu, kéo lấy tay Phương Nghị lại chạy lên lầu.

“Cậu xem, nó quay lại rồi này.” Điền Nhan Minh hết sức kích động mà nói với Phương Nghị. Trước mặt bọn họ là ba con mèo hoang, đang vây quanh đĩa cá hấp xì dầu.

“Nó quay lại rồi, có phải nó đồng ý về nhà với tôi không” Điền Nhan Minh kích động tới mức mặt mày đỏ rần rần.

“Vú Em, đến hỏi chút xem.” Phương Nghị bảo Vú Em tiến lên.

Vú Em đi tới cạnh mấy con mèo con, khẽ ô ô vài tiếng. Mấy con mèo đó đang bận rộn ăn cá, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu đáp với Vú Em một tiếng. Một lát sau, Vú Em đi đến bên cạnh Phương Nghị, khẽ gọi vài tiếng, sau đó nhìn ba con mèo kia.

Phương Nghị ở chung với Vú Em đã lâu, có thể đoán được ý của Vú Em: “Nó nói, nếu muốn mang nó về nhà, thì phải mang anh em trai chị em gái của nó về tất.”