[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 31




Lời của Trì Thụy nói, người ngoài đương nhiên không tin, nhưng dù không tin cũng không ai dám chạy tới hỏi hắn vì sao lại hạ mình đến đóng phim truyền hình nhỏ như vậy.

Đỗ Thiên Trạch lật xem thời gian biểu đóng phim một chút. Hôm qua đã diễn xong toàn bộ phân cảnh diễn với hai vị khách mời rồi, kế tiếp sẽ là quay với Trì Thụy. Lý Nghiêu đã sớm biết Trì Thụy muốn tới, lo sẽ làm trễ thời gian của hắn, cho nên mới quay trước phần của hắn.

Nội dung chủ yếu của bộ phim này là kể lại câu chuyện gia đình giữa một người cha và ba đứa con. Ba người con đều rất hiếu thuận, nhưng sự hiếu thuận đó chỉ được diễn ra ở trên phương diện tiền tài mà thôi. Ông bố muốn cái gì thì sẽ có cái đó, nhưng ngày nào cũng phải một mình cô độc trong căn nhà lớn. Thời gian khiến ông thoải mái nhất chính là lúc khi các con về nhà.

Có một ngày, ông bố nhặt được một chú chó nhỏ, câu chuyện vì thế được bắt đầu.

Cảnh đầu tiên Trì Thụy diễn chính là cảnh phản đối ông bố nuôi chó, bởi vì hắn cảm thấy nuôi chó rất vất vả, lại ồn ào, liền nói với ông bố rất nhiều đạo lý hòng muốn ông bố ném con chó đi.

Con đầu tiên lên sàn là Vú Em Số 4. Cảnh này cơ bản là không cần diễn gì cả, chỉ cần Số 4 nằm trong ngực ông bố làm trò bán manh là đủ rồi. Nhưng Số 4 vẫn còn nhỏ, định lực không đủ, nên hay bị mấy đồ vật khác làm hấp dẫn lực chú ý. Quay được vài cảnh thì Số 4 mệt, nhưng nó biết vẫn chưa tới lúc được nằm xuống, vì thế cứ đứng ở trong ngực ông bố mà không ngừng gật gà gật gù ngủ.

Lý Nghiêu liên tục quay lại nhiều lần, cuối cùng không đành lòng phải lấy đồ ăn vặt ra dụ Số 4. Số 4 rất tham ăn nhưng lại không dám ăn, nhận lấy đồ ăn xong liền chạy tới trước mặt Vú Em, đặt đồ ăn xuống trước mặt nó, sau đó khẽ gâu gâu vài tiếng, giống như đang hỏi Vú Em rằng nó có thể ăn không

Bởi vì Số 4 còn nhỏ, không được phép tùy tiện ăn bậy, nên đồ ăn vặt của nó đều do Phương Nghị cung cấp. Vú Em thấy Số 4 ngậm đồ ăn tới, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó vỗ lên đầu Số 4 rồi ủn đồ ăn tới trước mặt Số 4.

Số 4 tỏ ra rất vui vẻ mà cúi đầu gặm đồ, lát sau lại ngẩng đầu lên, lộ vẻ lưu luyến không rời giao lại đồ ăn còn hơn một nửa cho Vú Em, rồi ngẩng đầu nhìn Vú Em.

Vú Em cúi đầu gặm một phát liền hết sạch, rồi ôm lấy Số 4 mà liếm nó hai cái, sau đó ủn ủn Số 4 lên phía trước, bảo nó quay lại diễn tiếp.

“Quan hệ mẹ con tụi nó thật tốt.” Trì Thụy luôn đứng ở đằng xa mà nhìn, nhưng giờ lại chợt đứng cách đó không xa mà nói.

Vú Em nhìn thấy Trì Thụy liền lộ vẻ căng thẳng rõ ràng, kéo Số 4 vào trong ngực. Số 4 mờ mịt nhìn Vú Em, thấy không có chuyện gì liền muốn giãy dụa thoát khỏi lòng Vú Em để chạy đi chơi.

“Ừm, cũng không tệ lắm.” Phương Nghị gật đầu, bởi vì mọi người cho rằng Vú Em và Số 4 là mẹ con, nên anh cũng không muốn giải thích, cứ để cho họ hiểu lầm, dù sao thì Vú Em cũng không để ý.

