[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 42




Đỗ Thiên Trạch vừa mới nhận được bao thịt gà khô thì Đình Sơn tới, còn dẫn theo Thái Nhã. Tới nhanh như vậy, xem ra Đình Sơn rất coi trọng Đại Phi.

“Ê, cậu cầm cái gì thế” Đình Sơn vừa tiến vào liền chào hỏi với Đỗ Thiên Trạch, thuận tiện đoạt lấy vài miếng thịt gà khô Đỗ Thiên Trạch đang cầm ở trong tay.

“Chào chị Thái Nhã.” Đỗ Thiên Trạch rất lễ phép mà chào hỏi.

“Đã lâu không gặp. Cậu càng ngày càng lợi hại a.” Thái Nhã cũng mỉm cười chào hỏi với Đỗ Thiên Trạch. Dạo này Đỗ Thiên Trạch vừa quay phim điện ảnh lại quay phim truyền hình. Cô cũng biết điều, dựa vào tình huống này, mức độ nổi tiếng của Đỗ Thiên Trạch sẽ càng lúc càng lớn. Nếu có một ngày tên của cậu đỏ rực thì cô cũng sẽ chẳng cảm thấy kỳ quái gì.

“Không có, không có, hôm nay chị Thái Nhã tới đây là có chuyện gì sao Em có quen với ông chủ, có thể nhờ anh ấy giảm giá cho chị.” Nhờ Phương Nghị giảm giá giúp, sau đó cậu sẽ bù tiền chênh lệch vào.

“Nếu là ở chỗ khác, cậu có thể giúp chị giảm giá, chị đương nhiên là cầu còn không được. Nhưng nếu là ở đây thì quên đi, chị cống hiến thêm chút tiền, để cho ông chủ nuôi đám chó mèo ở sân sau.” Thái Nhã thường xuyên đến cửa hàng thú cưng, vì thế cô cũng biết chút chuyện trong cửa hàng.

“Thiên Trạch, cậu thật là không phúc hậu. Cậu chỉ nhìn tới người đẹp, vứt bỏ tôi qua một bên, coi vậy mà được sao” Đình Sơn ở bên cạnh, chen vào nói.

“Ê, đầu trọc.” Đại Phi nghe thấy giọng nói của Đình Sơn liền từ sân sau bay ra, đậu lên đầu Đình Sơn.

“Tao nói mày Đại Phi tổ tông, mau xuống đây, tao có chuẩn bị thịt gà khô này.” Đình Sơn đưa thịt gà khô tới trước mặt Đại Phi.

“Muốn gạo mễ, muốn gạo mễ.” Đại Phi kêu hai tiếng, ngậm thịt gà khô, rồi bay tới sân sau.

Lúc Đỗ Thiên Trạch nghe Đại Phi gọi đầu trọc, liền nhịn không được phải cười ra tiếng. Đã lâu như vậy rồi mà Đại Phi vẫn dùng cái từ này mà gọi Đình Sơn, vậy mà Đình Sơn vẫn không tức giận.

“Anh Tam, nơi này của anh…” Đỗ Thiên Trạch chỉ vào cái đầu bóng lưỡng của anh.

“Trước tìm cái chỗ nào đó ngồi đã. Tiểu Duyệt, ông chủ của em có ở đây không Anh tìm cậu ấy có chút việc.” Đình Sơn xoay người nói với Phương Duyệt.

“Có. Em lập tức gọi anh ấy xuống. Mọi người vào trong phòng nghỉ ngồi đi.” Phương Duyệt vừa mới bị hành vi kiêu ngạo của Đại Phi làm cho sợ tới ngây người. Bất quá, hành động của Đại Phi ngược lại khiến cho Phương Duyệt nhìn ra được một điểm, Đình Sơn chắc chắn không hề đánh mắng bắt Đại Phi bỏ thói quen hư hỏng này đi. Nếu không thì Đại Phi không dám kiêu ngạo như thế đâu.

“Tôi đã nói với cậu rồi.” Vừa ngồi xuống ghế salon, Thái Nhã phải nhịn cười mà nói với Đỗ Thiên Trạch: “Cậu cũng biết, Đại Phi hiện giờ được xem như là một trong những người chủ trì. Nó đặc biệt thích cái đầu trọc của Đình Sơn. Mỗi ngày đều đòi đậu trên đỉnh đầu của Đình Sơn một hồi mới chịu. Sau đó tóc Đình Sơn mọc dài ra, Đại Phi liền rầu rĩ không vui hết vài ngày, không thèm mở miệng nói chuyện trong chương trình nữa. Vì thế giám đốc chương trình hạ lệnh, không cho phép Đình Sơn nuôi tóc nữa.

