Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 82: Vĩnh viễn không rời (kết cục)




Hoàng hôn buông xuống. Đêm về, ngoài địa cung sói tru thú rống.

Mộ Khanh Hoàng nhìn cửa Thanh Đồng cổ xưa, mặt đầy bất lực.

Nàng tìm khắp rồi, mang Cửu Ngự theo để tìm khắp địa cung, nhưng không có bất kỳ manh mối mở cửa nào.

Mà, trời đã vào đêm.

"Tiểu Phượng Hoàng, mau trói ta lại." Lục Cửu liếm môi, dùng hết khí lực toàn thân đè ép sự thèm khát máu thịt đang trỗi dậy trong người hắn, nhưng càng nén thì cơ thể càng đau, giống như bên trong cơ thể hắn có một con sâu đang gặm nhấm khắp lục phủ ngũ tạng, toàn thân hắn đau đến đổ mồ hôi, dựa vào Cửa Thanh Đồng hận không thể đập đầu vào.

Mộ Khanh Hoàng ngồi xổm người xuống ôm lấy Lục Cửu, "Nhịn thêm chút nữa, nhịn thêm chút nữa, ta nhất định có thể tìm được biện pháp mở cửa, ta nhất định có thể."

Lục Cửu ngửi mùi thơm trên cơ thể Mộ Khanh Hoàng, lại liếm môi lần nữa, nhịn không được mà vùi đầu vào cổ Mộ Khanh Hoàng, chỉ muốn cắn cái cổ trắng nõn kia, hung hăng cắn xuống, xé rách, nuốt trọn.

Lục Cửu cảm giác thần trí mình bị mùi máu của Mộ Khanh Hoàng đánh thẳng vào có chút ít mê muội, giống như sắp mất hẳn lý trí. Cùng lúc đó, hắn bất tri bất giác cắn vào cổ Mộ Khanh Hoàng, chảy ra máu, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tanh, mùi máu tanh làm mắt Lục Cửu hồng, cũng làm hắn lý trí thức tỉnh. hắn bỗng dưng đẩy Mộ Khanh Hoàng ra, cất giọng quát chói tai, "Người đâu, cầm dây xích sắt đến."

Ở trong góc huyệt động, đám người Kim Nê đang ngồi yên nghe vậy thì ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, cuối cùng Bạch Cẩm bị đẩy ra, cầm dây xích sắt đã chuẩn bị từ trước.

"Thế tử gia." Bạch Cẩm khóc không ra nước mắt, cương cứng nhìn Lục Cửu.

"Trói ta lại." Lục Cửu đưa hai tay ra sau lưng, mệnh lệnh Bạch Cẩm, "Đừng nói nhảm."

Mộ Khanh Hoàng ngồi dưới đất, bụm mặt nghẹn ngào.

Cửu Ngự vô tội nghiêng đầu nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Meo meo ~" một tiếng.

"Cần ngươi có ích lợi gì!" Mộ Khanh Hoàng chợt phát giận với Cửu Ngự.

"Meo meo?" Cửu Ngự bị đẩy lui về phía sau, nhảy lên trên một tảng đá, kim hương cầu trên cổ lắc qua lắc lại.

Hai mắt Mộ Khanh Hoàng chợt tỏa sáng, đứng lên ôm lấy Cửu Ngự, sờ kim hương cầu hỏi: "Cửu Ngự, thứ trên cổ ngươi đấy có phải là chìa khoá mở cửa hay không? Phải không? Ngươi nói cho ta biết, mau nói cho ta biết đi."

"Meo meo?" Cửu Ngự mở to đôi mắt mèo trong veo như nước mờ mịt nhìn Mộ Khanh Hoàng.

"Ngươi đưa cái này cho ta mượn nhìn một chút được không ?" nói xong liền muốn tháo xuống, Cửu Ngự không vui, dùng móng vuốt gẩy tay Mộ Khanh Hoàng ra.

"Ngươi ngoan một chút, ta chỉ xem một chút, xem một chút liền trả lại cho ngươi."

"Meo meo ~" Cửu Ngự cọ vào mu bàn tay Mộ Khanh Hoàng không giãy giụa nữa.

