[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 87




“Sao lại là anh bức hiếp em Chẳng lẽ anh không có nói với chú thím là do em theo đuổi anh trước sao” Câu nói ủy khuất của Phương Nghị khiến Đỗ Thiên Trạch phải dở khóc dở cười.

“Không có. Anh nói với bọn họ là anh theo đuổi em trước. Nếu để thím út biết được sự thật thì thím ấy sẽ bảo em dạy hư anh mất. Như vậy thì ấn tượng của chú thím đối với em sẽ không được tốt.” Ngay từ đầu Phương Nghị đã sắp xếp thông đồng với Phương Duyệt hết cả rồi. Cho dù anh có nói là do anh theo đuổi Đỗ Thiên Trạch thì cũng là giúp cho thanh danh của Đỗ Thiên Trạch được tốt lên thôi. Hơn nữa, nếu Đỗ Thiên Trạch không đồng ý làm bạn trai anh thì đến lúc đó anh vẫn có thể công đạo được.

“Cám ơn anh.” Tuy Phương Nghị không thích cậu, nhưng chưa bắt đầu kết giao mà anh đã suy nghĩ cho cậu rồi, khiến trong lòng Đỗ Thiên Trạch có chút cảm động.

“Chuyện nhỏ thế này không cần phải cám ơn anh. Dù sao thì chúng ta cũng sắp sửa thành người một nhà rồi. Có thể gặp được em.” Phương Nghị gãi đầu khiến anh trông có vẻ hơi ngu, sau đó anh lại nói với Đỗ Thiên Trạch: “Là sự may mắn của anh.”

“Em cũng rất may mắn.” Đỗ Thiên Trạch thầm đáp lại ở trong lòng. Nhưng mà, hai người bọn cậu không thể cứ khách khí mãi như vậy nữa. Đã sắp đến giữa trưa rồi, có lẽ chú thím của Phương Nghị cũng sắp về.

“Chú thím chắc cũng sắp về rồi. Trưa nay đi đâu ăn đây Em có quen một ông chủ của một nhà hàng, giờ đặt chỗ còn kịp đó.” Nhắc tới hai vị trưởng bối, Đỗ Thiên Trạch có chút bất an, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn. May mà lúc nãy đã thay đồ sửa soạn tươm tất hết cả rồi.

“Anh định gọi thức ăn tới đây. Vốn định đến nhà hàng ăn cơm, nhưng phòng riêng của nhà hàng đó mắc quá, trong tiệm lại có nhiều người, không thể đi được, nên đành phải gọi thức ăn giao tới. Khoảng mười hai giờ sẽ giao.” Phương Nghị nói. Anh vỗ vỗ bả vai Đỗ Thiên Trạch để cậu thả lỏng một chút. Cho tới giờ đây là lần đầu tiên anh thấy Đỗ Thiên Trạch lộ ra dáng vẻ lo lắng tới vậy.

“Chú thím thích cái gì Giờ chúng ta ra ngoài mua quà đi.” Đây là lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối, vì thế Đỗ Thiên Trạch lại càng khẩn trương hơn.

“Thím út thích em.” Phương Nghị vừa cười vừa nói: “Thím út bị ảnh hưởng bởi Tiểu Duyệt nên rất thích xem phim truyền hình em đóng. Nếu thím ấy thấy em thì sẽ vui lắm, nên không cần phải mua quà đâu.”

Phương Nghị nói xong thì lại bổ sung thêm: “Ban đầu anh nói với thím út người anh thích là đàn ông, thím út liền khẳng định anh bị người ta dạy hư rồi. Bởi vì người kia có tiền cho nên mới tới quyến rũ anh. Sau đó, Tiểu Duyệt nói người đó là em, thì thím út sửa miệng ngay lập tức, nói chắc chắn là do anh cưỡng ép em, nói em vừa đẹp trai vừa tốt, lại còn biết kiếm tiền, sao lại thích anh cho được”

