Trùng Sinh Nông Phu

Chương 68: Chân tướng




Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô sắp bị toàn gia lão Tam làm cho tức chết rồi, bọn họ ý thức được một nhà ba người này là phản bội bọn họ, tính toán dựa vào Trương Thanh Thạch.

Trương Thanh Mộc tức giận đến nói không ra lời, Tôn Xảo Cô hướng Trương Bà Tử xin giúp đỡ.

Trương Bà Tử lúc này cũng tức giận đến đầu óc choáng váng, mắng to Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng, như xưa không buông tha Lan Tâm, mắng người cả nhà bọn họxối xả.

"Được rồi! Mắng đủ chưa? Không có mắng đủ đi về nhà mắng!"

Lý chính ra mặt, hắn nghiêm mặt nhìn đám người Trương Bà Tử. Trong chuyện này hắn đương nhiên là hướng về Trương Thanh Thạch và Phượng gia, những năm này hắn cùng hai nhà đi được càng ngày càng gần, bởi vì Tiểu Hoa và tiểu nhi tử hắn quan hệ hảo, hắn đã coi Tiểu Hoa là con dâu tương lai của mình, vậy Trương Thanh Thạch khả năng là thân gia tương lai của hắn, Phượng Đoan chính là anh em đồng hao tương lai của tiểu nhi tử hắn, Phượng Đoan và tiểu nhi tử hắn đều là người đọc sách, tương lai hai người nếu đều khảo trúng công danh cùng làm quan, thì sẽ phải giúp đỡ lẫn nhau. Hắn cũng không muốn để cho quan hệ tam giác sắt này bị phá hư.

Lý chính nương tử cũng nói: "Đúng vậy, muốn giáo huấn con trai, con dâu và cháu gái của mình thỉnh đi về nhà dạy dỗ. Có điều ở chỗ này cần phải nói rõ, Lan Tâm nhà các ngươi cũng đã nói, thương thế của Mai Hương nhà các ngươi không phải là do Phượng Đoan làm hại, các ngươi về sau không cho lại nói Phượng Đoan không phải, hắn là hậu sinh có khả năng khảo trúng tú tài nhất ở thôn chúng ta, để cho Tiểu Pha thôn chúng ta vẻ vang lộ mặt, cũng không thể để cho các ngươi những thứ tâm tư ngổn ngang kia quấy nhiễu!"

Người bên cạnh cũng rối rít phụ họa.

Trương Hữu Điền thì nghiêm khắc nói Trương Bà Tử hảo hảo mà quản giáo Mai Hương, một cô nương gia bị lui một lần thân đã đủ mất mặt, hiện tại lại còn dám vu hãm người khác để cầu lấy chồng, người muốn gả còn là hôn phu của đường muội, thật sự là quá không biết xấu hổ.

Tôn Xảo Cô thét to: "Lan Tâm nói hươu nói vượn! Nàng ta là vì nịnh nọt nhị thúc! Mai Hương chúng ta căn bản không có nói láo! Không thể vì lời nói của ả tiểu bỉ ổi kia nói Mai Hương không phải!"

Trương Thanh Mộc lúc này cũng là đâm lao phải theo lao, hắn muốn cắn chặt răng nói nữ nhi của mình đúng, dù không thể cướp Phượng Đoan đến tay làm con rể, cũng không thể mất danh tiếng!

Trương Hữu Điền tức giận nói: "Lan Tâm đã thề! Độc thề như vậy nàng ta cũng dám phát, nàng ta làm sao có thể nói láo?"

Tôn Xảo Cô nói: "Tiểu đĩ thõa này vì thăng chức nhanh mà điên khùng, nàng ta có thề gì không dám phát? Nàng ta là đang nói láo!"

Lý chính nương tử nói: "Vậy các ngươi dám phát thề độc nói Mai Hương nhà các ngươi không có nói láo không? Mai Hương nhà các ngươi dám phát thề độc không? Cứ ấn theo thề độc Lan Tâm vừa rồi phát ra thề như vậy là được! Các ngươi dám không?"