Mộ Khanh Hoàng nhìn kim hương cầu, lập tức bảo đám người Bạch Cẩm dùng dây mây bò lên trên cửa Thanh Đồng, tỉ mỉ tìm cơ quan của lỗ chìa khóa.

trên mặt đất, Lục Cửu đã bị xích sắt trói chắc chắn, nằm trên mặt đất, một đôi mắt khi thì lóe ánh đỏ, khi thì thanh tỉnh, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Mộ Khanh Hoàng đau lòng cực kỳ, nâng đầu hắn lên đặt trên đùi mình, ôm hắn, liên tục khuyên, "Nhịn thêm chút nữa, nhịn thêm chút nữa thôi là tìm được cơ quan mở cửa, nhất định có cơ quan."

Nhưng mà, theo ánh trăng sáng dần dần lên cao, trăng lên đỉnh đầu, Lục Cửu hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, quằn quại gầm thét trên mặt đất, vẫn không có cơ quan, đám người Bạch Cẩm bực tức buông lời chửi thề, đạp cửa, nhưng không được gì, vẫn không tìm được cơ quan.

Thấy Lục Cửu thống khổ như vậy, Mộ Khanh Hoàng từ từ đưa cánh tay tới bên miệng Lục Cửu, môi run run nói: "Chàng ăn đi, ăn đi..."

"Quận chúa, người điên rồi." Ngọc Loan kéo Mộ Khanh Hoàng lên, nhịn không được mạo phạm quát lớn.

"Chàng sẽ bị cổ trùng trong thân thể từ từ ăn đến chết, ta không muốn chàng chết, chỉ cần chàng còn sống, ăn thịt ta, ăn ta." Mộ Khanh Hoàng đẩy Ngọc Loan ra muốn đến ôm Lục Cửu, Ngọc Loan gắt gao ngăn lại không cho đi.

"Cút ngay!" Mộ Khanh Hoàng giận dữ, nước mắt chảy dài trên mặt.

"Quận chúa, nô tỳ van người."

Ngọc Loan quỳ xuống, khóc cầu khẩn.

Bạch Cẩm luống cuống đứng đó chợt cuộn tay áo lên nói: "Ăn ta."

"Ăn ta." Kim Nê cùng Bạch Cẩm tranh đoạt nhau.

Ngọc Loan xoay người lại giận dữ mắng mỏ, "Các ngươi đều điên rồi à?! Nếu sau khi thế tử gia tỉnh lại biết được, ngài ấy còn có thể sống sao?"

"Ầm ĩ quá, cút ra ngoài."

"Quận chúa..."

"Cút ra ngoài!"

Ngọc Loan cắn cắn môi, được Bạch Cẩm dìu đứng dậy, đi từng bước cẩn thận, "Quận chúa, bọn em ngồi ngay trong khe núi ở đằng sau, có việc gì người cứ gọi."

Mộ Khanh Hoàng không để ý, nghe Lục Cửu thống khổ gầm thét, vuốt ve khuôn mặt vặn vẹo của hắn, một lát sau đứng dậy, nhìn cửa Thanh Đồng to lớn trước mắt, chậm rãi quỳ xuống, "Thần Long bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, ta biết rõ chúng ta đã quấy rầy sự yên bình của các người, nhưng ta thật sự không còn cách nào, cầu xin các người đại phát từ bi, mở cửa đi."

Mộ Khanh Hoàng mạnh mẽ khấu đầu van xin, cái trán đánh "bộp" một tiếng trên mặt đất, trên vầng trán vốn trơn bóng lập tức xuất hiện vết bầm tím.

"Van cầu các người, mở cửa đi, ban giải dược cho chúng ta."

Mỗi khi dứt một câu, nàng lại khấu đầu một cái, "bộp bộp bộp", chẳng mấy chốc trên trán Mộ Khanh Hoàng đã chảy máu.

Núp ở trong khe xem, Ngọc Loan bụm miệng khóc, muốn đi ngăn cản lại bị Bạch Cẩm ngăn lại, "Để quận chúa phát tiết chút đi, bằng không, bằng không sẽ phát điên thật đấy."

Bạch Cẩm nhìn Lục Cửu đang quằn quại trên mặt đất, không ngừng gầm thét như dã thú, mặt cũng đầy thống khổ.

"Mở cửa đi."

