Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 44: Hảo tâm của Tô Diệu Tuyết




Edit: Meimei

"Lưu Chu, cố gắng chống đỡ một chút!"

Xe ngựa cua rất gấp, thân thể Lưu Chu hoàn toàn bị hất ra khỏi xe. Do xuất phát từ bản năng muốn sống, một tay nàng nắm chặt khung xe ngựa, bởi vì dùng sức mà móng tay đều muốn bong ra. Do khung xe ngựa trơn nhẵn, dần dần các ngón tay của Lưu Chu cũng buông ra, Tô Tâm Ly nhanh chóng níu lại một cánh tay của nàng, xe ngựa chạy rất nhanh, lay động dữ dội, đầu Tô Tâm Ly có cảm giác choáng váng, cảm thấy cánh tay đang cầm chặt tay Lưu Chu như muốn trật khớp.

"Ta nói ngươi dừng xe lại, có nghe hay không!"

Tô Tâm Ly nhìn Tống Lộ đưa lưng về phía nàng, ánh mắt lạnh băng giống như có thể đem người đóng băng.

Thành công trong tầm mắt, Tống Lộ đâu còn tâm tình để nghe, vung roi ngựa lên, hung hăng quất vào lưng con ngựa. Con ngựa bị đau, càng chạy nhanh hơn: "Tiểu thư, ngựa bị kinh sợ, không thể dừng lại được!"

"Tiểu thư, người nhanh buông tay nô tỳ ra!"

Vành mắt Lưu Chu đỏ lên, tiểu thư tốt với nàng như vậy, hiện tại nàng bị ngã chết nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Lưu Chu không phải là đứa ngốc, đặc biệt là những ngày này, Tô Tâm Ly không tiếc mà chỉ bảo nàng. Lưu Chu biết, rất nhiều người muốn hại tiểu thư. Nàng bỗng nhiên nhớ lại sáng nay trước khi xuất môn, lúc đi nói hạ nhân trong phủ chuẩn bị xe ngựa thì gặp Tô Diệu Tuyết, nhìn Tống Lộ vung roi ngựa nói những lời này, nhất thời hiểu rõ, chuyện này nhất định là do Tuyết tiểu thư dở trò quỷ.

Nàng có xảy ra chuyện gì thì không đáng tiếc thế nhưng tiểu thư thì nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.

"Tiểu thư, sáng nay trước khi xuất môn, nô tỳ đã đụng phải Tuyết tiểu thư, nhất định là nàng ta muốn hại người, người mau buông tay ra đi!"

Lưu Chu thấy tay còn lại của Tô Tâm Ly đang vịn vào thành xe đang chảy máu, nóng nảy khóc ra tiếng, tuyệt đối không thể để cho nữ nhân Tô Diệu Tuyết vong ân phụ nghĩa kia thực hiện được mưu kế.

Quả nhiên là Tô Diệu Tuyết dở trò quỷ!

Người đi bộ trên đường dành cho xe ngựa đi cũng không ít, nếu như tùy ý để Tống Lộ tiếp tục như vậy nhất định sẽ có tai nạn chết người, không chỉ có nàng và Lưu Chu mà còn có cả bách tính thành Kinh Lăng. Chuyện ngày hôm nay, không ít bách tính bị kinh hách, chắc chắn sẽ có oán khí, nếu có người châm ngòi thổi gió, nhất định sẽ nháo thành chuyện lớn. Tô Bác Nhiên chắc chắn sẽ không quản nàng là ai, nói không chừng sẽ đẩy nàng ra ngoài để làm yên lòng mọi người, nhưng ông ngoại và bà ngoại bọn họ ---

Nàng không thể --- lại mang thêm phiền phức cho phủ Định Quốc Công.

"Tống Lộ, đưa roi ngựa và dây cương cho ta!"

Nàng lớn tiếng ra lệnh cho Tống Lộ dừng xe nhưng hắn không nghe lời. Con ngựa có thể đã bị động tay động chân, Tống Lộ lại càng không ngừng dùng roi đánh nó, nhất định nó sẽ càng luống cuống mà chạy loạn khắp nơi.