Tôn Xảo Cô đương nhiên không dám, thời buổi này đại đa số người còn thật là tin quỷ thần, mặc dù bọn họ dám làm chuyện xấu, nhưng lại rất ít dám phát thề độc, bọn họ sợ hãi sẽ thật sự ứng nghiệm. Tôn Xảo Cô đặc biệt không dám, bởi vì thị ta là tin nhất cái này. Trương Thanh Mộc cũng không dám. Trương Bà Tử lại càng không dám, nếu như nói trước kia thì bà dám, những ngày qua bà ta liên tục mơ tới tiểu nữ nhi bị bà ta bán tìm đến bà ta tính sổ, bà ta đang sợ hãi đây, nào dám vào lúc này phát cái gì thề độc?

Lý chính nương tử hỏi ba người đang kêu gào, trong lòng đắc ý, hừ một tiếng nói: "Các ngươi vẫn là trở về đi, thật tốt khuyên nhủ Mai Hương, để cho nàng ta nói thật, sau đó nhận lỗi với Phượng gia! Phượng Đoan nếu là khảo trúng học trò nhỏ, sau đó sẽ phải thi tú tài, các ngươi vu hãm hắn là có tội! Nếu như hắn tức giận thì có thể đưa các ngươi tiến đại lao! Tự các ngươi suy nghĩ thật kỹ là ngồi đại lao mới tốt hay là chịu nhận lỗi mới tốt!"

Ba người Trương Bà Tử vốn là vừa nghe Lý chính nương tử bắt bọn họ nhận lỗi với Phượng gia cũng không cam tâm tình nguyện, nếu chịu nhận lỗi không phải hướng tất cả giải thích rõ bọn họ là thật sự oan uổng Phượng Đoan sao? Mặt mũi nhà bọn họ để đâu? Nhưng là vừa nghe đến sẽ bị ngồi tù, bọn họ toàn bộ đều sợ hãi. Bọn họ chỉ lo muốn cho Mai Hương gả cho một người đọc sách về sau có thể đi theo hưởng phúc, lại đã quên Phượng Đoan có công danh cũng có thể làm cho bọn họ sống không bằng chết!

"Ngươi nha đầu chết tiệt!" Trương Bà Tử oán hận mắng chửi Lan Tâm, nghĩ đều do nàng ta, nếu không phải là nàng ta, chính mình làm sao sẽ rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan này?

"Nãi nãi, ta nói chỉ là lời nói thật."

Lan Tâm bụm mặt khóc lóc nói, trong lòng nàng ta hận chết Trương Bà Tử, nãi nãi mình vì Mai Hương lại dùng sức đánh nàng ta như vậy, nàng ta cảm giác mặt mình đã không còn là của mình. Vốn là nàng ta lớn lên coi như bình thường, hiện tại khẳng định đánh thành đầu heo! Chờ, cái thù này nàng ta nhất định phải báo!

Lan Tâm nghĩ tới lần này đầu phục Trương Thanh Thạch, chỉ cần trong nhà ngày qua tốt lên, nàng ta sẽ dùng tiền tìm người hung hăng thu thập đám người Trương Bà Tử, nàng ta mới không quản bọn họ có phải thân nhân của nàng ta hay không!

Trương Bà Tử bị lời nói của Lan Tâm làm cho tức giận đến hơi kém ngã ngửa, bà ta thật muốn lại đánh nàng ta vài bạt tai, có điều bà ta cũng không có, lúc này lửa giận của bà ta tắt một chút, đầu óc lại thanh tỉnh, bà ta cũng ý thức được sau khi một nhà con lớn nhất triệt để đắc tội con thứ hai, bà ta không thể cùng một nhà tiểu nhi tử trở mặt, dù sao hiện tại một nhà tiểu nhi tử đứng về phía Trương Thanh Thạch, vạn nhất Trương Thanh Thạch giúp bọn họ đem ngày qua tốt lên thì sao? Vậy đối chính mình mà nói cũng là một hy vọng.

Trương Bà Tử nghĩ rất tốt, người một nhà Lan Tâm cũng muốn được rất tốt, đáng tiếc Trương Thanh Thạch không ấn theo suy nghĩ của bọn họ mà làm.

"Nương, ngài nếu là muốn dạy dỗ Lan Tâm thì dẫn nàng ta đi về nhà mắng, đừng mắng ở chỗ này của ta."

Trương Thanh Thạch nói với Trương Bà Tử, nhìn Lan Tâm nhìn về phía ánh mắt của hắn, hắn một chút áy náy cũng không có.