“Chó nhà anh nuôi không tồi, rất có giáo dưỡng, so với chó nhà tôi thì tốt hơn nhiều.” Trì Thụy tiếp tục nói. Lúc hắn mới tới, Vú Em còn sủa hắn vài tiếng, nhưng sau khi bị Phương Nghị răn dạy thì không sủa nữa. Tuy thấy hắn thì nó vẫn căng thẳng như cũ, nhưng cũng chỉ đứng ở bên cạnh lộ vẻ cảnh giác cao độ mà nhìn hắn thôi, chứ không sủa ra tiếng. So với con chó nhà hắn nuôi lúc nào cũng sủa to thì tốt hơn nhiều.

“Vú Em rất ngoan.” Phương Nghị thản nhiên nói. Bởi vì Vú Em vừa nhìn thấy người này liền sủa, cho nên anh cũng có ấn tượng không tốt với Trì Thụy. Hơn nữa Trì Thụy lại có phong phạm tinh anh, thoạt nhìn rất cao cao tại thượng, so với loại người nghèo như anh thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, cho nên anh cảm thấy anh và Trì Thụy căn bản không có chuyện gì để nói.

“Có bí quyết nuôi chó gì không Làm sao mới có thể huấn luyện chó tốt như thế” Trì Thụy có vẻ như rất hứng thú, còn tìm một cái ghế nhỏ mà ngồi ngay bên cạnh Phương Nghị.

“Không có bí quyết gì cả, chỉ cần đối xử tốt với nó là được.”

“Tổng giám đốc Trì, có thể bắt đầu rồi.” Lý Nghiêu chạy đến bên cạnh Trì Thụy, lộ vẻ cực kỳ cung kính mà nói.

“Xin lỗi, tôi xém chút đã quên mất, làm trễ nải thời gian của mọi người rồi. Chúng ta mau bắt đầu thôi.” Trì Thụy đứng dậy, trước khi đi còn rất lễ phép mà chào tạm biệt Phương Nghị.

“Áp lực lớn thật.” Hải Dương sáp tới bên người Phương Nghị, hỏi: “Tổng giám đốc Trì vừa nói gì với anh đó Anh nói xem, áp lực có lớn hay không hử”

“Hỏi nuôi chó làm sao thôi. Áp lực gì” Chỉ là nói chuyện thôi mà, có gì mà áp lực chứ.

Hải Dương quay đầu nhìn Đỗ Thiên Trạch đang ngồi xem kịch bản cách đó không xa, cảm thấy Phương Nghị quả nhiên là trì độn tới cảnh giới nhất định rồi. Khí thế của Trì Thụy rất mạnh, khiến mọi người cảm thấy có áp lực rất lớn. Thế nhưng Phương Nghị lại không cảm nhận được.

Trì Thụy dường như rất bận, quay đến khoảng bốn giờ chiều thì liền vội vàng rời khỏi trường quay, làm Lý Nghiêu phải lâm thời đổi kế hoạch quay phần diễn của những người khác.

Vào lúc bảy giờ tối, Lý Nghiêu nhận được một cuộc điện thoại. Vừa quay xong một cảnh, ông liền dừng lại, nói Trì Thụy muốn mời mọi người dùng cơm, đã bao một nhà hàng ở gần đây, mọi người sửa soạng xong thì đi qua đó.

“Chúng ta cùng đi đi.” Tô Nhiễm đi đến chỗ Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch rồi nói.

“Mọi người đi trước đi. Tôi muốn về khách sạn cho đám thú ăn xong rồi mới qua.” Phương Nghị cự tuyệt yêu cầu của Tô Nhiễm.

Đỗ Thiên Trạch cũng muốn từ chối, nhưng lại bị Hải Dương kéo tay áo, ý bảo cậu đừng cự tuyệt Tô Nhiễm. Cho dù không thể chủ động qua lại thân thiết với Tô Nhiễm, thì ít nhất cũng không thể trở mặt với hắn. Dù sao địa vị của Tô Nhiễm ở trong vòng luẩn quẩn này cao hơn Đỗ Thiên Trạch nhiều.

“Hải Dương anh cùng về với Phương Nghị đi. Tôi lo lát nữa anh ta không tìm thấy nhà hàng.” Đỗ Thiên Trạch xoay người nói với Hải Dương, sau đó đi theo Tô Nhiễm. Tuy ấn tượng của cậu đối với Tô Nhiễm rất không tốt, nhưng hai người chỉ vừa mới bắt đầu hợp tác mà thôi, cậu quả thật cũng muốn tạo quan hệ tốt với Tô Nhiễm.

