[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 35




Vết thương của Vú Em không nặng, không cần phải bôi thuốc, nhưng hai ngày tới không thể ăn thức ăn cứng. Phương Nghị định thừa dịp này đánh răng cho Vú Em luôn.

Phương Nghị vừa mới cầm bàn chải đánh răng trong tay, Vú Em liền gào một tiếng, lủi vào góc phòng. Chờ Phương Nghị chuẩn bị xong đồ đạc xong đi ra mới phát hiện, hai con chó, ba con mèo và một con thỏ, toàn bộ đều được Đại Hoàng thả ra khỏi ***g hết. Tụi nó đang che chở cho Vú Em, còn Vú Em thì lại dùng hai chân trước mà che mắt lại.

“Vú Em.” Phương Nghị nâng tông giọng lên.

Vú Em ư ử, khẽ dịch chân ra mà nhìn Phương Nghị. Nó đang định chạy tới bên người Phương Nghị thì thấy đồ trong tay anh, vì thế lại gục xuống.

Biết Vú Em sẽ không tới đây, Phương Nghị chỉ có thể chủ động tới tóm. Còn chưa đi được hai bước, Số 4 và Số 2 đã chạy tới, gâu gâu với Phương Nghị, khí thế rất dữ, nhưng không dám cắn thật.

Phương Nghị nhốt hai con chó vào ***g sắt thì Tiểu Thổ Phỉ lại chạy tới, che chắn ngay trước mặt Phương Nghị. Phương Nghị cầm củ cà rốt ở trên bàn đưa cho Tiểu Thổ Phỉ. Tiểu Thổ Phỉ liền ôm cà rốt, nhảy đi vài bước, rồi chợt phát hiện có cái gì đó không đúng, lại nhảy về bên người Vú Em, đưa cà rốt tới bên miệng Vú Em.

Ba con mèo kia là do Vú Em nhặt về không lâu, đang dàn hàng ngồi xổm trên đất, tên cầm đầu chính là Đại Hoàng.

Phương Nghị lắc đầu, vượt qua cạnh Đại Hoàng. Còn chưa nhấc chân lên, chân liền bị đè nặng. Trên mỗi chân Phương Nghị đều có treo hai con mèo. Đại Hoàng đang túm chặt lấy chân Phương Nghị. Ba con mèo con thì lại không đủ sức, chỉ dùng móng vuốt túm chặt lấy ống quần của Phương Nghị. Nhưng ba tụi nó lại rất nhẹ cân, ngăn không được bước tiến của Phương Nghị. Trải qua tầng tầng trạm kiểm soát của động vật, cuối Phương Nghị vẫn thành công kéo Vú Em vào phòng vệ sinh.

Trong lúc đánh răng, Vú Em luôn gầm gừ gào thét. Đại Hoàng ở bên ngoài rất sốt ruột, cứ luôn cào cửa. Phương Nghị nghe thấy cũng đau đầu không kém.

Phương Nghị dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng cho Vú Em. Vừa mở cửa ra, anh liền thấy bên ngoài đã có một đám thú vây quanh đang ngẩng đầu nhìn Phương Nghị, tất cả đều lộ vẻ rất tức giận.

Vú Em buồn bã đi ra khỏi phòng vệ sinh, lại dùng cái vẻ mặt sống trên đời không còn gì luyến tiếc nữa mà lủi vào góc tường. Đại Hoàng ngồi xuống bên cạnh Vú Em, ôm đầu v* Em giúp nó liếm lông, nhưng hình như cũng không có hiệu quả.

Tiểu Thổ Phỉ thì lấy cà rốt, thức ăn thỏ, cỏ khô từ trong cái ổ của nó ra vác tới chỗ Vú Em. Mấy con thú khác cũng học theo Tiểu Thổ Phỉ.

Cho nên, lúc Đỗ Thiên Trạch tới, bên cạnh Vú Em đã chất một đống đồ ăn, thức ăn mèo, đồ hộp, hai chậu thức ăn cỡ lớn, thức ăn thỏ, cỏ khô, thịt gà khô… Chung quanh còn có cả đám thú nhỏ, đang nhìn chằm chằm vào Phương Nghị.

“Vết thương của Vú Em nghiêm trọng lắm sao” Nhìn thấy tình huống thế này, Đỗ Thiên Trạch liền biết ngọn nguồn mọi việc. Mấy thứ bên cạnh Vú Em chắc chắn không phải do Phương Nghị, mà là do đám thú nhỏ này đưa tới, cống hiến đồ của mình để an ủi Vú Em, nhưng hình như lại không có tác dụng gì thì phải.