“Em…” Thím út của Phương Nghị thật là… Cái suy nghĩ này thật khiến Đỗ Thiên Trạch không còn lời nào để nói mà. Phương Nghị tốt như vậy, cậu thích anh mới là chuyện hiển nhiên chứ Sao cậu có thể ghét anh cho được Kỳ thật Phương Nghị đâu có xấu, chỉ có dáng người hơi cường tráng quá mức mà thôi. Sao người ta không bỏ qua dáng người anh mà nhìn vào gương mặt của anh chứ Thức tế, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy Phương Nghị rất đẹp trai, không phải là dạng xinh đẹp, mà là dạng rất có hương vị đàn ông. Hơn nữa, Phương Nghị vừa có vóc người đẹp, vừa có tâm địa thiện lương, đối tốt với mọi người, giờ lại có thêm một ưu điểm nữa là có tiền. Có thể yêu được một người như thế này, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy cậu mới là người may mắn nhất.

Tới giữa trưa, Phương Duyệt dẫn ba mẹ của cô nhóc về lại tiệm. Thím út của Phương Nghị tên là Lã Giai Ninh vừa thấy Đỗ Thiên Trạch thì lập tức chạy tới, sau khi chào hỏi với Đỗ Thiên Trạch xong thì vây quanh cậu cao thấp đánh giá một phen, sau đó lại nhỏ giọng hỏi Phương Duyệt người này thật sự là Đỗ Thiên Trạch sao

Đỗ Thiên Trạch bị Lã Giai Ninh nhìn nên có chút ngại ngùng. Sau khi chào hỏi xong thì Phương Khiêm vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, còn Lã Giai Ninh thì lại nhìn cậu bằng ánh mắt hơi kỳ quái, khiến cậu không dám chủ động bắt chuyện dù đây là việc cậu giỏi nhất. Đối với người nhà của Phương Nghị, cậu có hơi luống cuống tay chân, không biết phải nói gì mới tốt.

“Chú út, thím út, mau ngồi xuống nói chuyện đi.” Phương Nghị thấy Đỗ Thiên Trạch có chút xấu hổ, liền vội vàng tới giải vây cho Đỗ Thiên Trạch, sau đó không chút dấu vết kéo Đỗ Thiên Trạch về bên cạnh mình rồi ngồi xuống, ngăn hơn phân nửa tầm mắt của Phương Khiêm dành cho cậu.

“Tiểu Đỗ đúng không Cậu xem Phương Nghị nhà chúng tôi lớn lên cường tráng như vậy, sau này hai đứa nếu lỡ có đánh nhau, cậu chắc chắn sẽ bị thiệt…” Phương Khiêm còn chưa nói xong thì đã bị Lã Giai Ninh nhéo tay, sau đó bà mỉm cười nói với Đỗ Thiên Trạch: “Tiểu Đỗ à, con đừng giận, chú con hay nói giỡn vậy đó.”

Thấy Đỗ Thiên Trạch vẫn còn khẩn trương như cũ, Phương Nghị có chút khẩn cầu nhìn bà, vì thế bà lại nói tiếp: “Mặc dù Tiểu Nghị là cháu của thím, nhưng thím cũng đã nhìn nó dần lớn lên. Thím vẫn luôn muốn tìm cho nó một người chung sống với nó, ai ngờ nó lại đi tìm đàn ông. Con có diện mạo tốt, ở phương diện nào cũng tốt hết. Nếu thật sự không phải do Phương Nghị bắt ép con ở chung một chỗ với nó thì cứ cùng sống với nó đi. Con biết nấu cơm không

Lã Giai Ninh đang nói vài lời cảm xúc thì đột nhiên chớp mắt một cái liền bay đến chuyện nấu cơm làm Đỗ Thiên Trạch phải sửng sốt một hồi mới gật đầu: “Dạ biết làm một ít cơm nhà.”

