[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 57




“Sao rồi” Hải Dương vẫn luôn đứng đợi trong đại sảnh, cho nên vừa nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch đi ra, anh liền vội vàng tới đón, lộ vẻ khẩn trương mà hỏi, cách Đỗ Thiên Trạch xử lý có liên can tới tiền đồ sau này của anh đó.

“Quay xong vài chương trình thì chắc là sẽ không nhận đóng phim hay tiết mục gì nữa đâu. Còn qua sang năm thì tôi không biết.” Đỗ Thiên Trạch biết Hải Dương muốn hỏi cái gì, vì thế cứ gọn gàng dứt khoát mà nói.

“Tổng giám đốc Trì đã nói vậy….tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi. Hắn ta định đóng băng cậu đó. Năm nay mà không nhận kịch bản lớn và chương trình nữa, vậy qua năm tới còn ai nhớ tới cậu nữa a. Vất vả lắm mới nổi tiếng được một chút thì giờ đã bay biến hết rồi.” Tuy đã đoán được kết quả, nhưng nghe xong tin tức này, Hải Dương vẫn cảm thấy đau lòng không thôi. Anh vịn vào người Đỗ Thiên Trạch, lộ vẻ mặt đau lòng mà rời khỏi công ty.

“Haiz, cứ coi như là cho bản thân một kỳ nghỉ phép, về nhà huấn luyện mấy con hamster kia thôi. Cho dù sau này không thể tham gia chương trình nữa thì cũng có cái để làm xiếc trên đường.” Hải Dương rời khỏi công ty, lộ vẻ rất thất vọng mà nói.

“Hải Dương…” Đỗ Thiên Trạch không hối hận với những gì mình đã làm, nhưng với chuyện này thì cậu quả thật đã có lỗi với Hải Dương.

“Hải Dương, Ninh Phong định thu mua công ty của nhà Hoa Tử Dịch, chắc sẽ cần mướn người đại diện. Tôi và Ninh Phong có quen biết một chút, hay là anh qua công ty của bọn họ đi.” Năng lực của Hải Dương không tệ, Ninh Phong chắc sẽ đồng ý mướn anh.

“Không. Tôi muốn nghỉ vài ngày. Đã làm nhiều năm rồi, tinh thần hăng hái của tôi đã biến mất, không thể dìu đỡ người mới nữa. Nếu cho tôi quản ngôi sao lớn thì càng thảm hại hơn. Làm việc trong giới giải trí đã nhiều năm, tôi chưa từng thấy người nào có tính tình tốt hơn cậu cả, đến lúc đó sẽ cãi nhau ầm ĩ với người đó. Vẫn nên chừa chút thanh danh tốt thì hơn.” Hải Dương cự tuyệt lời đề nghị của Đỗ Thiên Trạch.

“Cậu cảm thấy rất áy náy, rất có lỗi với tôi sao” Hải Dương quay đầu nhìn Đỗ Thiên Trạch, rồi hỏi.

“Có chút.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu.

“Đừng để áy náy ở trong lòng nữa.” Hải Dương vỗ vỗ bả vai Đỗ Thiên Trạch: “Lúc này cậu phải biểu hiện nó ra ngoài, có biết không hử Nghe nói bên kia có mở một quán lẩu rất ngon, nguyên liệu nấu ăn đều là đỉnh cấp, ăn một bữa phải tốn hết mấy ngàn. Không bằng cậu mời tôi ăn một bữa đi.”

“Được.” Đỗ Thiên Trạch không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.

Lúc ăn cơm, Hải Dương có chút kích động, cứ kéo Đỗ Thiên Trạch uống rượu cho bằng được, khiến Đỗ Thiên Trạch uống đến hơi lơ tơ mơ.

Đỗ Thiên Trạch gắng gượng đưa Hải Dương đã say đến mức không còn biết gì về nhà rồi mới bảo taxi tiếp tục chở cậu về, kết quả xe taxi lại dừng ngay trước cửa tiệm thú cưng, nói rằng địa chỉ cậu báo là địa chỉ này.

Đỗ Thiên Trạch lắc đầu, không nhớ bản thân rốt cuộc đã nói gì. Bất quá, cậu vừa mới bị kinh hách ở chỗ Trì Thụy, quả thật cần một chỗ có thể an tâm.

