Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 15




Edit: Meomeo88

Vào đến trong phòng, Mạc Như Nghiên trực tiếp mở ra mấy cái rương lớn đặt ở trong góc. Xiêm y nữ trang, cộng thêm các loại vật phẩm của hồi môn, rực rỡ muôn màu, nhìn đến cũng thư thái.

Đầu tiên là sắp xếp tốt  xiêm y và nữ trang của chính mình, sau đó Mạc Như Nghiên mới chậm rãi bắt đầu sửa sang lại của hồi môn mà Tô Linh vì nàng chuẩn bị.

Phòng hiện nay Mạc Như Nghiên ở, là phòng trước kia của Hạ Trăn. Bởi vì thời gian cấp bách, cũng bởi vì Hạ gia xác thật không coi là phú quý, cho nên nhà ở không lớn, cũng không có quá nhiều gia cụ bài trí.

Nếu như Mạc Như Nghiên muốn đem toàn bộ của hồi môn lấy ra, là không có khả năng. Trong phòng không có chỗ để bày biện, cũng không thích hợp bày biện.

Nghĩ nghĩ, Mạc Như Nghiên chỉ đơn giản kiểm lại vật phẩm trên danh mục của hồi môn, rồi đem cái rương còn nguyên đậy lại.

Mặc kệ Mạc Như Nghiên có muốn thừa nhận hay không, vết thương trên tay nàng kỳ thật vẫn là rất có ảnh hưởng. Liên tiếp kiểm kê xong tất cả rương lớn, nàng đã mệt đến không muốn động.

Mắt thấy canh giờ không còn sớm, sợ là muốn chuẩn bị cơm trưa. Mạc Như Nghiên đứng lên, đi ra ngoài.

Nhìn thấy Mạc Như Nghiên đi ra, Tưởng Xuân Hương hai mắt sáng lên. Nhưng mà ánh mắt chạm đến đôi tay trống trơn của Mạc Như Nghiên, nháy mắt mặt xị xuống.

Không phải nói tiểu thư nhà giàu người ta đều rất hào phóng sao? Làm sao Mạc Như Nghiên bủn xỉn keo kiệt như vậy? Không phát hiện trong nhà có ba hài tử sao? Lại nói như thế nào, cũng phải cho chút lễ gặp mặt không phải sao?

Vẻ mặt của Tưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên xem ở trong mắt, lại cái gì cũng không nói, chỉ làm như không nhìn thấy. Của hồi môn của nàng xác thật rất nhiều, tiền cũng không ít. Nhưng nàng không tính mới gả qua cửa đã ngây ngốc coi tiền như rác. Nàng sẽ tiêu tiền, là ở lúc Hạ gia thật sự cần thiết, mà không phải ngây ngốc tùy ý người khác xâu xé.

Chu Vân nhưng không có nghĩ giống Tưởng Xuân Hương như vậy, biểu hiện rõ không vui mừng bất cứ gì. Sau hai lần Hạ Trăn liên tiếp che chở cho Mạc Như Nghiên, Chu Vân đã nhận thức vô cùng rõ ràng tầm quan trọng của Mạc Như Nghiên trong cảm nhận của Hạ Trăn.

Lại thấy địa vị Hạ Trăn ở Hạ gia, Chu Vân không muốn tiếp tục tự tìm mất mặt chuốc thêm thù hận, tránh lại rước lấy Lưu thị quở mắng răn dạy.

“Nương, có phải nên làm cơm trưa hay không? Có việc gì con có thể giúp được không?” thái độ Mạc Như Nghiên rất là cung kính với Lưu thị.

Mặc kệ Lưu thị có thích nàng hay không, Lưu thị là thân nương của Hạ Trăn, hơn nữa Lưu thị rất che chở Hạ Trăn. Sau khi xác định xong, Mạc Như Nghiên sẽ coi Lưu thị trở thành mẹ ruột đối đãi.

“Không cần.” Cho nên nói, Lưu thị rất khó chán ghét Mạc Như Nghiên. Muốn nói lúc này cho dù Mạc Như Nghiên ngốc tại trong phòng không ra, bà cũng sẽ không nói cái gì. Cố tình, Mạc Như Nghiên chẳng những chủ động đi ra, còn cố ý tới dò hỏi bà người mẹ chồng này có thể làm chút gì.