"Tống Lộ, ta lấy thân phận tiểu thư, ra lệnh cho ngươi đưa roi ngựa và dây cương cho ta!"

Lưu Chu cũng nổi giận, nhìn người hai người: "Tống Lộ, rốt cuộc là ai cho ngươi ăn gan hùm, dám cãi lời mệnh lệnh của tiểu thư, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Tống Lộ do dự trong chốc lát nhưng vẫn bất vi sở động: "Tiểu thư cơ thể ngàn vàng, làm sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu người bởi vì vậy mà xảy ra chuyện gì không hay, nô tài có chết cũng không đủ a!"

Lời nói đường hoàng còn hay hơn cả hát.

"Lưu Chu, ngươi lấy hai tay ôm lấy xe ngựa, nhất định không được buông tay, ta còn muốn ngươi chiếu cố ta."

Tô Tâm Ly kiên định nhìn về phía Lưu Chu nói, Lưu Chu hai mắt rưng rưng gật đầu: "Tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ chịu đựng, sau đó sẽ hầu hạ người cả đời."

Lúc này Tô Tâm Ly mới buông tay, vai phải giống như bị người đâm một đao, đau muốn chết.

"Ta thấy ngươi quên chuyện Thu Hòa, còn có một vài hạ nhân bị đem bán. Một tên nô tài đánh xe như ngươi, cư nhiên cũng dám công nhiên cãi lời mệnh lệnh của ta. Ngươi đã nghĩ chết cũng không đủ vậy thì dùng mạng cả nhà ngươi bồi theo, nghe rõ lười của ta không? Đưa dây cương và roi ngựa cho ta."

Tô Tâm Ly thử xe dịch ra ngoài xe, đưa tay về phía dây cương, Lưu Chu không kiên trì được bao lâu, nàng phải tốc chiến tốc thắng.

"Tiểu thư."

Ánh mắt Tống Lộ né tránh, dịch chuyển theo hướng ngược lại với Tô Tâm Ly, cũng không đưa dây cương và roi ngựa cho Tô Tâm Ly.

Ánh mắt Tô Tâm Ly híp lại thành đường thẳng, bên trong bắn ra tia hàn quang, mà gần như không che dấu chút sát ý nào. Nàng quả thật đã đánh giá thấp Tô Diệu Tuyết, một nữ nhân lỗ mãng nóng nảy còn hơn một ác độc mẫu thân, không nhân nhượng, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy. Nàng ta rốt cuộc cho Lộ Tống cái gì mà ngay cả mạng hắn cũng không cần.

"Tống Lộ, ngươi không nghe thấy tiểu thư nói gì, còn không mau dừng xe lại."

Một bên khác, dưới tình huống con ngựa bị hoảng sợ, thì xe ngựa của Tô Diệu Tuyết thủy chung theo sát phía sau. Lúc này, nàng vén rèm lên, nhìn về phía Tô Tâm Ly đang chật vật và hoảng hốt, trong lòng không thể nào che giấu được đắc ý.

Nàng mới là tiểu thư tướng phủ, không lâu nữa nàng sẽ trở thành đích nữ của tướng phủ, đích nữ duy nhất, sẽ không còn chướng ngại vật Tô Tâm Ly, có tướng phủ và Phương gia cùng nhau giúp đỡ, nàng nhất định có thể trở thành thái tử phi hoặc vương phi của tam hoàng tử, tương lại sẽ được vào cung, trở thành quý phi nương nương, thậm chí là hoàng hậu, dưới một người trên vạn người. Nghĩ đến những chuyện này, Tô Diệu Tuyết không khỏi cười thành tiếng.

Nàng không cho phép bất cứ kẻ nào ngăn cản con đường của nàng. Tô Tâm Ly dám cùng nàng tranh, quả thật muốn chết!