Lan Tâm lớn tiếng nói: "Nhị bá phụ! Ta đang giúp nhị Đường tỷ! Bá vì sao có thể đối với ta như vậy? Bá không giúp ta nói chuyện coi như thôi, bá còn để cho nãi nãi dẫn ta đi về nhà mắng?"

Trương Thanh Ngọc cũng nói: "Đúng vậy, Nhị ca, ngươi tại sao có thể như vậy chứ? Ngươi không phải là hiểu rõ nha đầu này nhất sao? Lan Tâm chúng ta và Nhị Hoa chỉ kém mấy tháng, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?"

Đỗ Quyên Hồng nói: "Chúng ta tuy là ở riêng, bà bà cũng không thể muốn làm gì Lan Tâm chúng ta thì làm, vừa rồi đánh nàng ta, ta đã đủ đau lòng, cũng không thể lại để cho Lan Tâm rơi vào trong tay của bà."

Đỗ Quyên Hồng đây cũng là muốn cùng với Trương Bà Tử trở mặt.

Trương Bà Tử tức giận tới mức trừng mắt.

Trương Thanh Thạch nói: "Lan Tâm nói là lời nói thật, nhưng nàng ta lại không có nói ngay từ đầu, làm hại Phượng Đoan vô tội bị oan, hiện tại nàng ta nói lời nói thật, không trách tội nàng ta đã không tệ, còn muốn chỗ tốt sao?"

Viên Ngọc nương ở một bên nói: "Đúng vậy, Lan Tâm ngươi vì cái gì không sớm một chút nói ra? Ngươi bây giờ nói ra cũng không phải là vì lương tâm công chính, mà là vì chính ngươi. Thanh Thạch huynh đệ cũng không có đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì."

Lan Tâm trợn to hai mắt, nàng ta nghĩ: Đúng vậy, Nhị bá phụ cũng không có đáp ứng điều kiện của nàng ta! Nàng ta mới phát thề những người này liền từ bên ngoài xông vào! Lúc này nàng ta ý thức được chính mình bị lừa rồi, chính mình căn bản chính là bị lừa đến, những người bên ngoài này đã sớm chờ nghe nàng ta nói thật!

Hiểu ra được, chỉ là lúc này đã quá muộn.

Lan Tâm khóc, lần này nàng ta khóc đến thương tâm hơn so với mới vừa rồi bị Trương Bà Tử đánh, bởi vì mộng đẹp của nàng ta tan vỡ. Nàng ta một bên khóc một bên ồn ào, trong chốc lát cầu xin Trương Thanh Thạch, trong chốc lát lại oán Trương Thanh Thạch, tóm lại là muốn cho Trương Thanh Thạch đáp ứng điều kiện của nàng ta, dù không đáp ứng toàn bộ cũng phải đáp ứng một cái, đó chính là tìm cho nàng ta một nhà khá giả.

Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng ở một bên nghe được trong lòng tức giận, nghĩ nha đầu chết tiệt này, lúc này không nói để cho Trương Thanh Thạch dìu dắt nhà bọn họ làm buôn bán hoặc là cho bạc, lại chỉ muốn hôn sự của nàng ta, quả nhiên là con nhóc, còn nhỏ tuổi đã muốn rời nhà chính mình qua ngày tốt lành!

Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô trong lòng hả giận a, nghĩ để các ngươi phản bội chúng ta, chính các ngươi cũng sa sút theo! Hừ, chỉ cần Trương Thanh Thạch không giúp các ngươi, các ngươi một chút cũng không thể so với chúng ta? Xem sau khi trở về làm sao thu thập các ngươi!

Lan Tâm chết sống không chịu đi, nhất định bắt Trương Thanh Thạch tìm cho nàng ta một nhà chồng tốt, nàng ta ngã trên mặt đất không động, khóc thảm giống như cha chết mẹ chết.

Đang lúc ầm ĩ, Nhị Căn chạy vào bẩm báo nói Lý lang trung trấn trên đến đây.

Trương Thanh Thạch trong lòng kỳ quái, nghĩ tới Lý lang trung trấn trên đến làm cái gì đây? Chẳng lẽ là bởi vì Mai Hương? Mai Hương đi Lý lang trung xem thương, lúc ấy Lý lang trung đã nói Mai Hương trên mặt chín mươi chín phần trăm sẽ lưu sẹo. Trương Thanh Thạch còn nhờ hắn giúp đỡ tìm thuốc tiêu sẹo, chẳng lẽ là có tin tức? Mặc kệ là chuyện gì, trước mời người vào đi!

