Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Chương 49: Quỳ lạy




Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
“Cảm ơn ngài lo lắng cho ta.”

Thiên Lang đột nhiên đứng lại, làm Ôn Dục Nhiễm cũng ngừng lại, không hề có điềm báo trước mà cúi đầu hôn.

“Dù cho có biến thành quái vật, ta cũng là quái vật chỉ thuộc về ngài, bị ngài cầm tù, bị ngài sở hữu. Ngài không cho ta ăn thịt sống, vậy ta sẽ nhổ hàm răng của mình; ngài không cho phép ta tuỳ ý hành động, ta sẽ đánh gãy tứ chi của mình; ngài không muốn nhìn thấy vẻ xấu xí của ta, ta sẽ giết chết chính mình.” Một tay đang nắm, một tay khác của Thiên Lang nhẹ nhàng kìm sau gáy Ôn Dục Nhiễm, làm cho trán hai người chạm vào nhau. Y mỉm cười, tựa như cầu xin thần Phật thành kính nỉ non, “Cũng như thế, nếu như ngài hi vọng ta sống, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để sống sót, cho nên xin ngài không cần lo lắng.”

Ôn Dục Nhiễm gần như là phản xạ có điều kiện mà che miệng Thiên Lang.

Đằng sau còn có hai người đây, anh thật có hơi lo sợ cứ bỏ mặc Thiên Lang tự do phát huy như vậy, ngay sau đó sẽ quỳ lạy mất.

Nếu như lúc này có người đi ngang qua, có lẽ ngày mai trên báo chí sẽ thấy tin tức như vầy # Người mẫu nam lạnh lùng có tiếng quỳ xuống trong đêm khuya, bàn luận cái nhìn về tình yêu của giới trẻ #

Ngẫm lại đều đáng sợ.

Anh hơi quay đầu, liền nhìn thấy Duẫn Mộc đi theo ở phía sau lập tức quay đầu làm bộ ngắm phong cảnh, còn thiếu móc cái nhãn “Tui hổng thấy gì hết” ở trên cổ mà thôi. Thích Phi Trần thì lại nhìn bọn hắn chằm chằm với vẻ sâu xa, thoạt nhìn rất có ý kiến.

“…” Ôn Dục Nhiễm cũng không biết đây là lần thứ mấy mặt già đỏ lên rồi.

Có câu nói thế nào nhỉ? Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. So với Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy thói quen vạ miệng troll người khác của mình không là gì, quả thực quá đứng đắn.

Lần trước là hôn mặt, lần này là hôn môi luôn, ngay cả bước chuyển ở trung gian cũng không có. Chuyện này đối với người mới mấy tháng trước còn thẳng là anh mà nói có chút đau tim.

Mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, mỗi người mang theo tâm trạng khác nhau đi trên đoạn đường này. Sau đó là ngồi xe Thiên Lang cùng đi về, xe của Duẫn Mộc tạm thời cứ để ở đó.

Có lẽ là bị một loại bầu không khí màu hường phấn quỷ dị nào đó dẫn vào trong xe, Thích Phi Trần bị bọn họ làm ngán đến mức phải bay ra ngoài xe, cũng không biết là đi theo xe hay là bay thẳng về nhà rồi. Mà Duẫn Mộc thì lại yên lặng nhìn chằm chằm đèn đường ngoài cửa xe, tầm mắt đánh chết cũng không nhúc nhích chuyển về phía trước.

Tuy rằng phía trước thoạt nhìn chỉ là một người đang nghiêm túc lái xe, một kẻ đang giả chết, nhưng Duẫn Mộc vẫn cứ từ chối nhìn thẳng cái nơi đầy mùi vị yêu đương kia.

Hắn đã có chút hối hận khi đồng ý tạm thời về ở chung rồi, cảm giác hai mắt của mình khó giữ rồi.

Đường về cũng không xa lắm, khoảng hai mươi phút. Thế nhưng có lẽ là bởi vì trong xe quá yên tĩnh, thêm vào hiện tại đã là đêm khuya, cho nên không biết Ôn Dục Nhiễm ngồi ở vị trí kế bên tài xế ngủ mất từ lúc nào.

Duẫn Mộc cứ như vậy trơ mắt nhìn Thiên Lang lặng yên không một tiếng động dừng xe mở cửa, sau đó nhẹ nhàng ôm ngang Ôn Dục Nhiễm lên, thật là cạn lời mà. Có vẻ như chức vị “Ái phi” của hắn sắp phải nghỉ hưu rồi.

Dễ dàng ôm cả một người cao gần mét tám thì có nghĩa là gì? Có người rõ ràng có thể dựa vào vũ lực để nói chuyện tình yêu, nhưng lại phải làm ô sin cho bạn trai?

Lại như Ôn Dục Nhiễm đã nói, giá trị vũ lực của Thiên Lang mãi là bí mật. Duy nhất có một điểm đáng được ăn mừng là Ôn Dục Nhiễm dường như cũng tương đối có cảm tình với Thiên Lang. Nếu không… đánh thì đánh không lại, nói cũng không bằng người ta, thật khiến con người ta đau đầu mà.

