Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 1: Sống lại ở tương lai




Từ trong bóng tối dày đặc giãy giụa thoát ra, Mông Hiểu Dương vùng dậy thở hổn hển. Tay phải mạnh mẽ vỗ ngực, bộ dáng như vừa may mắn thoát chết.

"Má nó, uống miếng nước cũng có thể bị sặc suýt chết, ngày mai mình nhất định phải đi mua vé số." Lòng vẫn còn sợ hãi thở phào một hơi, thân thể mềm nhũn ngã xuống giường.

Chờ một chút, giường? Nếu như y nhớ không lầm, hiện tại hẳn là y ở phòng khách mới đúng. Trong nhà lại không có ai, ai đem y lên giường? Lấy lại tinh thần, lần thứ hai Mông Hiểu Dương ngồi dậy, chỉ là chờ lúc y ngẩng đầu lên, y và các bạn nhỏ thân mến đều sợ ngây người (⊙_⊙)

Ai có thể nói cho y biết, vì sao y từ cái ổ nhỏ bẩn loạn đến căn phòng sạch sẽ sáng sủa này? Khép lại miệng đang há hốc, xuống giường rón rén mở cửa, thăm dò cẩn thận quan sát xung quanh. Phát hiện cũng không có người, mới từ từ đi ra ngoài. Nhíu mày nhìn quanh cả phòng, chỉnh tề không giống có người ở qua.

"Chủ nhân, ngài tỉnh?" Thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa Mông Hiểu Dương nhảy dựng.

Vuốt ngực xoay người, liền thấy một người máy tròn tròn, chỉ cao bằng hai phần ba người, hai mắt tròn xoe lóe ra lam quang nói cho y biết, vừa nói chuyện chính là người máy này.

"Vì sao gọi tôi là chủ nhân?" Mông Hiểu Dương vừa nói, vừa cẩn thận lui về sau.

Nhân tính hóa nghiêng đầu, "Viên Đồng vốn chính là bảo mẫu người máy của ngài, đương nhiên phải gọi ngài là chủ nhân." Sau đó, ánh mắt vốn lóe ra lam quang biến thành hồng quang, "Khởi động tia hồng ngoại quét kiểm tra, quét kiểm tra bắt đầu, quét kiểm tra kết thúc. Kết quả kiểm tra: Sóng điện não tất cả đều bình thường. Thân thể hơi khuyết thiếu dinh dưỡng, cần lập tức bổ sung thức ăn."

Mông Hiểu Dương sững sờ hồi lâu, chờ đôi mắt của người máy tự xưng Viên Đồng biến trở về lam quang, mới ngây ngốc lẩm bẩm: "Dĩ nhiên thực sự có thể nói, tại sao mình lại ở chỗ này? Bên người thế nào đột nhiên lại có người máy? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Chủ nhân, ngài đã quên rồi sao? Một tháng trước đây ngài bị gia chủ trục xuất khỏi Mông gia, nơi này là nhà của mẫu thân chủ nhân để lại cho ngài." Ánh mắt của Viên Đồng lại loé lam quang, thanh âm máy móc trả lời.

Trục xuất Mông gia? Nhà của mẫu thân để lại? Mông Hiểu Dương suy nghĩ, cả người cũng cảm thấy không tốt. Tại chỗ xoay vòng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, té xỉu.

Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy như y đang ở rạp chiếu phim, người lạc vào cảnh giới kỳ lạ xem một bộ phim thật dài. Đó là một cậu bé đáng yêu, cười lên còn có lúm đồng tiền nhỏ xinh ở hai khoé miệng. Thế nhưng không bao lâu, đứa bé kia khóc lớn ôm một nam tử thanh tú sắc mặt tái nhợt. Ngay sau đó đã bị một nam nhân khuôn mặt nghiêm túc, tướng mạo anh tuấn dắt vào một tòa biệt thự hoa lệ...