“Vậy là tốt rồi. So với con bé Tiểu Duyệt kia thì con giỏi hơn nhiều. Sau này nếu con có thời gian rảnh thì làm vài món ăn gia đình bình thường cho Tiểu Nghị nhé. Đã nhiều năm rồi nó chưa được ăn cơm nhà. Thím biết con cũng rất bận rộn, không thể nấu cơm cho nó ăn mỗi ngày, thỉnh thoảng nấu cũng được. Còn việc nhà thì hai đứa cứ chia nhau ra mà làm. Con làm cơm, nó rửa chén. Nếu muốn sống với nhau lâu dài thì có một số việc phải nói ra, nếu không tích tụ ở trong lòng lâu ngày sẽ biến thành chuyện lớn đó, có biết không” Lã Giai Ninh cho rằng việc này là nhạy cảm nhất. Bà là phụ nữ, làm nhiều việc nhà chút cũng không sao. Nhưng đối với cuộc sống của hai người đàn ông thì không thể xuất hiện loại chuyện này được. Nếu Phương Nghị làm Đỗ Thiên Trạch tức giận tới mức bỏ đi thì đi đâu tìm một người tốt như vậy nữa đây

Kỳ thật, trải qua sự phân tích của Phương Duyệt, Lã Giai Ninh cảm thấy Phương Nghị tìm một người đàn ông sống chung quả thật cũng rất tốt. Nghe Phương Duyệt nói Đỗ Thiên Trạch rất thông minh, thích động vật, lại thực tâm thích Phương Nghị, ở chung với đám thú trong sân sau rất tốt, hơn nữa còn thích Vú Em. Quả thật rất xứng đôi với Phương Nghị. Nếu người yêu của Phương Nghị mà là nữ, những thứ khác không nói, chỉ việc Vú Em thôi là đã có thể tìm ra cả đống vấn đề rồi. Phỏng chừng không có người bình thường nào có thể chịu nổi cái việc vị trượng phu của mình xem trọng một con chó hơn là mình. Lại nói, trong mắt rất nhiều người, Phương Nghị là một tên ngốc, khi không lại đi thu nuôi nhiều động vật lang thang, không có chí tiến thủ. Vì thế có rất ít người chịu gả cho người như Phương Nghị đây. Phương Nghị tìm được Đỗ Thiên Trạch cũng là một chuyện rất tốt.

“Cám ơn thím. Con sẽ chú ý.” Đỗ Thiên Trạch thành thật đáp, quyết định sau này rảnh thì sẽ nấu cơm cho Phương Nghị ăn nhiều hơn. Về phần công việc nhà thì để lúc sau hãy nói.

“Vậy là tốt rồi. Vừa nhìn con thì thím liền biết con là đứa nhỏ tốt. Những thứ khác thím không nói, hai đứa đều lớn hết rồi, cũng đã hiểu chuyện, nếu sau này Tiểu Nghị có khi dễ con, thì con cứ tới tìm thím, thím sẽ thay con dạy dỗ lại nó.” Lã Giai Ninh vốn muốn nói nhiều nữa, muốn nói với Đỗ Thiên Trạch rằng hi vọng cậu có thể bỏ qua chuyện Phương Nghị nuôi quá nhiều thú lang thang, hi vọng cậu có thể bỏ qua chuyện của Vú Em, dù sao thì Vú Em cũng đã cùng sống với Phương Nghị đã lâu rồi, hơn nữa tính cách của Phương Nghị rất thẳng, đôi khi nói chuyện không hề dễ nghe, hi vọng cậu thông cảm cho Phương Nghị nhiều hơn….Bất quá, khi nhìn vào Đỗ Thiên Trạch, Lã Giai Ninh lại nói không nên lời, bởi vì bà nhìn ra được Đỗ Thiên Trạch thực sự thích Phương Nghị. Hơn nữa, Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị đã quen biết nhau từ lâu, hẳn đã biết chuyện của Vú Em và đám thú sống ở sân sau rồi. Nếu Đỗ Thiên Trạch vẫn đồng ý sống chung với Phương Nghị, vậy chắc chắn cậu đã đồng ý với hành động của Phương Nghị rồi.

