[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 49




“Anh cảm thấy…” Đỗ Thiên Trạch đi theo Phương Nghị đến sân sau, vừa mới nói được một chút lại dừng.

“Nếu tư liệu thực sự bị bọn họ lấy cũng không sao, sau này cậu đừng tới đây nhiều nữa, bọn họ sẽ không nghi ngờ cậu đâu.” Phương Nghị giống như biết Đỗ Thiên Trạch đang muốn nói gì liền nói thẳng ra.

Đỗ Thiên Trạch im lặng thật lâu, ngực cũng ẩn ẩn nhói đau, nhưng cậu không thể trách Phương Nghị bởi vì cậu biết, không phải Phương Nghị đang trách mắng cậu, mà là thật sự muốn cậu rời khỏi nơi này mà thôi. Nhưng đám thú cưng ở trong tiệm này chính là nhược điểm của cậu, cho dù không có Phương Nghị, cậu cũng sẽ làm như vậy vì đám thú trong tiệm.

“Tôi không phải muốn nói chuyện này. Nếu Hoa Tử Dịch đã phát hiện chúng ta đang điều tra gã, nếu muốn đối phó với gã, có thể gây ra chuyện bất lợi cho bọn người Ninh Phong không” Đỗ Thiên Trạch cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ tỏ ra thản nhiên mà hỏi Phương Nghị.

“Ninh Phong” Phương Nghị suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Chắc là không sao. Ninh Phong có nói với tôi, nhân mạch* của anh ta rất rộng. Studio của anh ta sở dĩ chưa từng được mở rộng là bởi vì anh ta rất lười. Nhưng nếu thật sự muốn mở rộng thì anh ta có thể nhờ vả người không ít hơn Hoa Tử Dịch đâu.”

*nhân mạch: đại khái ý chỉ mối quan hệ giữa người và người

Tuy Phương Nghị nói là vậy, nhưng động tác trên tay lại từ từ chậm lại, qua một lát thì ngừng hẳn, rồi lấy điện thoại ra, nói: “Để tôi hỏi anh ta xem sao.”

Phương Nghị gọi điện thoại nhưng lại bị bên kia tắt máy. Phương Nghị muốn gọi lại thì lại bị Phương Duyệt réo. Phương Duyệt lộ vẻ mặt kích động, đứng ở ngay cửa mà thét to với Phương Nghị: “Anh, mau giấu Vú Em đi, Vú Anh tới đó.”

*Vú Em trong QT là Nãi Mụ, còn bạn chó mới tên là Nãi Ba, vì để cho nó tương đồng nhau một chút nên mạo phép sửa tên Nãi Ba thành Vú Anh.

Phương Nghị nghe xong liền lộ vẻ cả kinh, còn chưa kịp gọi Vú Em thì Vú Em đã lủi tới chân của anh, trốn ở đằng sau không chịu đi ra, ngay cả cái đuôi cũng cụp lại.

“Trốn ở đây đi.” Phương Nghị dắt Vú Em tới đằng sau một cái ổ chó, để Vú Em nấp ở đó, bảo nó không được lên tiếng. Vú Em khẽ ư ử vài tiếng với Phương Nghị như là đang đồng ý.

“Vú Anh là ai” Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy cử chỉ của Phương Nghị và Vú Em, có chút lơ tơ mơ. Vú Anh là ai vậy Khủng bố tới mức dọa cho Vú Em thành ra thế này sao Nghe tên thì Vú Em và Vú Anh phải là người cùng một nhà mới đúng nha.

“Vú Anh là một con chó.” Phương Nghị vừa trả lời vừa đặt vài cái gói to lên người Vú Em hòng che chắn cho nó.

“Chó…” Bộ lợi hại lắm sao Đỗ Thiên Trạch còn chưa hỏi xong thì đã thấy bóng dáng của Vú Anh rồi. Một con chó lông vàng to bự đang lộ vẻ cực kỳ hưng phấn mà ầm ầm xông vào sân sau, khiến hơn phân nửa thú trong sân kinh hoảng không thôi.

“Gâu, gâu, gâu.” Con chó lớn lông vàng bước tới bên người Phương Nghị, lộ vẻ cực kỳ hưng phấn mà sủa vài tiếng với Phương Nghị, cái đuôi lắc cực lực.