Ngay lúc Mộ Khanh Hoàng dập đầu đến mê muội, vết máu loang lổ trên mặt đất, thì một tiếng “răng rắc” vang lên, một cái lỗ tròn nho nhỏ xuất hiện trên cửa Thanh Đồng, từ đó nứt ra thành tám đường, lộ ra đường nét bên trong, có góc có cạnh, giống như một viên cầu. Mộ Khanh Hoàng thoáng ngây người rồi lập tức mừng rỡ không thôi, vội vàng lấy kim hương cầu của Cửu Ngự ra, so sánh một chút rồi đặt kim hương cầu vào, nhẹ nhàng ấn xuống.

một tiếng “cách” phát ra, sau đó âm thanh từ từ lớn dần, giống như cơ quan trong đó đã khởi động.

- - Ầm ầm

Cửa Thanh Đồng rung động, trên đỉnh đầu có đá vụn bụi bặm rơi xuống, Mộ Khanh Hoàng vội vàng nằm xuống bảo vệ đầu Lục Cửu, đám người Ngọc Loan cũng vội vàng chạy tới, đều mừng rỡ không thôi, "Cửa này thật sự có thể mở ra ư?!"

Tiếng ầm ầm vẫn vang lên, cửa Thanh Đồng chậm rãi mở ra hai bên, một thứ mùi mốc meo do trải qua nghìn năm hòa với mùi thơm kỳ dị nào đó ập đến, Mộ Khanh Hoàng bịt chặt mũi lại, Bạch Cẩm cùng với Kim Nê dìu Lục Cửu lui về phía sau, đợi đến khi mùi hương với bụi bặm đã tản đi không ít, Cửu Ngự chạy đi vào trước, kêu meo meo, cực kỳ hưng phấn, giống như được về nhà.

"Quận chúa, mong thứ tội, nô tài vào trước." Kim Nê chắp tay nói xong liền đi vào.

Bạch Cẩm với Ngọc Loan khống chế được Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng phía trước, theo sát Kim Nê đi vào, liền thấy trên đỉnh khảm đủ loại bảo thạch, dùng bảo thạch cùng dạ minh châu phác họa lại bầu trời cùng trăng sao, chiếu sáng toàn bộ hang động, mà dưới bầu trời đỉnh là nước, không, hẳn là thủy ngân, thủy ngân mênh mông như sông dài biển rộng, trong đó có một cái đài cao, trên đài bày một chiếc quan tài bằng bạch ngọc.

trên vách tường bao quanh ngôi mộ này vẽ chi chít tranh, trên tranh chỉ phác họa hai người, diễn tả lại cuộc sống thường ngày của bọn họ. Mỗi một bức học đều được vẽ rất sống động, khiến người ta nhìn vào mà không khỏi hâm mộ, không thể không thầm nghĩ, Thần Long Đế nhất định là sủng ái Ngọc hoàng hậu vô cùng, Ngọc hoàng hậu nhất định là yêu Thần Long Đế say đắm. Nhìn ánh mắt bọn họ trao cho nhau, bất luận là hờn, là giận, hay là vui, thì từ khóe mắt cho đến lông mày đều biểu lộ ra tình yêu sâu đậm.

Sao sáng trăng soi, biển rộng sông dài, quan tài bằng bạch ngọc ở giữa, không cần nghĩ cũng biết, trong đó nhất định có hai người đang nằm kề bên nhau an giấc nghìn thu, cứ như vậy đời đời kiếp kiếp, vũ trụ hồng trần, sinh tử đồng huyệt, mãi mãi không rời.

Chẳng biết tại sao, khi nhìn cảnh này, lòng Mộ Khanh Hoàng lại dâng lên cảm xúc khó tả, đôi mắt cay cay.

"Quận chúa, có muốn mở quan tài không?"

Thấy quan tài bị thủy ngân vây quanh, Kim Nê sầu khổ hỏi.

Mộ Khanh Hoàng thu lại tâm tình, nhìn về bốn phía, "Ta nghỉ thuốc giải không nằm trong quan tài, có lẽ trong ấy còn không có cả vàng bạc hay bảo vật gì đâu."

"Sau quận chúa biết?" Ngọc Loan nhịn không được hỏi.

Mộ Khanh Hoàng không trả lời, nhìn một khóm cây thấp bé sinh trưởng trên thạch bích, trên nhánh cây là từng chùm trái nhỏ màu đen, mà Cửu Ngự đang ăn thứ ấy, đầu lưỡi hồng mềm mại liếm liếm, vẻ mặt thỏa mãn.