Lý lang trung rất nhanh liền tiến vào. Bên cạnh hắn còn đi theo một người trung niên.

Tất cả mọi người đều là người quen, chào hỏi lẫn nhau, sau đó Lý lang trung lại giới thiệu với mọi người vị trung niên bên cạnh hắn, nói là một vị sư huynh của hắn, vừa vặn tới bái phỏng hắn, hắn nghĩ đến thương thế Mai Hương, cho nên liền mang theo sư huynh đến xem thương cho Mai Hương.

Lý lang trung và Phượng lang trung còn có Trương Thanh Thạch đều là người quen, hắn thật thưởng thức Phượng Đoan, nghĩ đến Phượng Đoan gặp được chuyện như vậy hắn cũng rất lo lắng, tự nhiên muốn chữa lành Mai Hương thay Phượng Đoan giải trừ phiền toái. Mặc dù hắn cũng không nói đến ý này, nhưng người một nhà Trương Thanh Thạch cùng Phượng lang trung hết sức cảm tạ sự trợ giúp của hắn.

Tôn Xảo Cô sốt ruột hỏi: "Các ngươi đi nhà ta? Xem qua thương thế trên mặt khuê nữ ta? Mặt của nàng ta còn có cứu sao?"

Tôn Xảo Cô nghĩ tới mặt nữ nhi nếu là còn có cứu, vậy nhà bọn họ vẫn còn có hi vọng.

Lý lang trung lắc đầu, nói: "Hết thuốc chữa, sư huynh của ta nói, lưu sẹo là khẳng định!"

Tôn Xảo Cô gào thét một tiếng khóc toáng lên.

Lý lang trung chau mày, lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói: "Ngươi trước đừng khóc, nghe ta nói tiếp! Thương trên mặt con gái của ngươi thoạt nhìn không hề giống là ngoài ý muốn bị thương, mà là bị người làm thành như vậy!"

"Cái gì?!"

"Bị người làm cho thành như vậy?!"

Tôn Xảo Cô và Trương Thanh Mộc cùng nhau lên tiếng kinh hô, không chỉ có bọn họ, người còn lại cũng là hết sức kinh ngạc, tin tức này thật sự là như tiếng sấm nổ a.

Mặt Lan Tâm ngoại trừ chỗ sưng đỏ thoáng cái tất cả đều trắng bệch, bị hù dọa toàn thân run rẩy, nàng ta nghĩ xong rồi, chuyện của mình làm bị phát hiện!

Ngày đó sau khi Mai Hương từ trên dốc té xuống, Lan Tâm lập tức liền đi xuống. Mai Hương lúc ấy trên trán đụng phải tảng đá, cho nên ngất đi thôi, Lan Tâm nhìn gương mặt đó của Mai Hương, đột nhiên liền bạo gan lên, nghĩ tới Mai Hương cũng là bởi vì gương mặt này mới mạnh hơn mình một chút, mới có thể khắp nơi đè nặng chính mình, vậy nàng ta liền làm hỏng mặt của ả. Nàng ta nghĩ như vậy cũng làm như vậy, nhặt được tảng đá nhọn đầu mà châm mặt Mai Hương, còn tàn nhẫn mà xoay chuyển vài vòng.

Lan Tâm không nghĩ tới chuyện này lại bị phát hiện, nàng ta bị hù dọa đến không nhúc nhích được.

Nhìn bộ dáng của Lan Tâm, tất cả mọi người hiểu chuyện này là nàng ta làm.

Tôn Xảo Cô lập tức liền xông tới vừa đánh vừa mắng Lan Tâm, đem mặt Lan Tâm vốn đã bị thương đánh càng thảm hại hơn, Tôn Xảo Cô kêu la Lan Tâm phá hủy mặt Mai Hương, thị ta cũng muốn phá hủy mặt Lan Tâm, móng tay mạnh mẽ móc một cái vào mặt Lan Tâm, bắt được mặt Lan Tâm giống như bắt quả dưa hấu, nếu không phải là Lan Tâm liều mạng giãy giụa, về sau lại được Đỗ Quyên Hồng bảo vệ, tròng mắt Lan Tâm cũng sẽ bị Tôn Xảo Cô lấy xuống.