“Phương Nghị sẽ không ăn hiếp con đâu.” Đỗ Thiên Trạch không ngờ lại có thể nhận được sự đồng ý của Lã Giai Ninh nhẹ nhàng đến như vậy.

“Nghe nói cậu còn đang thuê căn hộ của Tiểu Nghị” Phương Khiêm chợt nói. Phương Nghị nghe thấy Phương Khiêm nói, liền xoay qua nhìn Phương Duyệt. Phương Duyệt cúi đầu xuống, không dám nhìn anh.

“Dạ phải, tiền tiết kiệm của con không nhiều, không đủ mua căn hộ.”

“Người trẻ tuổi thật sự không biết tiết kiệm là gì.” Phương Khiêm dùng vẻ mặt bình tĩnh mà nói: “Một mình cậu ở căn hộ lớn như vậy thật lãng phí tiền bạc. Mau dọn ra đi. Chỗ này của Tiểu Nghị còn dư rất nhiều phòng trống, hoàn cảnh lại không tệ, bảo nó dọn cho cậu một phòng rồi ở. Sau này cậu cứ ở đây, còn căn hộ kia thì đem cho người khác thuê.”

“Chú út, con không thiếu chút tiền ấy.” Phương Nghị nghe Phương Khiêm nói như thế liền vội vàng phản bác. Anh đã định chuyển nhượng căn hộ kia cho Đỗ Thiên Trạch rồi, sao có thể đuổi cậu ra như vậy được

“Sao Hai đứa đòi kết hôn cho đã rồi còn muốn ở riêng là sao” Nghe thấy Phương Nghị nói thế, sắc mặt của Phương Khiêm càng trầm hơn. Nếu đã định kết hôn hết cả rồi, giờ còn muốn ở riêng, chẳng lẽ tính sau này có ồn ào chia tay nhau thì cũng tiện hơn à.

“Tụi con còn chưa có kết hôn mà Dù sao thì cũng phải cho nhau chút không gian riêng tư chứ ạ.” Phương Nghị không hiểu được ý tứ của Phương Khiêm. Anh vẫn còn tưởng Phương Khiêm thật sự là vì tiền mà bắt Đỗ Thiên Trạch dọn ra ngoài, nên cứ gân cổ lên mà ồn ào với Phương Khiêm.

“Con…” Phương Khiêm bị Phương Nghị làm cho tức muốn chết. Ông hít một hơi thật sâu. Suốt dọc đường tới đây, ông cũng đã nghĩ thông rồi. Việc mà Phương Nghị đang làm, ở trong mắt người bình thường, thì chẳng phải chuyện chính sự gì. Phỏng chừng cũng chẳng có cô gái nào chịu yêu Phương Nghị cả. Phương Nghị tìm đàn ông cũng tốt thôi. Người kia có thể tự nuôi sống bản thân, không cần Phương Nghị phải nuôi, chắc chắn sẽ không quấy nhiễu cuộc sống bình thường của Phương Nghị. Nhất là người như Đỗ Thiên Trạch, cậu có thể kiếm rất nhiều tiền, khả năng có thể chung sống lâu dài với Phương Nghị khá cao. Chỉ cần Phương Nghị có người bên cạnh, cùng giúp đỡ lẫn nhau là được, không quan trọng chuyện người kia là nam hay nữ. Dù vậy, ông cũng phải vật vã lắm mới có thể thuyết phục bản thân tiếp nhận Đỗ Thiên Trạch, ấy vậy mà Phương Nghị lại nói hai người không sống cùng nhau. Đã sắp kết hôn rồi, không ở chung lỡ có gì ngoài ý muốn thì sao đây Nói thật, Phương Khiêm nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ Đỗ Thiên Trạch ra, ông không biết còn ai có thể thích hợp với Phương Nghị nữa.