“Vú Anh.” Đỗ Thiên Trạch thử gọi một tiếng.

Vú Anh quay đầu nhìn Đỗ Thiên Trạch, sau đó chạy tới bên cạnh cậu mà dụi dụi, rồi lại chạy tới trước mặt Phương Nghị, sủa to.

“Tao không biết. Vú Em ra ngoài rồi. Tao không biết Vú Em đi đâu.” Phương Nghị tỏ vẻ rất thành thực mà trả lời, nhưng theo khía cạnh mà Đỗ Thiên Trạch nhìn thì diễn xuất có chút kém.

“Gấu gấu gấu.” Vú Anh rất là không hài lòng với câu trả lời của Phương Nghị, nó chạy nhanh ra ngoài, chốc lát sau lại kéo một người tới. Người kia bị Vú Anh cắn góc áo kéo tới trước mặt Phương Nghị, lúc đứng thẳng người lên thì Đỗ Thiên Trạch mới nhìn ra, người này là Ninh Phong.

“Cái kia… Vú Anh đã lâu không tới đây, nên có chút kích động, đừng trách nó a.” Ninh Phong có hơi xấu hổ, sau đó xoay người nhìn Đỗ Thiên Trạch: “Cậu chính là Tiểu Đỗ mà Phương Nghị nói tới đúng không Quả nhiên không tồi.”

“Chào anh Ninh Phong.” Đỗ Thiên Trạch dùng hai tay nắm lấy tay Ninh Phong, trong lòng có hơi kích động. Nếu như nói trong giới giải trí, có người có thể khiến cho Đỗ Thiên Trạch xem là thần tượng của mình, thì Ninh Phong chắc chắn là người đầu tiên Đỗ Thiên Trạch nghĩ tới.

“Cũng có phải là người ngoài đâu, gọi tôi Ninh Phong là được rồi, không cần phải khách khí như vậy.” Ninh Phong rất tùy ý mà nói với Đỗ Thiên Trạch, rồi xoay người ép hỏi Phương Nghị: “Vú Em đi đâu rồi Cậu không phải là giấu nó đi rồi chứ Anh đã dựa theo quy định, cách ba tháng mới tới đây một lần, sao cậu còn giấu Vú Em đi”

Đỗ Thiên Trạch ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì sất. Cậu cho tới giờ vẫn chưa hề nghe nói cửa hàng có quy định hạn chế a.

“Em không có giấu Vú Em.” Phương Nghị thành thật mà nói. Vú Em là tự mình trốn, anh chỉ giúp đỡ chút thôi.

“Vú Anh đi, tự mình tìm đi, Vú Em chắc chắn vẫn còn ở sân sau.” Ninh Phong vỗ vỗ đầu v* Anh, nói.

Vú Anh nghe Ninh Phong nói xong, liền chạy như bay, dọc đường còn đạp trúng không ít mèo đang nằm ngủ. Không bao lâu sau, Vú Anh đã đến trước ***g sắt Vú Em đang trốn. Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy liền lắc đầu, mũi chó thính như vậy, làm sao Vú Em có thể gạt được Vú Anh chứ Nhưng cậu ngược lại cảm thấy rất ngạc nhiên, Vú Anh rốt cuộc đã làm gì Vú Em Sao lại khiến Vú Em bị dọa thành cái dạng này

“Miao.” Đỗ Thiên Trạch cúi đầu tổng quát tình hình một chút rồi ngẩng đầu lên, phát hiện tình thế bên kia đã thay đổi. Đứng trước mặt Vú Anh là một loạt mèo, Đại Hoàng đang ngồi xổm ngay hàng đầu, đằng sau nó có ít nhất vài chục con mèo đang nghiêm túc vây xung quanh ***g.

“Ô ô ô ô…” Vú Anh hạ thấp người xuống, lên tiếng cảnh cáo với đàn mèo. Đại Hoàng cũng đứng phắt dậy, bắt đầu xù lông.

Đang lúc đại chiến tới kỳ căng thẳng tột độ, thì Vú Anh đột nhiên sủa một tiếng thực lớn, sau đó xoay người chạy vòng qua bên người Đại Hoàng, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà chạy tới phía sau cái ***g.

Sau đó, Đỗ Thiên Trạch liền nhìn thấy Vú Anh cắn lỗ tai của Vú Em mà kéo nó ra khỏi đằng sau ***g sắt.