Lúc Phương Nghị cho Tiểu Thổ Phỉ ăn, phát hiện cái bụng nhỏ của nó phình ra, rõ ràng là đã được ăn no. Anh xoay người liền thấy trên bàn thiếu mất một củ cà rốt. Trong phòng chỉ có mình Tiểu Thổ Phỉ là thích ăn cà rốt. Phương Nghị xoay người nhìn Đại Hoàng. Đại Hoàng ‘meo’ một tiếng, lắc lắc đuôi, không nói.

“Đại Hoàng.” Phương Nghị nghiêm khắc kêu lên, trong phòng chỉ có Đại Hoàng là có thể tùy ý mở cửa ***g để lấy cà rốt trên bàn cho con thỏ nhỏ này mà thôi.

Đại Hoàng ngay cả mắt cũng không mở, xem như không nghe thấy.

Phương Nghị lắc đầu, quyết định sau này không để nhiều cà rốt ở trong phòng như vậy nữa. Con thỏ này còn nhỏ, ăn thức ăn dành cho thỏ thì tốt hơn. Củ cà rốt này là lấy vội cho nó làm đồ ăn vặt thôi, không phải là món chính.

Cho đám thú ăn xong, Phương Nghị và Hải Dương liền chạy tới nhà hàng, lúc này bên trong đã hát hò, mời rượu, cụng ly, nói chuyện phiếm, rất là náo nhiệt.

Tửu lượng của Đỗ Thiên Trạch không tốt, cứ một mực cản rượu, nhìn thấy Phương Nghị tới thì liền lấy cớ chạy đi, dắt Phương Nghị đến ngồi vào chỗ trống, gọi cho anh hai món, để anh ăn trước. Tiệc rượu như vậy, không cần biết là ai, đều phải uống rượu, vì thế nhất định phải ăn trước cái gì đó đã.

Phương Nghị vừa mới ăn hai miếng, đã có người gọi anh, nói là Trì Thụy mời anh và Đỗ Thiên Trạch vào ghế lô bên trong ăn cơm.

Đỗ Thiên Trạch lập tức đồng ý, khuyên Phương Nghị ăn thêm vài miếng nữa, trong lòng cũng thầm nghĩ, Trì Thụy và cậu chỉ quen biết sơ sơ, Phương Nghị thì lại càng không quen. Xế chiều nay hắn cố ý đi tìm Phương Nghị nói chuyện là cậu đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rồi. Giờ lại gọi bọn họ qua ăn cùng. Ngồi trong ghế lô đều là nhân vật lớn không a.

Trong ghế lô quả thật có không ít nhân vật lớn, có vài nhân vật quan trọng trong đoàn làm phim, còn có vài đạo diễn đang quay phim gần đó, tất cả đều được Trì Thụy mời tới. Nhưng ngay cả Tô Nhiễm còn không có tư cách vào đây, sao bọn họ lại được mời tới đây chứ

“Hai người tới rồi à, mau ngồi đi.” Trì Thụy rất nhiệt tình mà mời bọn họ ngồi, cứ như là bạn bè đã biết từ lâu.

Đỗ Thiên Trạch kéo Phương Nghị, chào hỏi từng người một đang ngồi trong ghế lô xong mới ngồi xuống chỗ trống. Mấy nhân vật lớn này không phải là người thường ngày cậu được nhìn thấy. Không cần biết về sau có hợp tác chung hay không, quan trọng là phải lưu lại được ấn tượng tốt cái đã.

Chờ đến khi uống xong một vòng rượu, người trong ghế lô đều đã có chút say, không khí cũng dần náo nhiệt lên, Trì Thụy cũng tươi cười nhiều hơn, khí thế cũng ôn hòa hơn nhiều.

Phương Nghị không quen với mấy người này, cứ yên lặng mà ăn cơm, đột nhiên lại bị Trì Thụy điểm danh.

“Tôi có nghe đạo diễn Lý nói qua, anh là ông chủ của cửa hàng thú cưng, nuôi không ít thú, tất cả đều rất nghe lời. Tôi lần này tới đây, là thật tâm hy vọng anh có thể chỉ giáo cho tôi nhiều hơn, làm sao mới có thể để cho động vật không còn sợ tôi nữa” Trì Thụy bưng ly rượu đi tới trước mặt Phương Nghị.