“Tôi mà để cái đầu trọc thế này liền già đi a, có phải đã già hơn chục tuổi rồi không Tốt xấu gì cũng phải để tôi tìm được em gái nào đó rồi mới ra lệnh chớ.” Đình Sơn ở bên cạnh tỏ vẻ cực kỳ oán niệm.

“Anh đã tới rồi à.” Phương Nghị từ bên ngoài tiến vào, vừa đi tới bên cạnh Đình Sơn, liền cầm một xấp tiền đưa cho Đình Sơn: “Đây là tiền Đại Phi đã lấy đi. Anh đếm lại xem có thiếu hay không.”

“Chủ tiệm a, cậu đây là khinh thường tôi đó. Đại Phi nhà tôi tân tân khổ khổ đưa tiền tới đây, vậy mà cậu còn trả lại cho tôi” Lúc Đình Sơn nói chuyện, không hề lộ ra một nụ cười nào, rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào Phương Nghị. Anh ta rõ ràng là đang rất tức giận.

“Tuy số tiền này không nhiều, nhưng nếu Đại Phi cứ đưa tới đây hoài như vậy, cũng không phải là con số nhỏ…” Ý tứ của Phương Nghị rất rõ ràng. Nếu Đình Sơn không chịu trả Đại Phi về, vậy phải đối xử với Đại Phi thật tốt, cứ để nó ngày nào cũng đưa tiền tới cửa hàng thú cưng như vậy thì không được tốt cho lắm.

“Hóa ra là cậu đang lo lắng điều này. Đừng lo. Giờ Đại Phi cũng có tiền lương riêng của mình. Giám chế có cho Đại Phi tiền lương. Một ngày năm mươi đồng. Mỗi ngày nó chỉ đưa tới đây có mười đồng hai mươi đồng, số còn dư lại đều bị tôi tịch thu hết. Chủ nhân tôi đây có thể an tâm chiếm tiền lương của nó vậy rồi thì cậu cũng đừng từ chối nữa.” Đình Sơn ha ha cười, giải thích với Phương Nghị. Kỳ thật, trong khoảng thời gian nuôi Đại Phi, Đình Sơn cảm thấy Đại Phi trừ bỏ có cái miệng tiện ra, những thứ khác cũng không tệ lắm. Lúc vui vẻ, nó còn biết đưa cho anh khăn tay, lấy dép lê, về nhà còn biết chào hỏi anh. So với những ngày trước thì tốt hơn nhiều. Dù Đại Phi không có tiền lương, chút tiền đó anh cũng có thể chi ra được, chỉ cần Đại Phi vui là được rồi.

“Ông chủ, sao cậu dạy được Đại Phi đưa tiền cho tiệm thế Dạy cho tôi đi. Chờ đến khi về nhà tôi cũng dạy cho Quý Phi.” Thái Nhã nói đùa với Phương Nghị.

“Tôi không hề dạy cho nó. Nhưng nó đưa tiền tới đây, đại khái chắc là bởi vì Vú Em.” Phương Nghị đáp, sau đó nói cho bọn họ biết chuyện Đại Phi lúc vừa tới cửa hàng thú cưng.

Đại Phi cũng là do Vú Em nhặt. Lúc nhặt được nó, trên người có không ít vết thương, cũng không nặng lắm, nhưng cánh của Đại Phi thì bị người ta cố ý gây thương tích, hoàn toàn không thể sử dụng được. Lúc Vú Em nhặt Đại Phi về, Đại Phi rất là thảm. Bởi vì đang trong mùa hè, nên miệng vết thương đều nhiễm trùng mưng mủ hết. Hơn nữa, bởi vì Đại Phi không thể bay được, nên nó phải chịu đói bụng rất lâu, phỏng chừng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm được hai ngày nữa là sẽ bị đói chết.

Cánh của Đại Phi bị băng bó, cơ bản không thể dùng được, hành động rất bất tiện. Đại Phi càng u buồn hơn. Mỗi ngày nó đều ngồi xổm ở trong ***g không chịu nhúc nhích. Ngày nào cũng hô ‘Mày cái đồ con chim chết bầm, mày cái đồ con chim chết bầm.’ Sau đó Phương Nghị mới biết, những lời này đều là lời chủ nhân của Đại Phi thường dùng để mắng Đại Phi. Đại Phi còn thường xuyên ca hát lúc nửa đêm, là bài Ngọt Ngào Mật, hát xong liền tự mình bình luận ‘Giọng của mày rất khó nghe’. Cả người thoạt nhìn rất tiêu cực.