“Cậu bị sao vậy” Phương Nghị không biết từ chỗ nào về, trong tay còn đang xách nửa túi thức ăn cho mèo, vươn tay đỡ lấy Đỗ Thiên Trạch đang nghiêng ngả lảo đảo mà đi đường.

“Không sao… Đầu có chút choáng.” Đỗ Thiên Trạch cười hi hi với Phương Nghị, thoạt trông có chút ngu, hoàn toàn hủy hoại hình tượng đã gầy dựng ở trước mặt Phương Nghị.

Mùi rượu nồng như vậy, không cần hỏi, Phương Nghị đã biết Đỗ Thiên Trạch làm sao rồi. Dùng một tay tha Đỗ Thiên Trạch vào phòng nghỉ, ném cậu lên ghế salon, rót cho cậu một ly nước, sau đó bảo Phương Duyệt coi chừng cậu, rồi mới đứng dậy đi ra sân sau.

Đỗ Thiên Trạch mơ màng nghe thấy có tiếng ồn ào, trong đầu không ngừng hiện lên lời nói của Trì Thụy “Cậu đang theo đuổi” “Vậy tôi đây có thể theo đuổi cậu không” “Cậu yên tâm, sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu đâu.” “Trước đó tôi bảo người đại diện của cậu truyền đạt tình cảm của tôi cho cậu là có hơi qua loa, cậu có thể chấp nhận để tôi theo đuổi cậu không”

Phương Nghị có đi qua xem mấy lần, thấy Đỗ Thiên Trạch ngủ không được tốt lắm, liền tìm một tấm thảm đắp lên cho cậu, rồi cảm thấy có chút kỳ quái, sao Đỗ Thiên Trạch lại mượn rượu giải sầu Cậu bình thường không phải là kiểu người như vậy.

“Anh ơi.” Phương Duyệt lặng lẽ mở cửa, nhỏ giọng gọi Phương Nghị.

“Sao thế” Phương Nghị nhẹ nhàng đi ra ngoài.

“Vú Em lại nhặt một con chó về.” Phương Duyệt có chút khó xử, nói.

“Kiểm tra chưa Nuôi nhà hay lang thang” Phương Nghị hỏi một câu cực kỳ quen thuộc.

“Nuôi nhà, nhưng có chút vấn đề.” Phương Duyệt lắc đầu, kéo Phương Nghị ra đằng sau, rồi chỉ vào con chó nhỏ đang ngồi xổm trên đất mà nói với Phương Nghị: “Anh tự mình xem đi.”

Phương Nghị đeo bao tay lên, kiểm tra toàn thân của con chó nhỏ, không có gì bất thường. Nó thuộc giống chó Akita*, sức khỏe khá tốt, chắc là được nuôi trong nhà, vừa mới ném đi thì đã được Vú Em nhặt về.

“Con Akita này không sao cả.”

“Em không nói chuyện này.” Phương Duyệt lắc đầu. “Em là nói, con chó này không chịu nghe lời Vú Em, cứ chạy loạn lên làm đắc tội với mấy đứa ở sân sau rồi. Đám mèo trong sân đang lập tổ đội đuổi giết nó đó. Em đã đóng cửa lại nhưng hiệu quả không lớn. Phỏng chừng lát nữa tụi nó sẽ thoát. Anh mau bảo Vú Em tới khuyên nhủ mấy con mèo đó đi.” Phương Duyệt thấy Phương Nghị đeo bao tay liền biết anh đã hiểu sai ý. Nhưng kiểm tra cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vì thế cô chờ Phương Nghị kiểm tra xong rồi mới nói.

“Nó cắn mèo ở sân sau” Phương Nghị cảm thấy có chút kỳ quái. Chó Akita rất ít khi chủ động công kích người khác, nhất là loại chó Akita nuôi nhà cứ gặp người thì liền cười như thế này, cơ bản nếu không chọc nó thì sẽ không công kích.