Tống Lộ bỗng nhiên nắm chặt dây cương, xe ngựa đang chạy nhanh đột nhiên giảm tốc độ, thân thể Tô Tâm Ly ngã về phía trước. Tô Tâm Ly cũng không cho là Tô Diệu Tuyết sẽ giúp đỡ mình cho nên lúc nàng ta vừa mở miệng, Tô Tâm Ly cũng đã sinh lòng cảnh giác. Thần kinh căng thẳng, nắm chặt cánh cửa của xe ngựa, lúc này lực quán tính giảm, Tô Tâm Ly thở ra một hơi, coi như đau nhức muốn chết cũng không buông tay đang nắm chặt cánh cửa xe. Nếu té xuống như vậy, không chết thì cũng bị thương nặng, nếu té ngã bị gãy tay hay chân hay bị hủy dung thì những thế gia nhất định sẽ không cho con trai của họ thú một người tàn phế về, càng không thể thú một người đã bị hủy dung!

Tô Diệu Tuyết vì diệt trừ chướng ngại vật này mà thật là dụng tâm lương khổ, thế nhưng nàng tuyệt đối không để cho nàng ta được như ý.

"Tiểu thư!"

Lưu Chu bám thật chặc vào thành xe, hai tay ôm một cây trụ trên xe ngựa, nàng rất muốn tới cứu tiểu thư nhưng nếu nàng buông lỏng một tay nàng sẽ bị ngã xuống.

"Không cần quan tâm đến ta!"

Lúc nãy cứu Lưu Chu, tay bên phải của nàng giống như đã muốn trật khớp, hiện tại tay trái ngoại trừ đau, căn bản cũng không có cảm giác gì. Hiện tại chỉ mới tháng hai, nghe ngựa chạy nhanh, gió thổi đến vốn sẽ rất lạnh thế nhưng trên người Tô Tâm Ly chỉ toàn mồ hôi.

"Tống Lộ, còn đứng ngây ra đó làm gì, ngươi muốn nhìn tỷ tỷ bị ngã xuống xe ngựa sao?"

Tống Lộ giảm tốc độ của xe ngựa, Tô Diệu Tuyết liền đuổi theo. Đầu của Tô Tâm Ly nặng trĩu, bên tai ngoại trừ tiếng thét chói tai thất kinh và tiếng khóc lo lắng của Lưu Chu ra thì chỉ còn lại tiếng nói của Tô Diệu Tuyết thân thiết nhưng lại lộ ra chút hả hê.

"Nô tài chỉ là hạ nhân đánh xe của tướng phủ, tiểu thư thân phận tôn quý, chưa được phép của nàng thì nào dám đụng chạm vào thân thể ngàn vàng của tiểu thư."

Tống Lộ ti tiện nói, roi da trên tay lần thứ hai đánh vào con ngựa. Nhất thời xe ngựa càng thêm xóc nảy, Tô Tâm Ly cắn chặt môi, môi đều muốn cắn rách, cánh tay còn lại cùng nhau nắm chặt cánh cửa. Đây là muốn lợi dụng xe ngựa không khống chế được mà để nàng ôm ấp yêu thương sao?

"Tiểu thư thân phận tôn quý nhưng tính mạng của nàng cũng trọng yếu. Xe ngựa là ngươi điều khiển, nếu như nàng có xảy ra chuyện gì thì ngươi dù có mấy cái mạng cũng không đền đủ!"

Tô Diệu Tuyết đường hoàng lớn tiếng trách cứ.

Đây là đường dành cho xe ngựa chạy, những người sau khi tránh được một trận kinh hách cũng đã đuổi kịp đến, trước mắt bao người, Tô Tâm Ly cùng Tống Lộ da thịt gần gũi thì nàng dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Lúc này nàng ta chỉ có hai lựa chọn một là gả cho Tống Lộ, làm thê tử của một nô tài hoặc là sẽ lấy cái chết chứng minh sự trong trắng của nàng ta. Bất luận lựa chọn nào, nàng ta cũng sẽ không có tư cách cùng mình tranh đoạt, vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Nghĩ đến những chuyện này, hai mắt Tô Diệu Tuyết đều toát ra tia hưng phấn.