Nhìn thấy bộ dạng này của Đại Phi, Vú Em thường xuyên tới chơi cùng nó. Không bao lâu sau, Vú Em biết Đại Phi thích ăn hạt dẻ, liền thừa lúc Phương Duyệt không để ý, trộm tiền trong ngăn tủ của Phương Duyệt, chạy ra đường mua hạt dẻ cho Đại Phi. Cũng may ông lão bán hạt dẻ ở đầu đường biết Vú Em, còn cố ý chạy tới hỏi Phương Nghị đã xảy ra chuyện gì. Sau khi biết chuyện của Đại Phi, lần nào Vú Em tới, ông lão đều đưa cho nó một bao hạt dẻ năm đồng, rồi tìm tiền lẻ thối lại cho Vú Em.

Ngày nào Vú Em cũng lấy tiền ở trong quầy đi mua hạt dẻ cho Đại Phi. Mua suốt cả một tháng, Đại Phi liền không thích ăn nữa. Nhưng Vú Em vẫn mua, Đại Phi đành phải giấu hạt dẻ mỗi ngày. Thừa lúc Vú Em không có ở đây, nó liền lấy hạt dẻ ra cho đám chim sẻ ăn. Mấy chục con chim sẻ đàn em của nó, đều được thu nhận từ lúc đó.

“Đại Phi nhà cậu…” Thái Nhã nghe Phương Nghị nói xong, qua hơn nửa ngày mới nói ra một câu: “Báo ứng a báo ứng, quá khứ này thật đúng là kinh người. Sau này không thể làm chuyện xấu nữa rồi, phải không” Thái Nhã nói xong, vỗ vỗ bả vai Đình Sơn.

“Em vốn chưa từng làm chuyện xấu nào a. Chị đập em làm cái gì” Đình Sơn đứng dậy đi qua một bên, cách xa Thái Nhã một chút.

“Tôi đây là cảnh báo nhắc nhở, biết không Nghĩ lại đi, trước kia cậu đối xử với Đại Phi như thế nào hả, cậu nhổ lông của Đại Phi đó.”

“Đó là do nó làm vỡ bình hoa của em trước. Cái bình đó em mua hơn hai vạn đó. Vì muốn để cho người ta cảm thấy em có nội hàm nên mới cố ý mua để trưng nha. Đại Phi vừa quơ một cái móng liền làm vỡ cái bình rồi, em còn không đau lòng sao” Đình Sơn lộ vẻ cực kỳ đau lòng mà nói. Cái bình hoa kia là vật bày trí đắt nhất mà anh từng mua. Hơn nữa, sau khi cái bình hoa bị vỡ, Đại Phi cứ như là nghiện đạp đồ. Cho dù đồ có nhỏ thì cũng phải đạp cho vỡ. Đình Sơn đành phải tận lực giảm bớt đồ bày trí trong nhà, lại mua vài cái đồ bày trí tiện nghi lại đập không vỡ về. Đại Phi đã hoàn toàn phá nát cái bình phong che dấu giả đò của anh rồi.

“Nhìn cái sự độ lượng của cậu kìa. Chỉ có một cái bình hoa nhỏ thôi mà đã đau lòng như thế rồi sao. Quý Phi nhà tôi thường dùng mấy cái bình nhỏ màu xanh dương màu xanh lá ra đập chơi kia kìa, cũng vỡ chừng vài vạn rồi a. Tôi chưa từng đánh nó lần nào đâu.” Thái Nhã tỏ ra ghét bỏ cực kỳ mà nói. Cô không giống như Đình Sơn, sẽ không loạn chi tiền mua mấy món đồ chỉ có thể nhìn mà không thể dùng. Nhưng mà, cô thường mua rất nhiều đồ trang điểm, đều là hàng hiệu, giá trị xa xỉ. Đám chim mèo trong nhà thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch ngợm phá đồ trang điểm của cô, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng động tay với động vật, vỡ rồi thì lại mua một bộ mới thôi.