“Ẳng ẳng ẳng ẳng….” Vú Em bị kéo tới trước mặt Phương Nghị, lộ vẻ ỉu xìu, biểu tình trên mặt so với lúc đánh răng thì còn sống không bằng chết hơn.

“Tao đã cố hết sức rồi.” Phương Nghị buông tay với Vú Em.

Vú Anh thấy Vú Em mất tinh thần như vậy, nó liền dụi dụi vào người Vú Em, thuận tiện còn liếm mấy cái lên mũi Vú Em, nhưng lại bị Vú Em né ra.

Vú Anh thấy Vú Em như vậy cũng không nổi giận, đang lúc không ngừng cố gắng thì trên mặt lại bị trúng mấy bạt tai. Đại Hoàng lộ vẻ hung tợn ngồi xổm ngay trước mặt Vú Anh. Vú Em nhìn thấy Đại Hoàng, liền vội vàng trốn ra đằng sau nó, hận không thể để cho bản thân mình biến mất luôn cho rồi.

“Tụi nó…” Đỗ Thiên Trạch chỉ vào Vú Em mà hỏi. Đây là tình huống gì vậy Vú Anh thoạt nhìn cũng đâu có tồi đâu a, đối với Vú Em cũng nhiệt tình lắm mà, sao Vú Em lại muốn trốn nó

“Cái kia… Vú Anh của nhà anh đã lâu rồi không được gặp Vú Em. Rất nhớ nó nên có hơi nhiệt tình hơn bình thường. Đừng để ý, đừng để ý a.” Ninh Phong giải thích.

“Vú Anh của nhà anh ta đã mơ ước có Vú Em từ lâu rồi. Ngay cả cái tên cũng là bởi vì Vú Em mà đổi. Thực không biết xấu hổ. Hơn nữa, Vú Em không thích Vú Anh, nhưng Vú Anh lại thích đi theo Vú Em.” Phương Nghị không thèm khách khí mà nói.

“Nói gì đó. Vú Anh của nhà anh là một con chó tốt. Sao lại nói nó không biết xấu hổ Cậu đừng có mà ăn nói lung tung.” Ninh Phong nghe Phương Nghị nói Vú Anh như vậy liền không vui, liền chỉ vào Phương Nghị mà nói.

Tuy không biết giữa Vú Anh và Vú Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đỗ Thiên Trạch lại biết một chuyện, Ninh Phong rõ ràng cũng là người thích động vật, hèn gì quen biết với Phương Nghị.

“Bộ anh không nhìn thấy tình huống bây giờ sao Bây giờ là Vú Anh đang kiên quyết dán dính vào Vú Em a. Anh xem đi, nó làm cho Vú Em nhà em sợ chết khiếp rồi kia kìa.” Phương Nghị lộ vẻ cực kỳ đau lòng mà nói.

Vú Em giờ đã cố gắng thu mình lại thành một cục, nhưng mà hình thể của nó và Đại Hoàng kém nhau quá xa, cho nên không có tác dụng gì. Vú Anh thì lại đang đứng ở đối diện Vú Em mà mỉm cười với nó.

“Chờ đã…” Đỗ Thiên Trạch tách hai người ra: “Trước để tôi hỏi một câu đã. Vú Anh là chó đực à”

“Không phải. Vú Anh là chó cái, còn là giống lông vàng thuần chủng. Tiểu Đỗ à, cậu tới lấy lại công bằng cho tôi đi.” Ninh Phong nắm lấy tay Đỗ Thiên Trạch mà nói: “Vú Anh nhà tôi chính là giống lông vàng thuần chủng đó. Lúc trước tôi phải tốn rất nhiều tiền mới mua được nó. Tôi cho nó ăn thức ăn cho chó tốt nhất, dùng vật dụng tốt nhất. Nhưng con mắt chó của nó lại có vấn đề, cố tình lại đi thích Vú Em. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi là một người ba ba thấu tình đạt lý, cho nên tôi ủng hộ quyết định của Vú Anh. Nhưng Vú Em lại ghét bỏ Vú Anh nhà tôi. Cậu nói xem, Vú Anh có chỗ nào không tốt hử… Từ diện mạo, từ huyết thống, từ thân phận, từ tích cách, có ai nói ra được khuyết điểm nào sao.”

