Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 20: Ăn Dấm Chua (Ghen)




Nghe thấy một tiếng ” Meo meo…” vang lên. Con mèo nhỏ trong lòng thoáng cái đã nhảy về phía Phó Dư Thù. Phó Dư Thù mỉm cười e lệ nhìn về phía Thái tử biểu ca. Dường như bị tiếng kêu của con mèo nhỏ dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể liên tục lui về phía sau mấy bước.

Con mèo nhỏ nhanh nhẹn đáp xuống đất, vẫy vẫy đuôi, hướng về phía Phó Dư Thù kêu ” Meo meo meo meo meo meo”, dáng vẻ giống như vô cùng giận dữ.

Bùi Khuyết không ngờ con mèo nhỏ lại có hành động như vậy, sửng sốt trong chốc lát. Sau đó, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ vội ôm lấy con mèo nhỏ đang đứng ở dưới đất, nhìn về phía thiếu nữ đang hoảng sợ ở trước mắt nói: ” A Cửu hơi bướng bỉnh môt chút, đừng sợ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Dư Thù trắng bệch. Hồi lâu, nàng ta mới ngơ ngác lắc đầu, gượng cười, nói: ”Con mèo này thật là đẹp nhưng đẹp mà lá gan lại quá nhỏ.” Thoạt nhìn thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, lại có dáng dấp yểu điệu động lòng người, trong lòng Ninh Oản không rõ có cảm giác gì nữa. Tuy nàng biết rõ Bùi Khuyết sẽ không động lòng với nàng ta, thế nhưng…

Nàng…không…thể…nghĩ…thoáng…ra được.

Ninh Oản dụi dụi cái đầu nhỏ vào lồng ngực của Bùi Khuyết. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phó Dư Thù, ý muốn nói: Còn nhìn ư? Không được nhìn. Phó Dư Thù giống như rất tủi thân, hàng mi dài hơi cụp lại, vừa nhìn qua đã khiến cho người khác có cảm giác thương tiếc. Đời trước nàng là nữ tử mà còn từng vì dáng dấp động lòng người kia của Phó Dư Xu mà sinh lòng thương tiếc nhưng nàng hiểu rất rõ con người Phó Dư Thù…Chuyện lần đó không thành còn khiến cho Bùi Khuyết càng chán ghét Phó Dư Thù. Thậm chí, y còn hạ chỉ ban hôn cho nàng. Nếu như không gả là tội kháng chỉ. Điều này khiến cho Phó Dư Thù vô cùng oán hận. Cũng chính ngày đó, nàng đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Bạn bè thân thiết gì chứ? Quan tâm, dịu dàng động lòng người gì chứ? Chẳng qua nàng ta muốn có được phu quân của Ninh Oản nàng mà thôi. Thế nhưng trong trái tim của Bùi Khuyết chỉ có nàng. Vậy nên, Phó Dư Thù mới muốn lợi dụng kẽ hở này, tiếp cận nàng.

Mưu kế đơn giản như vậy mà Ninh Oản nàng mãi cũng không phát hiện ra. Nếu như Bùi Khuyết cũng có tam cung lục viện giống như các vị tiên hoàng trước đây thì hoàng hậu như nàng chắc chắn sẽ bị giết chết. Nàng có thể sống bình yên trong hậu cung suốt bốn năm, tất cả đều là nhờ Bùi Khuyết che chở. Cho dù là triều đình hay là cả nước Đại Chiêu này đều cảm thấy bất mãn với vị hoàng hậu như nàng nhưng nàng ở trong thâm cung nên Bùi Khuyết luôn che giấu không để nàng biết. Mãi đến sau này, nàng mới biết được. Nhưng…

Nàng không hề bỏ một chút công sức, tình cảm nào, vậy mà cũng dễ dàng có được tất cả tình cảm của Bùi Khuyết.