“Quên đi, không cãi với cậu nữa. Ông chủ, trong tiệm còn có con vẹt nào thông minh như Đại Phi không Cho tôi một con đi, có công việc quan trọng, tôi muốn mua một con về để làm bạn với Quý Phi.” Thái Nhã xoay người hỏi Phương Nghị.

“Có vài con vẹt biết nói, nhưng chắc không thông minh như Đại Phi.” Phương Nghị suy nghĩ một lát rồi nói.

“Dẫn tôi đi nhìn xem. Loại như Đại Phi đã sắp thành chim yêu rồi. Tôi đoán cũng khó tìm.” Thái Nhã nói xong liền đứng dậy, muốn đi xem vẹt một chút, thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bén nhọn của Đại Phi: “Tránh ra, tránh ra, Vú Em, Vú Em, cứu mạng, cứu mạng.”

Thanh âm vừa hạ thì Đại Phi đã bay vào, đậu ngay trên đầu Đình Sơn, lộ vẻ ủy khuất cực kỳ mà kêu lên: “Thịt gà khô, thịt gà khô.”

Đại Phi vừa mới đứng vững, một con mèo đen liền xông vào, đứng ngay trước mặt Đình Sơn, cong người lại, khẽ gầm gừ với Đại Phi.

“Hạt Dưa, Hạt Dưa.” Chu Sùng Văn từ bên ngoài bước vào, ôm Hạt Dưa vào lòng, trấn an nó hơn nửa ngày nó mới bình tĩnh lại.

“Tôi nói nha, miệng Đại Phi cũng quá tiện rồi. Nó ngậm mấy miếng thịt gà khô cho Đậu Phộng. Tôi còn đang định khen nó vài câu, kết quả nó hướng về phía Đậu Phộng mà kêu thằng què. Có bị đánh cũng không oan đâu.” Chu Sùng Văn nói xong, liền túm Đại Phi xuống khỏi đầu của Đình Sơn, đưa tới trước mặt Hạt Dưa. Hạt Dưa vươn móng ra, hung hăng cào hai nhát vào người Đại Phi, sau đó mới nhảy ra khỏi lòng Chu Sùng Văn.

Động tác của Chu Sùng Văn rất tự nhiên. Đình Sơn chưa kịp phản ứng thì Đại Phi đã bị cào. Chờ đến lúc anh phản ứng lại, tóm lấy Đại Phi từ trong tay Chu Sùng Văn, thì Đại Phi đã lộ vẻ buồn bã nằm giả chết trên tay Đình Sơn, trên người còn rụng lả tả vài cọng lông.

Đình Sơn kiểm tra một chút, phát hiện Đại Phi không bị cào thương, mới thở ra một hơi, định tìm Chu Sùng Văn tính sổ. Lúc anh tức giận nhất, cũng chỉ nhổ hai cọng lông của Đại Phi. Nhưng một vuốt của Hạt Dưa thì lại cào rụng hết mấy chục cọng của nó, làm anh đau lòng lắm a.

“Anh Tam, anh đừng giận. Em dẫn anh đi xem Đậu Phộng.” Đỗ Thiên Trạch nhìn sắc mặt của Đình Sơn, biết Đình Sơn đau lòng Đại Phi, liền kéo lấy Đình Sơn mà nói. Kỳ thật cậu cũng biết Đại Phi miệng tiện, rõ ràng là có ý tốt đưa thịt gà khô cho Đậu Phộng, lại còn dám đắc tội với Hạt Dưa, này….

“Hừ, không xem, cậu ta khi dễ Đại Phi nhà tôi như vậy rồi còn xem cái gì.” Đại Phi bị người ta khi dễ như vậy khiến Đình Sơn rất tức giận.

“Trước đừng nóng, đi xem đã. Cho dù là người thì bị người ta gọi là thằng què cũng tức giận thôi.” Thái Nhã cũng rất thích Đại Phi, nhưng sau khi nghe Chu Sùng Văn nói xong, cũng biết Đại Phi miệng tiện, nếu câu thằng què kia là do Đại Phi thuận miệng mắng chửi người thôi thì còn đỡ, nếu là sự thật thì, Đại Phi quả thật là không đúng rồi.

“Đi thôi. Để tôi nhìn xem, Đại Phi rốt cục đã làm chuyện xấu gì mà phải để cho một thằng đàn ông lớn xác ra tay như thế.” Đình Sơn hừ lạnh một tiếng, nhìn Chu Sùng Văn mà nói, sau đó ôm lấy Đại Phi, đi lướt qua bên cạnh Chu Sùng Văn.