“Chú út, sắp tới con còn công tác, chờ con xong việc rồi thì sẽ dọn tới đây ạ.” Đỗ Thiên Trạch chủ động đáp lại. Sống chung với Phương Nghị, cậu không lo tới tối Phương Nghị sẽ đánh lén cậu. Nếu anh thật sự đánh lén thì cậu cũng sẽ không cự tuyệt. Nhưng tính chất công việc của cậu thì lại không thể ở nhà lâu được, nên sống ở đâu thì cũng thế thôi. Ở đây còn dễ hơn, tốt xấu gì thì Đại Bạch cũng có người chơi cùng mỗi ngày. Còn Phương Nghị… Nghĩ tới sau này có nhìn thấy cảnh tượng sau khi tắm của Phương Nghị hàng ngày, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy cậu sắp chảy máu mũi tới nơi rồi, cùng lắm thì…. Sau này uống thuốc hạ hỏa thôi.

“Em không cần phải làm thế…” Phương Nghị cuống cuồng nói với Đỗ Thiên Trạch. Anh vừa mới tóm được Đỗ Thiên Trạch thôi, còn chưa tới quá trình kết giao nữa mà. Nói không chừng sau này Đỗ Thiên Trạch chán anh rồi lại muốn chia tay thì sao Phương Khiêm cứ bắt Đỗ Thiên Trạch dọn tới đây thật rất không công bằng cho Đỗ Thiên Trạch.

“Không có việc gì đâu.” Đỗ Thiên Trạch cười cười rồi nói với Phương Nghị. Tuy cậu không biết Phương Nghị đã nói gì với chú út và thím út, nhưng nhìn thái độ của bọn họ, Phương Nghị đúng là đã định sống cùng với cậu, thậm chí ngay cả kết hôn anh cũng đã đề cập tới. Phương Nghị có thể ra quyết định như vậy khiến cậu rất vui. Phương Nghị là một người rất có trách nhiệm, nếu anh đã nói như thế, nhất định sẽ không dễ dàng nói chia tay với cậu, nhất định sẽ cùng cậu thiên trường địa cửu. Khiếm khuyết duy nhất chính là tình cảm của Phương Nghị đối với cậu. Phải sống chung thì cậu mới có thể làm nóng được tâm của Phương Nghị.

“Không được.” Phương Nghị vẫn cứ đấu tranh vì tự do của Đỗ Thiên Trạch mà nói với Phương Khiêm: “Thiên Trạch….Tóm lại là Thiên Trạch muốn có chút không gian riêng tư. Còn nữa, tiền thuê nhà bên kia cũng không có bao nhiêu tiền, không cần phải tính toán chút tiền ấy. Hai tụi con còn chưa có kết hôn mà. Cho dù đã kết hôn thì cũng không thể bá đạo như vậy. Chú thử làm vậy với thím út xem.”

Phương Khiêm bị Phương Nghị nói tức đến bùng nổ, đang muốn đáp lại thì Lã Giai Ninh ho khan một tiếng làm lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Phương Nghị thiệt là ngốc muốn chết, làm ông tức tới mức đau đầu mà. Vú Em nhìn thấy Phương Nghị bị người ta dạy dỗ, lại còn có bộ dáng như muốn cãi nhau nên nó lập tức chui ra khỏi ổ, lộ dáng vẻ cực hung dữ mà sủa Phương Khiêm. Bất quá, nó biết Phương Khiêm là người nhà của Phương Nghị, cho nên sủa vài tiếng dọa Phương Khiêm thôi chứ không dám chạy tới cắn thật.

“Nhìn Vú Em bị ông dọa sợ này. Ông đừng có ngồi đó nói lung tung nữa. Chuyện của vợ chồng son tụi nó thì để tụi nó giải quyết đi. Ông đừng có xen vào chuyện của người khác.” Lã Giai Ninh rất không đồng ý với cách răn dạy của Phương Khiêm, sau đó lại rất hòa ái mà nói với Đỗ Thiên Trạch: “Tiểu Đỗ à, chú út của con bị gió thổi nhiều quá nên bị choáng đầu, có chút không bình thường, con đừng để ý tới ông ấy.”