Hiện tại, nàng có thể làm lại một lần nữa. Nàng vẫn muốn độc chiếm Bùi Khuyết. Nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bám dính lấy y. Mặc kệ nàng là người hay là mèo, nàng nhất định sẽ giữ chặt Bùi Khuyết. …Người mà Ninh Oản nàng muốn gả, người khác không được phép mơ tưởng đến.

Phó Du Thù cảm nhận rất rõ địch ý của con mèo này với mình nhưng nàng biết Bùi Khuyết vô cùng thích mèo. Nàng tuyệt đối không thể biểu hiện ra một chút xíu bất mãn nào. Nàng ái mộ Bùi Khuyết đã nhiều năm nhưng trong mắt của Bùi Khuyết lại chỉ có duy nhất hình bóng Ninh Oản. May mắn là mấy năm nay, Ninh Oản không hề ra vào hoàng cung, khả năng tiếp xúc với Bùi Khuyết cũng rất ít. Hơn thế, thời gian này, nàng ta lại vô cùng thân thiết với Cố Giang Nghiêu, quả thực rất hợp ý của nàng.

Cho dù là dung mạo, gia thế, tài năng hay tính tình, nàng đều không thua Ninh Oản bất cứ thứ gì. Tại sao trong mắt Bùi Khuyết chỉ có Ninh Oản mà lại không thèm để ý đến nàng?

Nàng quả thực rất không cam lòng.

Bây giờ, người mà Ninh Oản thích là Cố Giang Nghiêu. Bùi Khuyết cũng sẽ không dùng thân phận thái tử tạo áp lực cho nàng ta. Vậy nên, với nàng mà nói, đây chính là khoảng thời gian tốt nhất để hành động.

Hôm nay, nàng muốn bày ra dáng vẻ xinh đẹp nhất ở trước mặt của y. Nhưng không ngờ lại bị con mèo này…

” Biểu ca! Nghe nói vài ngày trước biểu ca bị thương, Thù nhi trong lòng vô cùng lo lắng.” Ngay lập tức, Phó Dư Thù đã khôi phục vẻ mặt vốn có, cười tươi như hoa, vẻ đáng yêu bộc lộ ra hết.

Bùi Khuyết an ủi con mèo nhỏ đang có vẻ không vui ở trong lòng, trên mặt là nụ cười thản nhiên vừa khiêm tốn lại vừa xa cách, nói: ”Đã không còn đáng ngại, khiến muội lo lắng rồi.”

Hai gò má của Phó Dư Thù hơi ửng hồng giống như đánh phấn, thoạt nhìn kiều diễm khả ái vô cùng. Nàng ta vừa lắc đầu vừa dịu dàng nói: ” Sức khỏe của biểu ca rất quan trọng. Hiện giờ thời tiết rất lạnh, huynh nên mặc nhiều quần áo một chút, kẻo lại bị cảm lạnh.”

”Ừ”. Bùi Khuyết gật đầu, nói. Trên mặt cũng không có biểu hiện gì khác.

Ninh Oản dựa vào ngực Bùi Khuyết, trong lòng cảm thấy không vui, cũng hơi bất mãn với Bùi Khuyết, âm thầm lầm bầm: Sao lại dịu dàng như vậy chứ? Cô nương nhà người ta sẽ bám dính lấy chàng rất nhanh đó.

Phó Dư Thù biết Bùi Khuyết là một người tính tình lãnh đạm nên đối với vẻ mặt kia của y, nàng cũng không hề cảm thấy bất mãn. Chỉ là trong lòng cảm thấy hơi mất mát. Nàng đã từng len lén nhìn trộm lúc Bùi Khuyết ở cùng với Ninh Oản. Tuy rằng Bùi Khuyết cũng trầm mặc ít nói như vậy nhưng ánh mắt của y lại rất nóng bỏng. Điều đó khiến nàng ao ước không thôi. Nếu như Bùi Khuyết có thể nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng như vậy thì nàng có chết cũng đáng.