“Không. Nhưng cũng không kém là bao. Con Akita này vừa theo Vú Em vào sân sau, nhìn thấy đám mèo thì nổi điên lên, thấy một con liền liếm một con, cho nên….” Tuy đám mèo trong sân sau trông có vẻ rất dễ chịu, rất dịu ngoan, nhưng nếu gặp phải người ngoài, tụi nó liền tỏ ra rất cao lãnh. Không chỉ đối với người, với chó cũng vậy. Tụi nó chỉ thích Vú Em, đối với mấy đứa do Vú Em nhặt về thì thái độ cũng coi như tốt. Nhưng nếu là từ ngoài đến thì tụi nó rất là bài xích. Đây là lần đầu tiên tụi nó gặp con chó này, ấy thế mà lại bị con chó đó túm lại liếm. Đây là hành động xâm hại tôn nghiêm của tụi nó, cho nên tất cả mèo trong sân sau, dù đã bị liếm hay chưa bị liếm, đều bạo động lên hết.

“Lần này đã xảy ra chuyện gì Bình thường lúc Vú Em nhặt động vật về, không phải sẽ phổ cập kiến thức về sân sau cho tụi nó sao Chẳng lẽ con này chưa được Vú Em phổ cập giáo dục” Phương Nghị có chút nghi hoặc. đám chó mèo sóc hamster trong sân sau có thể vui vẻ ở chung với nhau ít nhiều gì cũng là nhờ có Vú Em. Đa phần tụi nó đều nghe lời Vú Em nói, cho nên mới không thường xuyên đánh nhau. Hơn nữa Phương Nghị đã âm thầm chấp nhận, mỗi lần có động vật mới gia nhập sân sau, Vú Em đều sẽ nói rõ ràng tình huống trong sân sau cho tụi nó biết. Vì thế mấy năm nay chưa từng xảy ra loại chuyện ẩu đả như bây giờ.

“Không biết.” Phương Duyệt lắc đầu. Vú Em vẫn còn đang nói chuyện với con Akita, nhưng hình như không được thông thuận cho lắm, làm Vú Em gấp tới xoay mòng mòng.

“Nó bị vứt gần đây. Anh dắt nó đi xem xem chủ nhân có gần ở đây không. Vú Em, mày tới sân sau trấn an đám mèo kia đi.” Phương Nghị kéo Vú Em tới bên người, nói.

Vú Em gâu một tiếng coi như đáp lời, rồi chạy tới sân sau. Akita cũng gâu gâu theo.

“Đi thôi.” Phương Nghị cầm dây dắt chó, dắt Akita ra cửa.

Akita lộ vẻ giống như lần đầu được dạo phố, cái gì cũng cảm thấy mới lạ, nhìn thấy chó nhỏ đang đi đường liền muốn tới ngửi ngửi, một chút cũng không có ý muốn tìm lại chủ nhân.

Phương Nghị dắt Akita đi dạo một hồi, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa công viên, rồi chạy tới một người đang đứng ngay đó.

“Xin chào.” Một người đàn ông mặc bộ tây trang chân đi giày da tới trước mặt Phương Nghị, nói: “Cám ơn cậu đã dắt chó của tôi về đây.”

Giọng nói của người đàn ông này rất cứng, Phương Nghị vừa nghe thấy liền cau mày: “Người Nhật à”

“Xin chào, tôi là Mitsui Aida.” Mitsui Aida tỏ ra rất lễ độ mà đưa danh thiếp ra.

“Đây là chó của anh” Phương Nghị hỏi, con Akita này đối với ai cũng đều rất nhiệt tình, chỉ bằng sự nhiệt tình này thì không đủ để chứng minh.

“Đây là ảnh chụp chung của chúng tôi.” Mitsui Aida lấy điện thoại di động ra cho Phương Nghị nhìn vài tấm ảnh ở trong đó. Sau khi xác nhận con chó Akita trong hình và con Akita này là một, Phương Nghị không nói hai lời lập tức đưa dây dắt Akita cho Mitsui Aida.

“Rất cảm ơn.” Mitsui Aida gập người thật sâu với Phương Nghị, chờ sau khi Phương Nghị xoay người rời đi mới ngồi xổm xuống dạy Akita, giọng điệu kia rất nghiêm túc, nhưng nội dung là gì thì Phương Nghị một chút cũng không hiểu được. Chắc Mitsui Aida đang nói tiếng Nhật với Akita. Trong đầu Phương Nghị đột nhiên dâng lên một ý niệm, sợ là lúc Vú Em phổ cập giáo dục quy củ trong sân sau, Akita chỉ biết tiếng Nhật kia lại nghe không hiểu….