Mộ Khanh Hoàng cắn răng, dùng khăn bao lấy hái một chùm xuống, không để ý gì nhiều mà ăn vào trước một quả, mùi tanh ngai ngái lập tức xộc lên. Vừa nếm được một chút, Mộ Khanh Hoàng đã không nhịn được mà phun ra ngay tức khắc, sau đó nhìn về phía Lục Cửu vẫn thần chí không rõ như cũ, nói với Bạch Cẩm và Kim Nê: “Cạy miệng chàng ra, Cửu Ngự với ta ăn vào đều không bị sao, ít nhất là không có độc."

đã đến tận nước này thì đành coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy, thực tại cũng không có biện pháp khác.

Lục Cửu vừa ăn vào một trái đã há to miệng gào khóc, chảy nước miếng thèm thuồng, giống như là được ăn thịt. Thấy vậy, Mộ Khanh Hoàng liền vội vàng đút cho hắn ăn thêm thật nhiều.

"Có lẽ vì trái này có mùi máu tanh, nếu trị không hết thì ít nhất cũng có thể dùng loại trái này thay máu thịt đút cho chàng." Mộ Khanh Hoàng vừa cầm khăn lau miệng cho hắn vừa nói.

Lục Cửu chép chép miệng giống như một đứa bé được ăn no, ánh hồng trong hai mắt lui xuống, hắc trùng trong đôi mắt cũng không biết đã đi về đâu. một lát sau, Lục Cửu bắt đầu nôn mửa, trong thứ nước màu đen do hắn phun ra có một đám sâu ngọ nguậy.

Mộ Khanh Hoàng mừng rỡ, "Đây là giải dược, nhất định là giải dược, cho chàng ăn thêm đi."

Cứ thế, ăn lại ói, ói rồi lại ăn, cho đến khi hắn không thể ói ra được gì nữa, Lục Cửu cũng thanh tỉnh, chỉ cảm thấy bụng trống rỗng, đói, cực đói, bắt được loại trái màu đen ấy thì lập tức cho vào miệng ăn nhồm nhoàm, nhưng không còn ói nữa.

Mộ Khanh Hoàng xụi lơ bên cạnh hắn, bọn họ đã sống sót sau kiếp nạn, nàng cười cười rồi lại khóc lớn lên.

Lục Cửu chỉnh trang lại bản thân cho sạch sẽ, đến ôm Mộ Khanh Hoàng, lòng vẫn còn sợ hãi, "không sao, đừng khóc, nàng khóc ta đau lòng muốn chết."

đã có thể ba hoa biện hộ, có thể thấy được là đã khỏe hẳn.

Mộ Khanh Hoàng vừa khóc vừa cười, vòng tay qua cổ hắn, hai người ôm nhau thật chặt.

- -

Cuối năm Kiến Nguyên năm thứ hai mươi lăm, Yến vương bạo bệnh mà chết.

Kiến Nguyên năm thứ hai mươi sáu, Kiến Nguyên Đế phong Mộ Duẫn Hoàng làm thái tôn.

Kiến Nguyên năm thứ hai mươi tám, Kiến Nguyên Đế thoái vị, thái tôn đăng cơ làm đế, niên hiệu Nguyên Hòa, tấn phong Triều Dương quận chúa làm Triều Dương trưởng công chúa.

Kiến Nguyên năm thứ hai mươi chín, hệ thống Dưỡng Tế Tự hoàn thành, Dưỡng Tế Viện trong cả nước đều được chỉnh đốn lại hoàn toàn, người già có chỗ nương tựa, trẻ em có nơi ăn chốn về.

Công phường được mở ra ở khắp nơi như măng mọc sau mưa, thương nhân theo quan thuyền rời bến, đưa các loại hàng hóa của Đại Tấn như tơ lụa, lá trà, đồ sứ... ra nước ngoài, kinh tế Đại Tấn tiến vào giai đoạn phồn vinh hưng thịnh, bách tính an cư vui vẻ, đất nước giàu mạnh thái bình.

Mùa xuân Kiến Nguyên năm thứ ba mươi, Dưỡng Tế Tự khanh và thiếu khanh, vợ chồng trưởng công chúa nhận lệnh hồi kinh.