“Không nghiêm trọng, tôi chỉ thuận tiện đánh răng cho Vú Em thôi.” Phương Nghị cất bàn chải đánh răng vào túi. Nếu như còn ở cửa hàng thú cưng, thì anh còn có thể dùng vài đứa mèo con chó con tới an ủi Vú Em. Nhưng ở đây không có, đành phải để Vú Em ngồi u buồn một hồi.

“Vú Em cũng đã chảy máu rồi, thực sự không có chuyện gì sao” Đỗ Thiên Trạch có chút đồng tình mà nhìn Vú Em. Kỳ thật cậu cảm thấy không cần phải cho chó đánh răng thường xuyên như vậy. Không biết vì sao Phương Nghị lại chấp nhất như thế. (Bởi vì trước khi chết anh đã được hưởng thụ mùi hương ‘toẹt vời’ của nó)

“Không sao. Trong kem đánh răng có thành phần cầm máu giảm sốt. Nhưng sắp tới phải chú ý tới việc ăn uống, không thể cho nó ăn đồ cứng được.” Phương Nghị nói xong, chợt quay đầu lại, tỏ ra cực kỳ nghiêm khắc mà nói: “Vú Em, không được ăn thịt gà khô.”

Miệng của Vú Em đã vươn tới món thịt gà khô ở bên cạnh, nghe xong lại u buồn mà thu mõm lại.

Đại Hoàng quay đầu nhìn Phương Nghị, tỏ ra cực kỳ nghiêm khắc mà kêu lên một tiếng, rồi ủn thịt gà khô tới bên miệng Vú Em, muốn để Vú Em ăn, nhưng Vú Em lại không chịu ăn, chỉ nằm trên mặt đất không thèm nhúc nhích.

Đỗ Thiên Trạch an ủi Vú Em một hồi, lại nói cho Phương Nghị biết chuyện được nghỉ, sau đó rời đi, tiền vẫn chưa đưa cho Phương Nghị.

Sáng hôm sau, Trì Thụy quay lại phim trường. Lúc hắn đến, Đỗ Thiên Trạch không có ở đó. Phương Nghị dắt theo Vú Em tới phim trường. Tuy Lý Nghiêu đã cho Vú Em hai ngày nghỉ, không quay cảnh của Vú Em nữa, nhưng đôi lúc cần phải có mặt của Vú Em trong cảnh quay, cho nên Phương Nghị phải đứng chờ ở bên cạnh. Hải Dương đi theo Phương Nghị, nhìn thấy Trì Thụy tới, liền đứng dậy chào hỏi, sau đó có ý muốn che chở cho Phương Nghị ở phía sau.

“Tôi có nghe nói mèo của anh nuôi đã xảy ra chuyện Có nghiêm trọng không” Trì Thụy tỏ ra rất ân cần mà hỏi han.

“Không nghiêm trọng.” Chu Sùng Văn và Phương Nghị đã phân tích qua, bạn của Trì Thụy rất khả nghi, cho nên Phương Nghị luôn chú ý tới biểu tình của Trì Thụy, phát hiện Trì Thụy luôn mỉm cười nói chuyện với anh. Nụ cười rất chân thành, thoạt nhìn rất ôn hòa, thấy thế nào cũng không giống như là giả bộ.

“Tổng giám đốc Trì, người bạn kia của anh đi rồi sao” Hải Dương chen đến trước mặt Trì Thụy, hỏi.

“Đã đi rồi. Có chuyện gì sao”

“Tôi nghe nói, có một món hàng nhà anh ta đang tìm người phát ngôn, không biết Thiên Trạch có phù hợp với yêu cầu hay không” Hải Dương cực kỳ nịnh nọt mà hỏi.

“Cái này tôi cũng không biết. Cậu thử hỏi công ty của bọn họ xem. Loại chuyện này tôi cũng khó hỏi lắm.” Trì Thụy có chút xấu hổ mà nói.

“Tôi biết, tôi biết, cảm ơn tổng giám đốc Trì đã nhắc nhở.” Tuy đã bị từ chối, nhưng Hải Dương vẫn tỏ ra nhiệt tình như cũ.

“Tôi phải thay quần áo. Nói chuyện sau nhé.” Trì Thụy tạm biệt, sau đó xoay người rời đi.

“Tôi đã nói với anh rồi. Tôi nghe đồn Trì Thụy ghét nhất người ta nói chuyện công việc với hắn, nhất là chuyện muốn ôm đùi hắn mà leo lên như thế này. Lần sau hắn có tới tìm anh, thì anh cứ nói mấy đề tài này với hắn. Hắn chắn chắn sẽ không chống đỡ nổi mấy phút đâu.” Thấy Trì Thụy đã đi xa, Hải Dương liền ghé vào tai Phương Nghị mà nhỏ giọng nói mấy câu.