Lần thứ hai tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Mông Hiểu Dương nhìn chằm chằm trần nhà khắc hoa trắng tinh, sau đó kéo chăn bọc hết người, tự nhủ, 'Không có việc gì, đây không phải sự thực, ngủ một giấc mọi thứ sẽ như cũ.' như vậy lẩm bẩm thật lâu, cũng giúp Mông Hiểu Dương ngủ lại.

Thế nhưng lúc y tỉnh dậy, phát hiện cũng không trở lại căn phòng nhỏ bẩn thỉu của mình. Bật người ngồi dậy ôm mặt khóc lớn, "Tại sao có thể như vậy? Mình chỉ uống nước rồi bị sặc thôi mà, thế nào sống lại đến một ngàn năm sau?"

Mông Hiểu Dương quê ở vùng nông thôn TZ, cha mẹ đều là nông dân hàm hậu. Sau khi tốt nghiệp đại học ở lại thành phố, đáng tiếc tìm việc làm nhiều lần vấp phải trắc trở. Lúc sắp chết đói, bạn ở đại học giới thiệu cho một công việc. Là được phát cho một bản tiểu thuyết đại cương, sau đó y viết thành tiểu thuyết hoàn chỉnh, nói trắng ra là viết thay.

Mông Hiểu Dương vốn tốt nghiệp khoa văn, viết văn tất nhiên không tệ. Một tháng sau, từ mười lăm ngàn chữ thành hai mươi lăm ngàn chữ, cuộc sống mới khá hơn. Bởi vì viết văn, y cũng từ từ bắt đầu xem tiểu thuyết. Y cũng từ thanh niên thanh tú hăng hái biến thành trạch nam lôi thôi không lý tưởng.

Ngày hôm qua y vừa vặn kết thúc một quyển sách, hưng phấn đứng dậy hoạt động một chút, sau đó cảm thấy khát nên lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, sau đó thì bị sặc. Sau đó nữa... sau đó nữa thì y từ Mông Hiểu Dương năm 2014 biến thành Mông gia Mông Hiểu Dương năm 3014 mới vừa bị trục xuất.

Hồi ức hoàn tất, Mông Hiểu Dương mở to hai mắt đỏ bừng xuống giường. Vừa lúc Viên Đồng đẩy cửa tiến đến, trong tay bưng một tô cơm. Nhìn thấy Mông Hiểu Dương tỉnh, lộc cộc trượt tới.

"Chủ nhân cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Nếu như ngài không tỉnh, Viên Đồng liền gọi cấp cứu đưa ngài vào bệnh viện. Qua tia hồng ngoại quét kiểm tra, bởi vì thời gian dài ngài không ăn cơm nên mới té xỉu, Viên Đồng làm cơm cho ngài, chủ nhân mau ăn đi! Mau ăn đi!" Nói một tràng vừa dứt, tô cơm cũng đưa tới trước mặt Mông Hiểu Dương.

Viên Đồng xuất hiện lần nữa, nhượng Mông Hiểu Dương càng thêm khẳng định y thực sự sống lại đến tương lai. Dạ dày co bóp đau nhói làm y bất chấp nghĩ ngợi lung tung, nhanh chóng tiếp nhận tô cơm.

"Phi! Phi!" Ăn vào đều phun ra, Mông Hiểu Dương ngẩng đầu hỏi: "Đây là cái gì? Sao khó ăn như vậy?" Thứ này ngọt không ngọt, mặn không mặn, lại sền sệt dinh dính, có thể ăn được sao?

"Chủ nhân sao vậy? Đây là món bột dinh dưỡng ngài thích nhất mà!" Viên Đồng ánh mắt lập loè, âm thanh máy móc lộ ra nhàn nhạt ủy khuất.

Mông Hiểu Dương tiếp thu ký ức thân thể này, chỉ là bởi vì tâm tình bất ổn còn chưa tìm hiểu rõ. Nghe Viên Đồng nói, lập tức nhớ lại.