” Biểu ca! Huynh mới vừa từ Minh Tú sơn trang về. Vậy huynh đã dùng bữa tối chưa?” – Phó Dư Thù ngước mắt hỏi.

Bùi Khuyết lắc đầu, nói: ”Chưa”.

” Vậy nếu không…”

”Dư Thù”. Bùi Khuyết chăm chú nhìn Phó Dư Thù, đột nhiên nói.

Đã rất lâu mới nghe thấy y gọi tên của mình, Phó Dư Thù hơi sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt hơi ửng đỏ, gật đầu nói: ”…Dạ”

” Meo meo…” Rốt cục Ninh Oản cũng bắt đầu kháng nghị. Nàng không thể chịu nổi bầu không khí mập mờ ở trong điện nữa rồi. Rốt cục, Bùi Khuyết có ý gì với người ta đây?

Bùi Khuyết khẽ cong môi cười, vừa vuốt ve con mèo nhỏ trong lòng vừa nhìn về phía Phó Dư Thù, nói: ” Sắc trời đã không còn sớm nữa.”

Phó Dư Thù nghe xong, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, một lát sau mới khôi phục lại được, khép mắt nói: ” Thù Nhi, xin cáo lui trước.”

”Ừ.” Bùi Khuyết không hề ngẩng đầu lên, đáp.

Cho đến khi, bóng dáng thướt tha, yểu điệu kia ra khỏi điện, Ninh Oản mới kịp phản ứng, thầm nghĩ: Cái gì vậy? Cứ… Cứ đi như vậy sao?

” Em đã hài lòng chưa hả mèo lười?” Trên đỉnh đầu bỗng vang lên câu hỏi của Bùi Khuyết. Ninh Oản nghe xong mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt toát lên nét cười dịu dàng của Bùi Khuyết, nàng lập tức hiểu rõ tất cả.

Trong lòng Ninh Oản cảm thấy vô cùng hài lòng và vui mừng nhưng vẫn kiêu ngạo lắc lắc đuôi, kêu: ” Meo meo”

…Hiện tại so với bình thường cũng không khác nhau là bao nhiêu.

Sau khi, Bùi Chiếu bị cấm túc. Ninh Oản vốn tưởng rằng cuộc sống trong cung của mình sẽ vô ưu vô lự. Nào ngờ, Phó Dư Thù lại xuất hiện hết lần này tới lần khác, ảnh hưởng đến nàng. Phó Dư Thù tiến cung nhiều như vậy, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.

Tuy rằng Minh Nguyên đế rất thương yêu Bùi Khuyết nhưng ông ta sao có thể dễ dàng chấp nhận việc bên cạnh Bùi Khuyết ngay cả một hồng nhan tri kỷ cũng không có chứ? Nên Minh Nguyên đế đã ngầm đồng ý để cho Phó Dư Thù tiếp cận Bùi Khuyết, vậy mà nàng lại không làm được điều gì cả.

Phó Dư Thù là biểu muội của Bùi Khuyết, là người trong nhà, dáng dấp lại xinh đẹp, tính tình cũng ngoan ngoãn, dịu dàng. Hơn nữa, có thể dễ dàng nhận thấy là nàng ta cũng có tình cảm với Bùi Khuyết. Một người con gái như vậy ở bên cạnh Bùi Khuyết, quả thực là quá hoàn hảo rồi.

Đời trước, Ninh Oản chưa từng chú ý tới những chuyện này nên dĩ nhiên là nàng không thể biết những chuyện giữa Phó Dư Thù và Bùi Khuyết. Mặc dù nàng biết cuối cùng Bùi Khuyết cũng không có tình cảm gì với Phó Dư Thù nhưng… Trong lòng nàng vẫn cảm thấy không vui.