“Ừ.” Phương Nghị gật đầu, trong lòng lại càng hoài nghi Trì Thụy hơn. Hải Dương nói Trì Thụy không thích nghe người ta nhắc tới việc này. Nhưng lúc Hải Dương nói chuyện, trên mặt Trì Thụy lại không hề lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn. Lúc từ chối, thái độ cũng rất tốt, rất giỏi che giấu cảm xúc, là loại người giấu cảm xúc rất sâu.

Đến buổi trưa, Lý Nghiêu quay thêm cảnh diễn của Trì Thụy. Người diễn vai ông bố tên là Hoàng Bách Kỳ, đã hơn năm mươi tuổi. Thể lực không được tốt, lúc không quay, luôn nằm nhắm mắt dưỡng thần ở trên ghế.

Vú Em đang tự chơi một mình, đột nhiên khựng lại, chạy tới bên cạnh Hoàng Bách Kỳ, ư ử kêu lên rồi kéo ống tay áo của Hoàng Bách Kỳ, muốn kéo ông dậy.

“Sao vậy, Vú Em” Hoàng Bách Kỳ nhìn thấy Vú Em, cũng không tức giận, vươn tay sờ đầu v* Em.

Vú Em vẫn cứ kêu ư ử, kéo lấy ống tay áo của Hoàng Bách Kỳ, muốn kéo ông dậy. Hoàng Bách Kỳ không còn cách nào, đành phải ngồi lên.

Vú Em thấy Hoàng Bách Kỳ ngồi dậy, mới yên tâm mà chạy về bên người Phương Nghị.

Hoàng Bách Kỳ chẳng hiểu ra sao, dở khóc dở cười mà nhìn Vú Em chạy về bên người Phương Nghị, còn tưởng đây là trò chơi mới của Vú Em. Đợi một hồi không thấy Vú Em quay lại, ông lại tiếp tục nằm xuống ngủ. Ai ngờ Vú Em lại chạy tới, còn nhất định phải kéo ông ngồi dậy mới chịu bỏ qua.

Ban đầu, Hải Dương cũng tưởng Vú Em đang chơi với Hoàng Bách Kỳ, thấy Vú Em lại đi tìm Hoàng Bách Kỳ, liền không đỡ nổi nữa, liền chạy đi bảo Phương Nghị coi chừng Vú Em một chút.

Tuy Hoàng Bách Kỳ không được nổi tiếng lắm, nhưng ông đã đóng phim nhiều năm rồi, là một diễn viên kỳ cựu, có địa vị rất cao trong làng giải trí, không có một vị minh tinh đương thời nào có thể nhập vai đạt như ông. Là một người diễn viên đức cao vọng trọng như vậy, không thể cho Vú Em đùa giỡn như vậy được a.

Lúc Phương Nghị đi qua, Vú Em đã đánh thức Hoàng Bách Kỳ tới lần thứ ba rồi. Hoàng Bách Kỳ bị đánh thức cũng không tỏ vẻ tức giận gì, cứ tưởng Vú Em không có ai chơi cùng, cho nên muốn chơi cùng với ông, nên không ngủ nữa, định chơi cùng Vú Em. Nhưng Vú Em lại không chịu chơi với ông, cứ gọi ông dậy xong lại chạy đi.

“Phương Nghị a, hôm nay Vú Em xảy ra chuyện gì vậy Sao cứ không cho tôi ngủ” Hoàng Bách Kỳ thấy Phương Nghị tới đây, hỏi Phương Nghị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phương Nghị để Hoàng Bách Kỳ nằm trở lại, quả nhiên, không lâu sau, Vú Em lại tới nữa, vẫn cứ kéo ống tay áo của Hoàng Bách Kỳ muốn Hoàng Bách Kỳ ngồi dậy. Hoàng Bách Kỳ không chịu ngồi dậy, nó liền kéo Phương Nghị đi tới bên người Hoàng Bách Kỳ.

“Tôi biết rồi.” Phương Nghị đỡ Hoàng Bách Kỳ ngồi dậy, sờ đầu v* Em. Lúc này Vú Em mới lắc đuôi tiếp tục đi chơi.

“Vú Em bị ông dọa sợ rồi. Chỉ sợ sau này ông không thể ngủ ở trước mặt Vú Em được nữa.” Phương Nghị vừa nói vừa lắc đầu. Vú Em thật là…

“Bị dọa” Hoàng Bách Kỳ rất nhanh đã phản ứng lại được: “Có phải là do ngày đó diễn cảnh phát bệnh…”

Hôm đó ông diễn cảnh phát bệnh, vẫn luôn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cho nên bây giờ mỗi khi Vú Em nhìn thấy ông ngủ, liền tưởng ông bị phát bệnh, nên mới luôn kiên quyết muốn kéo ông dậy.