“Không có, không có, Vú Anh rất tốt.” Tuy Ninh Phong có hơi thoát tuyến*, nhưng dù sao anh cũng là thần tượng a, Đỗ Thiên Trạch không hỏi gì nữa, trực tiếp đồng ý với quan điểm của Ninh Phong.

*thoát tuyến: out of character, đại khái là đôi lúc có chút chập mạch, hành xử không giống như bình thường

“Diện mạo của nhà anh tốt, huyết thống tốt, thân phận tốt, nhưng Vú Em lại không thích a. Anh nhìn xem đi, Vú Em bị dọa thành dạng gì rồi kia kìa. Mặt mũi trắng bệch rồi.” Phương Nghị có chút đau lòng mà nói.

Đỗ Thiên Trạch: …

Mặt của Vú Em vốn màu trắng mà.

“Chúng ta đã thương lượng với nhau rồi mà, không được nhúng tay vào. Cậu đừng xen vào chuyện của tụi nó nữa, để tụi nó tự chơi với nhau đi.” Ninh Phong phất phất tay mà nói.

“Em vốn không muốn quản, nhưng anh cũng đừng có xen vào. Nói đi, sao anh lại tới đây Tốt nhất là có chuyện quan trọng. Em nhớ có nói với anh, có chuyện gì thì gọi điện thoại là được rồi mà.” Mỗi lần Ninh Phong tới đây đều mang theo Vú Anh, cho nên Phương Nghị rất ít khi để cho Ninh Phong tới cửa hàng.

“Là về chuyện Hoa Tử Dịch. Anh vừa mới nghe Tiểu Duyệt nói tư liệu để ở trong phòng em bị người ta đánh cắp đi rồi. Nơi này nhất định không an toàn. Em tìm một chỗ an toàn rồi chúng ta lại nói tiếp.” Ninh Phong quay đầu nhìn vòng chung quanh rồi nói.

“Vậy lên lầu hai đi. Trong lầu hai có động vật trông coi, không ai có thể đi vào.” Phương Nghị suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Được. Vậy lên lầu hai. Nghe nói hôm nay Tiểu Đỗ đã mời Tùy Viện tới đây, làm tốt lắm. Tiểu Đỗ cũng lên lầu luôn đi.” Ninh Phong vỗ vỗ bả vai Đỗ Thiên Trạch, lộ vẻ rất hài lòng.

“Dạ.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu. Kỳ thật cậu vừa mới nghĩ, Ninh Phong và Phương Nghị phải nói chuyện, cậu có nên tránh mặt hay không. Không ngờ Ninh Phong lại không bảo cậu tránh mặt đi.

“Cũng có phải là người ngoài đâu, đừng khách khí như vậy.” Ninh Phong giống như đã nhìn ra được nỗi băn khoăn của Đỗ Thiên Trạch, liền mỉm cười mà nói.

Trước khi Đỗ Thiên Trạch đi lên nhà trên, cậu có quay lại nhìn qua tình cảnh sân sau. Vú Anh đang ngồi xổm ngay trước mặt Đại Hoàng, bị Đại Hoàng tát cũng không đánh lại, cứ như là không biết đau, chỉ lộ ra ý cười mà nhìn Vú Em.

“Vú Em và Vú Anh… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy” Cho tới bây giờ Đỗ Thiên Trạch còn chưa từng nhìn thấy Vú Em lộ ra bộ dáng như vậy, cậu thực sự rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cậu, cho dù con chó khác có hình thể lớn hơn Vú Em thì cũng phải nghe theo lời Vú Em nói nha.

“Vú Anh thích Vú Em, nhưng Vú Em không thích Vú Anh.” Phương Nghị nói đơn giản.

“Vì sao” Dựa vào tính tình của Vú Em, không phải động vật nào cũng thích sao Hơn nữa, Vú Anh quả thực rất đẹp a, vừa hoạt bát vừa sạch sẽ. Lúc mấy con chó trong sân nhìn thấy Vú Em cũng rất nhiệt tình, nhưng tụi nó lại không bị Vú Em né tránh như thế.

“Vú Anh quá nhiệt tình, giống như là fan cuồng của Vú Em vậy. Vốn dĩ tên của nó không phải như vậy. Tên của nó là dựa theo tên của Vú Em mà đổi…” Phương Nghị có chút bất đắc dĩ mà nói.