Phương Nghị quay đầu lại nhìn, Mitsui Aida vẫn còn đang dạy dỗ Akita, vẫn là dùng tiếng Nhật mà nói. Đột nhiên Phương Nghị cảm thấy mệt dùm cho con Akita kia, sinh sống ở Thiên triều*, nhưng lại không hiểu tiếng Trung, ra ngoài chơi gặp con chó khác cũng không thể giao lưu được, thiệt là một con Akita bi ai.

*ý chỉ Trung Quốc.

Lúc Phương Nghị quay về, Vú Em đã trấn an được đám mèo bạo động, nhưng vẫn có vài con không hài lòng nhảy tới bên Phương Nghị yêu cầu tắm rửa, vài con khác thì cố ý chạy đi cào cửa kiếng. Cái tiếng kia nghe vào tai quả thực ngược tâm quá mà. Phương Nghị phải dùng mấy chục lon đồ hộp mới có thể dụ dỗ được đám mèo đó.

Hiếm khi được đám mèo này chủ động đòi tắm rửa, Phương Nghị liền triệu tập nhân viên rảnh rỗi trong tiệm ra tắm cho mấy con mèo.

Phương Duyệt nghe Phương Nghị nói xong chuyện con Akia kia, quả thực muốn cười phá ra. Chẳng lẽ ngôn ngữ của chó còn phải phân ra nước nào à Hiếm khi được nghe Phương Nghị kể chuyện cười a.

Tắm mèo được một nửa, Lý Nghiêu gọi điện thoại cho Phương Nghị, nói rằng hai đoạn clip hậu trường về phim động vật kia đã được post lên Weibo, bảo Phương Nghị forward, thuận tiện nói đám chó mèo trong đó là của cửa hàng luôn, lúc đó ông sẽ đáp lại Weibo.

Chuyện Weibo đều do Phương Duyệt xử lý. Sau khi Phương Nghị nói cho Phương Duyệt biết chuyện của Lý Nghiêu xong liền tiếp tục tắm cho mèo. Tắm mèo xong thì cũng đã tới giờ ăn cơm chiều. Đỗ Thiên Trạch đã ngủ hơn ba bốn tiếng rồi. Phương Nghị đi tới phòng nghỉ nhìn thử, thấy Đỗ Thiên Trạch vẫn chưa tỉnh, nhưng biểu tình trên mặt lại không tốt, cứ luôn cau mày.

Phương Nghị tưởng cậu ngủ không được thoải mái, vì thế giúp cậu điều chỉnh tư thế một chút. Vừa định đi ra ngoài thì tay lại bị Đỗ Thiên Trạch nắm lấy, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn cứ nhắm mắt, kéo tay Phương Nghị mà nói: “Mẹ ơi, mẹ tha thứ cho con được không”

Phương Nghị sợ tới mức vội vàng rụt tay về. Anh có chỗ nào giống đàn bà đâu a.

Phương Nghị vuốt mày cho Đỗ Thiên Trạch. Cho tới bây giờ, anh chưa từng nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của Đỗ Thiên Trạch. Mỗi lần Đỗ Thiên Trạch tới tiệm đều lộ ra nụ cười tủm tỉm. Phương Nghị cho tới giờ vẫn chưa từng nhìn thấy bộ dáng phát sầu của cậu, còn tưởng Đỗ Thiên Trạch không có chuyện gì phiền não nữa chứ. Giờ xem ra là do bình thường Đỗ Thiên Trạch che dấu rất sâu mà thôi.

“Sao rồi Nam thần nhà em tỉnh chưa” Phương Duyệt thấy Phương Nghị đi ra, liền duỗi đầu ra hỏi.

“Chưa dậy. Chuyện Weibo xong chưa” Phương Nghị cảm thấy bản thân rất may mắn có thể sống cùng với đám động vật. Nhìn thấy tụi nó, chuyện phiền nào gì cũng bay biến tất.

Chó akita:

dac-diem-tinh-cach-giong-cho-akiata-inu-cua-nhat-ban

Còn chó akita cười như thế nào ta tìm mãi ko được nên mọi người xem tạm bé shiba cười nha