Nàng cũng hiểu rõ, nguyên nhân nàng không vui có nghĩa là gì. Nàng vốn dùng tâm tư muốn lấy thân báo đáp tình cảm của Bùi Khuyết nhưng trời xui đất khiến lại biến nàng thành con mèo con A Cửu. Dù vậy, có Sở Vân Thâm giúp đỡ, trong lòng nàng cảm thấy rất yên tâm. Tình cảm mà nàng dành cho Cố Giang Nghiêu sớm đã tiêu tan, gần như không còn lại chút gì. Mà đối với Bùi Khuyết, nàng cảm thấy tự trách và cảm kích nhiều hơn nhưng hôm nay, nàng biết tình cảm mà mình dành cho Bùi Khuyết đã có sự thay đổi.

Tuy rằng nàng chậm chạp nhưng nàng không ngốc.

Nàng quan tâm Bùi Khuyết, thậm chí thích y, là chuyện quá dễ dàng.

Đã nhiều ngày nay, nàng đã hiểu vì sao mà nàng luôn cảm thấy không vui với người đầu tiên là Thanh Tuyền – Kẻ đang chiếm thân thể của chính mình. Tiếp theo là Phó Dư Thù – Người từ nhỏ đã ái mộ Bùi Khuyết.

…. Nàng cảm thấy mình đang ghen tuông nha.

Lúc nhận ra điều này, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc thì nàng thấy hài lòng nhiều hơn. Với Bùi Khuyết mà nói, nàng đã thật tình thích y, muốn gả cho y, vì y mà sanh con dưỡng cái. Như bây giờ, quả thực rất tốt, rất đúng lúc.

Sau khi ngủ trưa tỉnh dậy, Ninh Oản lập tức nhảy khỏi chiếc rổ, đi thẳng đến thư phòng. Nàng thấy Bùi Khuyết đang thẳng lưng ngồi ở trên án thư, thoạt nhìn dáng vẻ như là đang vẽ tranh. Nàng cho rằng người mà y vẽ, dĩ nhiên là mình nhưng đến khi vừa tiến lại gần để nhìn, nàng lập tức ngây ngẩn cả người. Đúng là vẽ nàng nhưng cũng không phải là nàng. Bùi Khuyết thấy con mèo nhỏ đang ngây ngốc, lập tức vươn tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, nói: ” Thích không?”

Trên bức tranh là hình ảnh một con mèo con toàn thân trắng như tuyết, đang kêu meo meo, trên cổ có đeo một khối ngọc bài, thoạt nhìn dáng dấp vừa nghịch ngợm lại vừa đáng yêu. Trong lòng Ninh Oản cảm thấy vui vẻ vô cùng, lập tức đi đến, cọ cọ vào ngực Bùi Khuyết, vui vẻ, kêu: ” Meo meo meo meo meo meo.”

Ninh Oản nhìn bức tranh con mèo con, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trái tim bỗng đập ”bịch bịch” một chút. Không đúng nha! Tuy rằng đời trước Bùi Khuyết rất thích A Cửu nhưng cũng chưa từng nghe nói y cưng chiều A Cửu như vậy. Hiện tại, Bùi Khuyết lại coi nàng như bảo bối. Dường như… Ninh Oản lại cảm thấy không vui.

Nếu như nàng có thể nhập về thân thể của chính mình mà Bùi Khuyết lại thích mèo con nhiều hơn so với thích mình thì nàng phải làm sao đây? Chẳng phải sẽ khiến nàng sẽ khóc đến chết hay sao?

Con mèo nhỏ vốn dĩ rất vui vẻ nhảy nhót tung tăng, đột nhiên lại không rên một tiếng, Bùi Khuyết hơi nghi ngờ, cúi đầu xuống, thấy cái đầu nhỏ của nó rũ xuống, dáng vẻ giống như lá cà gặp sương vậy, y lập tức bật cười, hỏi: ”Sao vậy?”

Con mèo nhỏ vẫy vẫy đuôi, dáng vẻ rầu rĩ không vui chạy ra khỏi thư phòng, cũng không thèm quay đầu lại.