Mặc dù Lưu thị không trông cậy vào Mạc Như Nghiên có thể giúp được việc, nhưng chỉ nhìn thái độ của Mạc Như Nghiên, bà liền yên tâm.

“Nếu nương cùng hai vị đệ muội yên tâm, không bằng giao ba hài tử cho ta trông đi!” Việc nhà nông, Mạc Như Nghiên tự nhận làm không được. Nhưng là chăm sóc ba hài tử, nghĩ đến nàng vẫn là có thể đảm nhiệm.

Hạ Tiểu Nguyệt đã bốn tuổi, rất hiểu chuyện, trên cơ bản không cần người lớn nhọc lòng. Hạ Tiểu Hà tuy rằng chỉ có hai tuổi, nhưng ngày thường rất hay bị Tưởng Xuân Hương quát mắng, tính tình cũng an tĩnh. Khó nhằn nhất, cũng là quý giá nhất trong nhà, thuộc về Hạ Tiểu Tuấn một tuổi rồi.

Lưu thị nghĩ nghĩ, dứt khoát lưu lại Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà ở  trong nhà cùng với Mạc Như Nghiên. Còn bà cõng Hạ Tiểu Tuấn sau lưng, vác rổ đi ra cửa đi đến vườn rau.

Không có Lưu thị ở trước mặt, Tưởng Xuân Hương càng biểu hiện rõ sự bất mãn. Cũng mặc kệ Mạc Như Nghiên, vẫn còn bận rộn may vá trong tay.

“Xuân Hương, nên nấu cơm rồi.” trước khi Mạc Như Nghiên chưa gả tới Hạ gia, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương ở chung còn tính hòa hợp, ngày thường đều là cùng nhau làm việc, cũng không có phân chia đặc biệt rõ ràng. Mà nay đã đến giờ nấu cơm, Tưởng Xuân Hương vẫn ngồi bất động, Chu Vân liền hô một tiếng.

“Ta không làm.” Tưởng Xuân Hương bĩu môi, oán giận nói, “Trong nhà lại không phải chỉ có ta cùng nhị tẩu, vì sao cứ phải hai ta làm?”

“Tay của đại tẩu bị thương.”  tâm tình của Tưởng Xuân Hương, Chu Vân có thể lý giải, nhưng lại không có biện pháp giúp hóa giải. Ngoại trừ bình tĩnh hòa nhã giải thích với Tưởng Xuân Hương, không còn ngôn ngữ khác.

Chu Vân vừa nói xong, Tưởng Xuân Hương bỗng nhiên dùng kim đâm một chút ngón tay của chính mình.

Một tiếng “Ai u” vang lên, Tưởng Xuân Hương vẻ mặt đắc ý giơ ngón tay bị đâm lên cho Chu Vân xem: “Tay của ta cũng bị thương.”

Chu Vân tính tình nhìn mềm mại, nhưng cũng không có ngu ngốc để đệ muội cưỡi lên đầu. Thấy Tưởng Xuân Hương chơi xấu, nhất thời mặt trầm xuống: “Xuân Hương là muốn ta đi mời nương trở về?”

“Nhị tẩu, chẳng qua có một chút thời gian, ngươi có phải thay đổi quá nhanh hay không? Rõ ràng giống ta đều không thích, làm sao cứ phải giả bộ ôn hòa nhã nhặn? Đều là làm tức phụ người, chúng ta cứ phải nén giận, chấp nhận người khi dễ?” 

Những lời nói này củaTưởng Xuân Hương không hề tránh Mạc Như Nghiên, đó là vì nói cho Mạc Như Nghiên nghe. Trước mặt Lưu thị cùng Hạ Trăn không thể làm gì Mạc Như Nghiên, sau lưng người còn không thể nói gì thì nói cho sướng miệng?

“Được rồi, ta cũng không có đáng thương như ngươi nói như vậy.” Thấy Tưởng Xuân Hương càng nói càng kỳ cục, Chu Vân tức giận hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi không làm thì không làm! Cơm trưa ta thay ngươi làm, cơm chiều sẽ để cho ngươi một người làm.”