“Sợ là vậy rồi.” Phương Nghị gật đầu, chuyện này rất phù hợp với suy nghĩ của Vú Em.

“Vú Em nhà cậu thật thần kỳ, lo nước lo dân như vậy.” Hải Dương nghe thấy Phương Nghị nói như thế, trong lòng nhất thời có cả ngàn con thảo nê mã chạy rần rần, Vú Em thật đúng là….

*Thảo nê mã: là một loại lạc đà. Người TQ hay dùng tên thảo nê mã để ẩn dụ cho từ chửi bậy.

“Phương Nghị a!” Hoàng Bách Kỳ kéo dài giọng, nói ra lời thấm thía: “Vú Em nhà cậu, là một con chó tốt. Cậu thật may mắn.” Thực tế, Hoàng Bách Kỳ cảm thấy Phương Nghị quả thật đã đụng trúng vận may lớn nên mới có thể nuôi ra được một con chó có tấm lòng ấm áp như vậy.

“Tôi… Tôi bất chất cái mặt già này, cầu xin cậu một chuyện.” Hoàng Bách Kỳ nhìn Phương Nghị chằm chằm, nói.

“Vú Em không bán đâu.” Phương Nghị tưởng Hoàng Bách Kỳ muốn Vú Em, liền lắc đầu.

“Không phải, không phải.” Hoàng Bách Kỳ liên tục xua tay: “Tôi không cần Vú Em. Vú Em thân thiết với cậu như vậy. Nếu tôi thật sự bắt nó về nhà, nó chắc chắn sẽ không vui. Chỉ là… Con của Vú Em, có thể cho tôi một con không Bao nhiêu tiền cũng được, Số 4 và Số 2 đã có chủ chưa”

“Ông Hoàng à.” Hải Dương nghẹn cười mà nói:”Vú Em là chó đực, hơn nữa đã triệt sản rồi, Số 4 và Số 2 không phải là con của nó.”

“Số 4 và Số 2 lớn lên giống Vú Em như đúc, thế mà không phải là con của Vú Em sao” Hoàng Bách Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc cực kỳ, cứ luôn nói làm sao có thể như thế, qua một hồi lâu mới nói: “Không sao, lớn lên giống Vú Em, chắc cũng có huyết thống giống Vú Em. Nói không chừng là cháu của Vú Em thì sao Có thể bán cho tôi một con không”

“Số 4 đã bị đạo diễn Lý chọn rồi. Nếu ông muốn, có thể mang Số 2 về nhà. Không cần đưa tiền đâu, ông chỉ cần đối xử tốt với Số 2 là được rồi.”

“Vậy tôi cảm ơn cậu trước.” Hoàng Bách Kỳ kéo tay Phương Nghị, nói: “Cậu yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với Số 2.”

“Bất quá, có một chuyện tôi muốn nói rõ với ông.” Phương Nghị nói: “Số 2 có một tật xấu là thích gặm giày. Nếu ông muốn nuôi nó, nhớ mua vài đôi dép lê đặt ở trong nhà để cho nó gặm. Không thể sửa tật xấu này được.”

“Vì sao vậy” Nếu đã nói là tật xấu, vậy vì sao không thể sửa.

“Lúc chúng tôi nhặt được Số 2, trên người Số 2 đã có dấu vết bị người ta dùng giày đánh. Sau đó nghe nói là bởi vì Số 2 có sở thích gặm giày, nên đã gặm nát đôi giày có giá hơn mấy ngàn đồng của chủ nhân, nên bị chủ nhân dùng giày đánh cho một trận rồi đuổi ra ngoài. Chủ nhân của nó ra tay rất nặng. Số 2 phải nuôi hơn một năm mới tốt lên được, nhưng tật xấu gặm giày vẫn không thay đổi. Nhưng mỗi khi nó gặm giày xong, ông chỉ cần lộ ra vẻ tức giận một chút là nó sẽ bị dọa sợ ngay.” Từ khi Số 2 đến cửa hàng thú cưng, mỗi năm Phương Nghị đều phải mua tới mấy chục đôi dép lê cho nó.

Lại phải chia tay mọi người rồi.

Và mình dù không muốn nhưng vẫn phải báo tin buồn là Bạch tỉ vất vả edit nhiều quá nên sắp vượt mốc cận 10 độ rồi, thành ra tháng 1 này tỉ ấy đi mổ mắt nên cửa hàng lại phải dừng một thời gian.