Năm 2050, mâu thuẫn giữa các quốc gia càng lúc càng lớn, chiến tranh thế giới thứ III rốt cuộc nổ ra. Trái Đất vốn đã bị tàn phá, làm sao có thể chịu nổi vũ khí hạt nhân. Chỉ hai năm, vì chiến tranh mà vô số nơi không thể ở được nữa. Dân số giảm mạnh xuống hai mươi tỷ, trong đó chỉ có bốn mươi phần trăm là nam nữ trẻ tuổi và trẻ con. Hơn nữa, theo kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học, ba mươi năm nữa tài nguyên trên Trái Đất đều sẽ cạn kiệt và tầng ozon sẽ biến mất.

Ý thức được vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, các quốc gia ký hiệp nghị đình chiến, cử chuyên gia nghiên cứu tìm hướng giải quyết.

Rốt cuộc vào năm 2060, nước Z đầu tiên phát hiện hành tinh nhân loại có thể sinh sống, mệnh danh là Hoa Hạ tinh. Qua hiệp thương, nước Z di dân đầu tiên, qua tám năm, toàn bộ mọi người trên Trái Đất di dân đến Hoa Hạ tinh.

Sau khi di dân đến tinh cầu mới, mọi người mới phát hiện hết thảy đều nghĩ quá mức đơn giản. Khí quyển Hoa Hạ tinh có chứa một loại nguyên tố Trái Đất không có, nhân loại hít thở sẽ dần dần bị suy kiệt, thậm chí tử vong.

Nhưng không thể quay về Trái Đất, nhân loại chỉ có thể ở hành tinh này sinh tồn. Các nhà khoa học đang không ngừng tìm kiếm biện pháp, trong quá trình đó, phát hiện nữ nhân sau khi hấp thu nguyên tố này sẽ từ từ tử vong, mà nam nhân sau khi hấp thu nguyên tố này, từ lúc đầu suy yếu lại từ từ khoẻ lên.

Không đợi các nhà khoa học tiến hành nghiên cứu, tai nạn lần thứ hai phủ xuống những người đang giãy giụa sống sót. Sinh vật có trí tuệ đẳng cấp cao phát hiện hành tinh này, đồng thời tấn công chiếm đóng. Chỉ một tháng sau đó, nhân loại đành phải đầu hàng. Trong quá trình này, nhân loại chỉ còn chưa tới năm mươi vạn người.

Sau mười năm đầu hàng, nhân loại không hề có tân sinh mệnh mới được sinh ra, mà nữ nhân cũng từ từ biến mất trong lịch sử loài người. Trước đây các nhà khoa học không biết vì sao nam nhân có thể hấp thu nguyên tố trong khí quyển mà khoẻ lên, lúc này đây đã có lời giải.

Bởi vì sinh vật công chiếm Hoa Hạ tinh, gọi các nam nhân sống sót là á thú. Bọn họ tự xưng là thú nhân, là có thể biến thân cường đại thú nhân. Mà được xưng là á thú nhân, là có tỷ lệ nhất định sinh hạ ấu tể. Ngoài ra còn có một loại sinh vật tương đối thưa thớt, gọi là giống cái, có tỷ lệ sinh hạ ấu tể rất cao, là mục tiêu tranh giành của các thú nhân.

Nhân loại sống sót được gọi là á thú nhân chậm rãi dung hợp vào xã hội mới. Chỉ là bởi vì chiến tranh, vì sinh tồn, lại thêm di dân đến hành tinh xa xôi và đủ loại nguyên do khác, tinh hoa văn hoá nhân loại dần dần thất lạc rồi biến mất. Mà mỹ thực nước Z, chính là một trong số đó.

Lấy lại tinh thần, Mông Hiểu Dương bất đắc dĩ lại cầm muỗng ăn 'thứ gì đó' không biết trong tô. Không có biện pháp, không ăn y sẽ bị chết đói.