“Dựa vào cái gì chứ?” Tưởng Xuân Hương ngoài miệng ồn ào, lại vẫn ngồi bất động. Trước kia nàng ngoan ngoãn nghe Chu Vân, là bởi vì Chu Vân làm việc không ít hơn nàng ta, nàng ta lại là đệ muội, không tiện lười biếng.

Nhưng hiện tại có Mạc Như Nghiên so sánh đối lập, sự tình đã không giống thế. Mạc Như Nghiên có thể không làm, nàng ta cũng có thể. Dù sao trong nhà hiện không có trưởng bối, nàng dựa vào cái gì phải chịu Chu Vân sai sử?

“Tùy ngươi vậy!” Tưởng Xuân Hương chết sống chính là không làm, Chu Vân cũng không có biện pháp với nàng ta. Liếc nhìn Mạc Như Nghiên đứng ở một bên, Chu Vân thật bội phục sự nhẫn nại của Mạc Như Nghiên. Nếu như trong miệng Tưởng Xuân Hương nói người kia là nàng ta, nàng ta khẳng định đã sớm nổi giận.

Mạc Như Nghiên không tức giận, không phải nàng không biết giận, mà cái này không cần thiết.

Nghiêm khắc nói đến ý nghĩa, Tưởng Xuân Hương nói cũng không sai. Trước mắt đúng thật là nàng đang lười biếng, Tưởng Xuân Hương lấy chuyện này làm khó dễ, Mạc Như Nghiên không thể nào cãi lại.

Cho nên vẫn luôn không có mở miệng, thuần túy là bởi vì Mạc Như Nghiên mới đến, vẫn đang làm quen với tính cách mỗi người trong cái nhà này. Giống Tưởng Xuân Hương, ngoài miệng lợi hại, thật chờ Lưu thị trở về, không muốn làm cũng phải làm.

Để Mạc Như Nghiên chú ý nhiều hơn, ngược lại là Chu Vân ngoài mặt một vẻ ôn hòa.

Mạc Như Nghiên nhưng không quên, buổi sáng ở phòng bếp, Chu Vân thờ ơ lạnh nhạt, không định giúp nàng.

Nhưng là từ lúc Hạ Trăn tỏ thái độ, Chu Vân liền chưa từng lại khó xử nàng. Hơn nữa rất nhiều lần ở bên ngoài, vì nàng nói chuyện.

Mặc dù lời nói của Chu Vân ở trong cái nhà này phân lượng dường như cũng không đủ, nhưng tốt xấu, Chu Vân không cố tình nhằm vào nàng nữa, cũng không lại tỏ ra không vui cùng địch ý.

Mạc Như Nghiên cùng Tưởng Xuân Hương và Chu Vân tiếp xúc thời gian đều ngắn ngủi, sẽ không vội kết luận bừa. Nhưng mà giữa hai người, Mạc Như Nghiên càng tình nguyện cùng ở dưới một mái hiên với Tưởng Xuân Hương. Chỉ vì trước mắt xem ra, tâm tìnhTưởng Xuân Hương càng hiện ra ngoài, cũng càng đơn giản.

Chu Vân thật sự không thúc giục Tưởng Xuân Hương nữa, mà một mình ở trong phòng bếp bận bịu.

Mạc Như Nghiên kỳ thật là muốn đi phòng bếp học hỏi. Nhưng mà thoáng nhìn Tưởng Xuân Hương ngồi ở chỗ kia, nhớ tới trước kia Tưởng Xuân Hương bàn luận đến vấn đề tiểu thư và hạ nhân cùng với phản ứng ngay lúc đó của Chu Vân, Mạc Như Nghiên lại xua tan ý nghĩ đó.

Vẫn là chờ Hạ Trăn trở về, để Hạ Trăn dạy nàng đi! Cảm thấy bây giờ nàng đi phòng bếp, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.

“Làm sao? Không giả bộ nữa?” Mạc Như Nghiên không cùng đi phòng bếp, Tưởng Xuân Hương cũng không chút nào ngoài ý muốn, “Quan gia tiểu thư cao cao tại thượng sẽ cam chịu xuống bếp làm việc ở thâm sơn cùng cốc chúng ta? Thật đúng là làm ta mở rộng tầm mắt.”