Phương Nghị đã sớm nghe được lời của Hải Dương lúc kề bên tai mình nói về thân phận của Trì Thụy. Tuy không vui, nhưng vẫn đứng lên rồi bưng ly rượu, đơn giản nói cho Trì Thụy biết một chút về thường thức nuôi động vật. Về phần Trì Thụy có nghe hay không thì đó là chuyện của hắn.

Bởi vì có quan hệ với Trì Thụy, Phương Nghị bị người trong ghế lô lôi kéo chuốc cho không ít rượu. Lúc về, cước bộ cứ lắc lư không ngừng, khiến Đỗ Thiên Trạch có chút đỡ không nổi anh, muốn tìm người giúp đỡ, nhưng Hải Dương đã sớm về rồi.

“Đi….Đi chỗ này.” Phương Nghị kéo Đỗ Thiên Trạch đi vào trong ngõ hẻm bên cạnh. Cái hẻm này vừa sâu vừa tối, không biết có lối ra hay không, nhưng Đỗ Thiên Trạch lại không lay chuyển được Phương Nghị, đành phải đi theo.

Trong ngõ hẻm tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy, Đỗ Thiên Trạch đỡ lấy người Phương Nghị, sờ soạng mà đi về phía trước. Đi khoảng năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng ra được chỗ có ngọn đèn chiếu tới, Đỗ Thiên Trạch cuối cùng cũng có thể đi vững hơn một chút, Phương Nghị bị gió thổi, đầu óc cũng thanh tỉnh lên không ít, miễn cưỡng có thể tự mình đi được.

Lúc đi gần tới đầu hẻm, Đỗ Thiên Trạch nghe thấy cách đó không xa có người nói chuyện, đương nhiên là đứng ở ngay đầu hẻm mà nói, giọng nói không hề cố ý đè thấp xuống, hình như là Tô Nhiễm và người đại diện của hắn, hơn nữa hình như Đỗ Thiên Trạch còn nghe thấy tên của mình.

Lúc này mà xuất hiện thì không được tốt lắm, Đỗ Thiên Trạch kéo Phương Nghị dựa vào tường, bịt miệng Phương Nghị lại, ý bảo anh đừng lên tiếng.

“Phương Nghị có gì tốt chứ, không phải chỉ là nuôi một con chó thôi sao Sao gã có thể chỉ dựa vào một con chó mà lấy được lòng Trì Thụy chứ Anh nghĩ quá nhiều rồi.” Đây là giọng nói của Tô Nhiễm.

“Không cần biết là thế nào. Cậu cũng đã nhìn thấy thái độ của Trì Thụy đối với bọn họ rồi. Tôi đã tìm người hỏi qua, trước kia Trì Thụy không quen với Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị. Lúc hắn tới có nói là vì để chó không chê hắn, nói không chừng là thật. Nếu cậu nuôi một con chó, xem chừng cũng có thêm cơ hội lộ diện trước mặt Trì Thụy a. Đừng có mãi đâm đầu chơi game như vậy.” Đây là giọng nói của người đại diện Tô Nhiễm.

“Anh bảo tôi chơi với chó một lát thì còn được. Anh bắt tôi nuôi chó, đây không phải là muốn giết tôi luôn sao Nếu thật sự bắt tôi ở cùng một phòng với chó, tôi không thể tưởng tượng nổi.” Tô Nhiễm rõ ràng là không đồng ý với kế hoạch của người đại diện.

“Cũng có bắt cậu nuôi lâu đâu. Chỉ nuôi hơn một tháng thôi. Chờ Trì Thụy đi rồi thì chúng ta đem chó tặng cho người khác.” Người đại diện tiếp tục khuyên nhủ.

“Tôi thật sự không muốn nuôi. Không bằng để tôi vứt con chó của Phương Nghị đi, vậy gã sẽ không có cách nào khiến Trì Thụy vui nữa, đỡ phải khiến anh đỏ mắt mỗi ngày.” Tô Nhiễm nói xong, Đỗ Thiên Trạch lặng lẽ quay đầu nhìn Phương Nghị. Trời quá tối, cậu không nhìn thấy rõ, nhưng cậu có thể cảm nhận được Phương Nghị đang tức giận.

“Sao cậu cứ luôn không nghe tôi khuyên vậy, quên đi, chúng ta quay về.” Sau khi người đại diện nói xong, Tô Nhiễm cũng không lên tiếng nữa. Đỗ Thiên Trạch chờ cho hai người đi xa rồi, mới đi ra khỏi hẻm.