Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 72: Lại Đến Bằng Thành




Thành Tứ Cửu mà hiện nay nói đến là khu vực nội thành của thủ đô. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều rõ, thành Tứ Cửu mà Nhiếp Chấn Bang chỉ đó là để chỉ tường bao quanh Tử Cấm Thành. Tuy nhiên, cho dù như vậy thì lộ trình này cũng đủ cho Nhiếp Chấn Bang chịu rồi. Ngay lập tức, Chu Thần cũng dứt khoát nói:

- Được, đánh cược với cậu. Có điều, đầu tiên nói rõ rồi, số vũ khí này chỉ có thể là tự cậu qua tay, đừng có đi tìm mối quan hệ gì, nếu như vậy thì cho dù là đống phân, bố đây cũng bán đi cho cậu.

Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức cũng gật đầu nói:

- Được, cứ làm theo lời anh.

….

Sau khi cùng đám người Dương An Bang ăn cơm xong, Nhiếp Chấn Bang liền trở về đại viện Hồng Tường. Lúc này, trong nhà đã không còn bao nhiêu người, vợ chồng Nhiếp Quốc Đống cùng với Nhiếp Gia Dân đều đi Tây Bắc, ông già và mẹ kế đều ở Bằng Thành.

Chào hỏi bà nội mấy câu, bà nhưng lại rất nhiệt tình. Con cái, cháu chắt đều là niềm vui của người già. Kiếp trước cũng lúc này, bà nội còn e dè mặt mũi cùng với cảm xúc của ông nội, nên còn có chút bó tay bó chân, không biểu hiện rõ ra được. Nhưng, kiếp này, bà lại hoàn toàn thể hiện tình yêu thương đối với tất cả con cháu ra ngoài.

Sau khi nói chuyện với bà cụ một hồi, thấy tinh thần bà cũng có chút mệt mỏi, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy. Kiếp trước, trong nhà xảy ra biến cố, trong lòng bà cũng có nhiều tích tụ, bởi vậy, chính là năm nay thì bà mất. Sau đó, ông cụ cũng vô cùng đau buồn, từ bỏ tất cả chức vụ. Từ đó về sau, Nhiếp gia xuống dốc không phanh. Thẳng đến sau hơn một năm, Nhiếp gia theo sự thất bại của phái bảo thủ cũng hoàn toàn nhấn chìm không còn nằm trong những gia tộc ở thủ đô, trở thành một gia tộc hạng hai.

Lúc này, thấy bà còn khỏe mạnh, mặc dù sức khỏe không tốt lắm, nhưng tâm tình thoải mái. Thêm nữa, mọi lúc đều có bác sĩ chăm sóc sức khỏe đi theo, xem ra, sống thêm hai năm nữa cũng tuyệt đối không có vấn đề. Nhiếp Chấn Bang cũng có chút thổn thức, lập tức nói với bà:

- Bà nội, bà nghỉ ngơi đi, cháu đợi lúc nữa rồi phải đi Bằng Thành.

Cái gọi là thân tình, máu mủ ruột rà chính là một loại thân tình. Nhưng, trên thế gian này cũng không chỉ có một loại này mà thôi. Kiếp trước, cái mà chính bản thân Nhiếp Chấn Bang gặp phải đúng là bi thảm đấy, lại thêm việc, cả gia tộc Nhiếp gia suy tàn, tâm trạng của người nhà họ Nhiếp đều không tốt. Vợ chồng bác cả rất có thành kiến đối với hắn, nhưng cũng chỉ là lời châm chọc và nói móc ngoài miệng, không có hành động quá đáng nào. Còn về Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn, đối với hắn mà nói, cho đến lúc bọn họ qua đời thì hai người đều kết thúc một phần trách nhiệm của họ, tuy rằng cũng chưa nói đến mức nhiệt tình. Nhưng chung quy lại, cũng là cho hắn một miếng ăn, cho hắn một sự bảo đảm về cuộc sống không phải lo áo cơm. Có thể đối với một tên sâu rượu suốt ngày sống mơ mơ màng màng như vậy cũng xem như là rất được rồi.

Vì vậy, lần này đây, sống lại một lần nữa, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới phát hiện ra, thù hận của hắn đối với Nhiếp gia cũng không lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Nhiếp Chấn Bang nhanh như vậy liền đón nhận người của Nhiếp gia.