A Cửu thì sao chứ? Bùi Khuyết cúi đầu nhìn bức tranh vẫn còn chưa ráo mực, khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Bức tranh không đẹp sao?

Ninh Oản lặng lẽ chạy ra bên ngoài, vừa vặn thấy Sở Vân Thâm đang từ từ bước đến. Nhớ tới ngày ấy, y trợn mắt nói mò, nàng khẽ nghiến răng, kêu ” Meo meo…” một tiếng. Sau đó, lập tức hướng về phía Quốc sư đại nhân anh minh thần võ của nước Đại Chiêu nhảy xuống.

Sở Vân Thâm đã sớm nhìn thấy con mèo trắng như tuyết này, thấy nó nhảy xuống, y đã lanh tay lẹ mắt đón được con mèo con bướng bỉnh này.

” Meo meo…” Con mèo nhỏ dương nanh múa vuốt, dáng vẻ rất hung dữ.

Sở Vân Thâm hiếm khi nở nụ cười, thản nhiên mở miệng nói: ” Mấy ngày không gặp, tính tình càng ngày càng hung hăng rồi!”

” Meo meo…” Con mèo nhỏ nhụt chí, kêu lên.

” Yên tâm. Ta đã đồng ý sẽ giúp cô hoán đổi lại thân thể rồi, không cần phải sốt ruột.” Sở Vân Thâm nói với vẻ thản nhiên.

Nhất thời, Ninh Oản cảm thấy cực kỳ tức giận. Y không nóng vội nhưng nàng rất sốt ruột nha! Nếu nàng không quay về thì Bùi Khuyết rất có thể sẽ bị người khác đoạt mất nha!

Giống như biết con mèo nhỏ trong lòng đang suy nghĩ gì. Sở Vân Thâm dịu dàng vuốt ve cái đầu của con mèo nhỏ, nói: ” Ta đã nhận lời cô, dĩ nhiên sẽ tuân thủ lời hứa. Hãy ngoan ngoãn chờ đợi ở bên cạnh Thái tử điện hạ đi.” Bướng bỉnh như vậy, quả thực là điện hạ khó mà tĩnh tâm được.

Bùi Khuyết thấy Sở Vân Thâm ôm con mèo nhỏ của mình trở về nhưng con mèo nhỏ không có giống như bình thường, nhiệt tình chạy về phía y… Bùi Khuyết hơi nhíu mày, đứng ở chỗ cũ.

Ninh Oản nhớ tới bức họa vừa rồi, trong lòng lại cảm thấy phiền muộn – Chính mình lại ăn dấm của chính mình. Nàng cũng không biết mình như thế nào nữa.

Con mèo nhỏ từ trong lòng Sở Vân Thâm nhảy xuống, vui sướng chạy về phía Bùi Khuyết. Rốt cục, đầu lông mày của Bùi Khuyết cũng giãn ra, theo thói quen thoáng khom lưng muốn ôm lấy nó. Sau đó, y giống như nghĩ tới điều gì, đôi tay bỗng ngừng lại, thẳng người đứng dậy, giống như là không nhìn thấy con mèo nhỏ trước mắt, quay sang nói với Sở Vân Thâm: ” Hôm nay, Quốc sư đến đây là có chuyện gì?” Ninh Oản ngây ngẩn cả người, rõ ràng vừa rồi còn đưa tay ra, sao… Tại sao lại không ôm nàng?

”Ư…” Con mèo nhỏ buồn bã cúi đầu xuống.

Khóe mắt Bùi Khuyết lóe ra ánh sáng, thoáng liếc qua con mèo nhỏ đang ở dưới đất, vẻ mặt thản nhiên chợt tan biến, thay vào đó là nụ cười thoáng hiện trên khóe môi…

Sở Vân Thâm”…” Chẳng phải là một con mèo hay sao? Đến mức như vậy ư?