Tại trạm dừng chân cách Ứng Thiên kinh mười dặm, ánh mặt trời rực rỡ, núi non xanh biếc, hoa đỗ quyên nở rộ đỏ rực cả một góc trời. Trong một quán trà, có một đôi vợ chồng ăn mặc bình thường cùng một bé trai bảy tám tuổi đang ngồi trên ghế dài nghỉ chân, trên bàn bày một bình trà xanh, đứng bên cạnh là hai phụ nhân theo hầu.

Bên bàn ở cách vách vây đầy người, túm tụm quanh một tiên sinh kể chuyện, nghe lão kể về một câu chuyện xưa.

Nghe được một lúc thì một hán tử đi chân trần bĩu môi nói: "Sao nghe chuyện của ngươi như đang kể về phu thê Triều Dương trưởng công chúa thế?"

"Cái gì mà đánh chết nha đầu câu dẫn nam chủ tử, cái gì mà chính tam phẩm nữ quan."

Tiên sinh kể chuyện là người mù, nghe vậy vội vàng khoát tay, "Khách quan nghe nhầm rồi."

một người khác nói: "Đâu có nói rõ tên họ đâu, nói không phải câu chuyện này là của tiền triều sao, mau kể đi, sau khi độc phụ kia đánh chết nha đầu xinh đẹp ấy, có phải Quận mã đã đánh độc phụ một trận ra trò hay không. Độc phụ này nên bị đánh, không đánh không biết rõ đàn ông lợi hại nhường nào."

Lục Cửu hơi nhướng nhẹ lông mày, nhìn Mộ Khanh Hoàng cười.

Mộ Khanh Hoàng trừng hắn một cái, cười cho qua, "đi thôi."

Từ lúc có con, tính tình của Ngọc Loan cũng tốt lên rất nhiều, mấy lời bịa đặt đồn thổi này đâu phải mới nghe một lần, chỉ hừ một tiếng rồi thôi.

Xe ngựa lộc cộc đi xa, tiên sinh kể chuyện trong quán trà lại tiếp tục vì kiếm kế sinh nhai mà thêu dệt câu chuyện thành một thiên tình sử đầy rẫy đau thương cùng nước mắt.

Bọn họ không biết, không bao giờ biết được, quận mã cùng độc phụ mà bọn họ đang bàn tán ấy, chính là người đã giúp cho bọn họ có thể sống an vui, không chết dưới ngọn lửa chiến tranh.

- -

Sáng sớm ở Liên Viên, chim hót hoa thơm.

Trân một chiếc bàn nhỏ đặt trước cửa sổ là một ly trà tỏa khói lượn lờ, một cái lư hương hình sen hồng. Mộ Khanh Hoàng ngồi cạnh bàn, lơ đãng lật xem một cuốn thơ, bụng hơi nhô lên.

Lục Cửu chạy đến như một cơn gió, nhìn về phía bụng Mộ Khanh Hoàng nuốt một ngụm nước bọt.

"Sao nóng vội vậy, lại đấu dế thua Minh nhi à?" Mộ Khanh Hoàng cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi.

"Nàng, nàng có thai?"

"Ừm."

"Nàng có thai?!" Giọng Lục Cửu cao thêm một bậc.

Mộ Khanh Hoàng khẽ mỉm cười, "Mừng không?"

"Rầm" một tiếng, Lục Cửu té xuống.

Mộ Khanh Hoàng để tập thơ xuống, quay đầu lại nhìn hắn, bật cười, "Đứng lên, đừng lảm nhảm nữa."

một cơn gió mát lướt qua, lật tập thơ đến một trang, trên đó viết hai hàng thơ,

- - Tương tri tương niệm vĩnh bất khí, nhất sinh nhất đại nhất song nhân.

Tác giả, là Lục Mạo.

Lục Cửu quỳ gối bên chân Mộ Khanh Hoàng, vịn vào đầu gối của nàng đau khổ nói: "không phải ta đã nói là đừng sinh nữa à?"

"Vậy thì bỏ nhé?" Mộ Khanh Hoàng cười nhìn hắn.

"Đừng đừng đừng, ta sinh thay nàng."

"Dẻo miệng."

Mộ Khanh Hoàng chọc một cái lên trán hắn, cực kỳ vui vẻ, "Lần này phải bảo vệ ta thật tốt đấy."

Lục Cửu gật đầu như băm tỏi, bỗng nhiên nhếch miệng cười ngây ngô.