Còn về một loại thân tình khác được nói đến, đó là thân tình được xây dựng trong một thời gian dài, ví dụ như một đứa trẻ mồ côi. Từ nhỏ bị người vứt bỏ, lại được cha mẹ nuôi nuôi lớn, bất luận sau này thế nào, cho dù là cha mẹ ruột của đứa trẻ mồ côi này tìm đến, cha mẹ nuôi vẫn là cha mẹ của hắn, đây chính là tình cảm. Con người nếu như không có tình cảm thì không thể gọi là con người mà đó là loài cầm thú.

Cái gọi là thân thích thì cũng phải đi lại rồi mới thân, nếu không có bất kỳ sự qua lại nào, cho dù là cha mẹ ruột, sợ là có thân mật thêm cũng chỉ như vậy thôi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị đi Bằng Thành, máy bay sau hai tiếng liền từ từ đáp xuống sân bay Bạch Vân ở Việt Châu.

Vừa đến cửa ra của sân bay, ở đầu cửa ra, một người thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi giơ cao tấm biển, trên biển viết năm chữ Nhiếp Chấn Bang - Thủ đô.

Trước khi đến, Nhiếp Chấn Bang đã gọi điện cho cha, vừa nhìn thấy cái này, Nhiếp Chấn Bang liền biết người này nhất định là người mà cha phái đến.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nói một tiếng với Đại Long đang xách hành lý bên cạnh, nói:

- Đại Long, đi thôi, bên này, người đón chúng ta ở đây.

Nhiếp Chấn Bang bên này vừa mới tới gần, người thanh niên đã mỉm cười nghênh đón:

- Cậu là Chấn Bang à, xin chào, tôi là Lý Vượng, là thư ký của Bí thư Nhiếp.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười đưa tay ra và nói:

- Thư ký Lý, xin chào, xin chào, làm phiền anh rồi. Công việc của cha tôi bận lắm sao? Để anh tới đây đón chúng tôi thực sự là ngại quá.

Dáng người Lý Vượng không cao lớn lắm, khoảng một mét sáu tám, tóc rất ngắn, có vẻ rất giỏi giang, môi rất dày, miệng xem như khá rộng, kết hợp với đôi mắt to, khi cười khiến người khác có cảm giác trung hậu thành thật.

Trên người Lý Vượng không có cảm giác khéo léo của thư ký bình thường, điều này khiến cho ấn tượng đối với Lý Vượng của Nhiếp Chấn Bang rất tốt.

Thân là Phó Bí thư Thành ủy thành phố Bằng Thành, Nhiếp Quốc Uy cũng là có một xe công, một con Santana hoàn toàn mới, loại xe do Volkswagen của Thượng Hải sản xuất này có thể gọi là dòng xe cao cấp nhất trong Hoa Hạ.

Nhìn thấy xe này, Nhiếp Chấn Bang lại nghĩ đến Audi, từ sau khi bị FAW giành mất, đàm phán giữa Audi và FAW rất nhanh chóng đạt được kết quả. Sau khi khảo sát cơ sở sản xuất của FAW, Chủ tịch của Audi bên đó, tiến sĩ Hahn, còn tự mình đến FAW và ký thỏa thuận hợp tác, FAW sẽ sản xuất dòng xe cao cấp Audi 100.

Chỉ sợ là qua nửa năm hoặc một năm nữa, toàn bộ Hoa Hạ, xe công vụ được dùng sẽ đổi thành toàn Audi. Tốc độ của hắn phải nhanh hơn mới được, đã để hắn ta “âm” một cú rồi thì không thể để Audi còn đắc ý như vậy nữa.



Từ Việt Châu đến Bằng Thành, theo quốc lộ 39 đi thẳng xuống phía nam. Lúc này, quốc lộ 39 có thể nói là tuyến quốc lộ tấp nập nhất của toàn bộ Hoa Hạ. Tốc độ của ô tô căn bản là nhanh không nổi. Khoảng cách không dài nhưng lại mất khoảng hơn hai tiếng thì xe mới tiến vào khu nhà của đại viện Thành ủy Bằng Thành.

Phòng của Nhiếp Quốc Uy là ở bên tòa nhà cấp Sở của đại viện Thành ủy thành phố Bằng Thành. Cái gọi là tòa nhà cấp Sở là cùng một ý nghĩa với tòa nhà cấp tướng trong đại viện của một số quân khu ở thủ đô. Người có tư cách ở nơi này toàn bộ đều là cán bộ cấp Sở. Là Phó Bí thư, xếp hàng thứ hai của Thành ủy, chỉ sau sự tồn tại của Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố Bằng Thành. Căn nhà của Nhiếp Quốc Uy là một biệt thự nhỏ hai tầng, đánh số ba.

Thấy số này, Nhiếp Chấn Bang vừa xuống xe liền mỉm cười, lúc này, Nhiếp Quốc Uy cũng đã trở về từ sớm rồi.

Cùng lúc xe của Nhiếp Chấn Bang tiến vào, Nhiếp Quốc Uy, Diệp Thục Nhàn và Nhiếp Tử Ngư cũng đã đứng ở cửa. Vừa thấy Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Tử Ngư đã vui mừng nhào tới ôm cổ Nhiếp Chấn Bang, làm nũng nói:

- Anh à, anh thực sự không có lương tâm. Lâu như vậy lại nỡ không đến thăm em. Anh à, em nghe nói anh ra nước ngoài rồi, có đem quà cho em không, em muốn búp bê Barbie, em muốn sô cô la.

- Tử Ngư!

Bên cạnh, Diệp Thục Nhàn vừa nghe Nhiếp Tử Ngư nói như vậy lập tức nghiêm mặt, quát lên.

Nhiếp Chấn Bang nhìn Diệp Thục Nhàn, lại mỉm cười. Suy nghĩ của Diệp Thục Nhàn, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng rất rõ. Dù sao hắn cũng không phải là anh ruột, điều này sợ là hắn sẽ không thích đây! Nhưng, Diệp Thục Nhàn làm sau có thể hiểu rõ tâm tư của Nhiếp Chấn Bang. Kiếp trước, Nhiếp Tử Ngư đối với hắn có thể gọi là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Thái độ không tốt đó là giận hắn không tranh giành. Trên thực tế, từ sau khi Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn qua đời, trách nhiệm chăm sóc Nhiếp Chấn Bang đặt lên vai Nhiếp Tử Ngư. Nếu Nhiếp Tử Ngư không quan tâm tới hắn, sợ là Nhiếp Chấn Bang sớm đã chết rồi, đâu có cơ hội tự sát nữa.

- Mẹ, không sao, Tử Ngư thân với con như vậy con vui còn không kịp nữa là, đây là bảo bối của nhà chúng ta mà.

Nói đoạn, Nhiếp Chấn Bang nhận va ly hành lý từ tay Đại Long bên cạnh, lấy ra một con búp bê Nga, lắc một cái trước mặt Nhiếp Tử Ngư, nói:

- Tử Ngư, đây là búp bê của Liên Xô, đẹp hơn búp bê Barbie đấy.

Nhiếp Tử Ngư lúc này lại nhếch chiếc miệng nhỏ, nhận con búp bê, lẩm bẩm nói:

- Vẫn là búp bê Barbie đẹp hơn.

Lần này gặp mặt, không khí người một nhà có vẻ hòa hợp hơn nhiều. Trong này có sự cố ý xây dựng của Diệp Thục Nhàn, đồng thời cũng có sự mở lòng đón nhận của Nhiếp Chấn Bang.

Vào phòng khách, Đại Long lại chủ động vào phòng bếp giúp Lý Vượng, Nhiếp Quốc Uy lúc này cũng ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh nói:

- Ngồi đi, lần này đi Liên Xô, cha cũng nghe ông nội nói rồi, đã có thể an toàn trở về vậy là được rồi.

Trong lời nói, lộ ra một sự quan tâm, Nhiếp Chấn Bang cười gật đầu nói:

- Không có chuyện gì, ông nội giới thiệu con với Tướng quân Axieliefu bên đó, con đến nhà Tướng quân Axieliefu, Peter còn nhắc đến cha nữa.

Lúc này đang chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên, điện thoại trên bàn lại vang lên, Lý Vượng lúc này rất nhanh chóng nhận điện thoại, nói mấy câu, lập tức che miệng ống nghe, nói với Nhiếp Quốc Uy bên cạnh:

- Bí thư, điện thoại của Bí thư Lý, nói là mời ngài trong vòng ba mươi phút đến phòng hội nghị nhỏ của Thành ủy, thương thảo vấn đề về xây dựng sân bay Bằng Thành.