Duẫn Mộc: Gei thời nay thiệt là khó hiểu.

Cùng hắn phiền não còn có mặt mũi biến thành màu đen Thích Phi Trần.

Tuy rằng lần đầu gặp nhau biểu hiện rất ra dáng vẻ khuê nữ, nhưng thật ra Thích Phi Trần thực sự không phải là người khoan dung dịu dàng gì. Huống hồ là một cún FA đương nhiệm phải xa cách người đàn ông của mình mấy trăm năm, hắn thật sự là cực kỳ không nhìn nổi show ân ái dã man vô nhân đạo như vậy.

Bởi vì ôm người nên không tiện dùng tay, cho nên ngay cả chìa khóa mở cửa cũng sai Thích Phi Trần mở.

“Ở đó có hai căn phòng cho khách, phòng bên kia là của cậu, có việc ngày mai nói.” Thiên Lang dùng ánh mắt ý bảo có hai căn phòng, lời này là nói với Duẫn Mộc, còn một phòng khách còn lại kia dĩ nhiên là cho Thích Phi Trần. Ngay trước khi ôm người vào phòng ngủ chính, Thiên Lang vừa nhìn về phía Thích Phi Trần đương tâm trạng không tốt, “Muốn lấy gì tự về lấy, chỗ ta không có đồ phụ nữ.”

Tự động làm như không thấy câu nói với không khí kia, Duẫn Mộc tiện tay giúp Thiên Lang đóng lại cửa phòng ngủ, sau đó đi về căn phòng của mình. Hắn cảm thấy mình nên tranh thủ ngủ một giấc để tỉnh táo lại, nếu không sẽ bị ngấy đến chết mất.

***

Đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói, đêm nay ngủ coi như không tệ, một đêm không mộng mị, ngủ rất thoải mái, chỉ có điều lúc tỉnh dậy có chút tì vết.

Nói thẳng một chút là, sự khiếp sợ khi mới tỉnh của anh không hề thua lúc thấy cái xác kia là bao.

Đổi lại cách nói, không ai sau khi mở mắt phát hiện quần mình bị cởi ra, đã thế còn bị người ta dùng miệng ngậm chỗ ấy của mình mà còn có thể bình tĩnh được

Ôn Dục Nhiễm có chút tan vỡ: Hôm qua mới hôn môi lần đầu tiên, đến ngay cả lập quan hệ chính thức cũng không có, thế quái nào lại đột nhiên phát triển nhanh như vậy? Hay là mình còn chưa tỉnh ngủ?

“Đại hiệp, miệng của ngươi hạ lưu quá đó nha đại hiệp!” Thằng đệ còn đang trong miệng người khác, anh thật sự không dám nhúc nhích, “Mới sáng sớm đã vượt rào sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu, chúng ta bình tĩnh một chút, có gì thì nói chứ đừng cắn nha!”

Dùng cánh tay chống nửa người trên, Ôn Dục Nhiễm khóc không ra nước mắt mà nhìn đỉnh đầu Thiên Lang. Thế nhưng bộ vị đang được hầu hạ đến thoải mái nào đó lại vô cùng không cho chủ nhân là anh đây thể diện, tinh thần bừng bừng.

Đến cuối cùng vẫn là bị Thiên Lang thực hiện được, tâm tình Ôn Dục Nhiễm cực kỳ đau xót, vẫn chưa làm xong việc chuẩn bị tiếp nhận tất cả chuyện này.

Mắt thấy Thiên Lang vui sướng nuốt chất lỏng khó nói trong miệng xuống, Ôn Dục Nhiễm suy sụp mà rên rỉ. Rên một tiếng, một lần nữa ngã lại xuống giường, tầm mắt cũng dời về phía trần nhà một cách tự nhiên.

Sau đó anh đấu lại ánh mắt với chính mình đang cười trong tấm ảnh. Ngay sau đó có lẽ là động tác của anh làm cái giường rung lắc, chú gấu bông buộc khăn quàng cổ màu lam ở đầu giường rớt xuống, vừa hay nện lên mặt anh.

“…”

Tại sao trên trần nhà lại có tấm ảnh phóng to của mình? Tại sao ở đầu giường của một thằng đàn ông lại có một con gấu đáng yêu thế kia? Tại sao sáng sớm mình đã bị đối xử như vậy? Tuy rằng rất thoải mái.

Trước mắt Ôn Dục Nhiễm cơ hồ là lập tức xuất hiện ra hình ảnh: Sáng sớm, giai đẹp trở mình trên giường, ôm con gấu trong ngực mở mắt ra, nhìn thẳng vào tấm hình phóng to trên trần nhà, nổi hứng lên ôm gấu tuốt một phát…

Nói tới hình như tối qua mình ngủ quên, thế nhưng vừa mở mắt ra đã ở trong phòng, trên người còn mặc đồ ngủ không rõ nguồn gốc…

Người này thật sự còn đáng sợ hơn cả quỷ _(:з” ∠)_

“Mới sáng sớm anh rất có nhã hứng nhỉ, tim tôi suýt nữa bị anh hù chết rồi.” Giơ lên con gấu kia, Ôn Dục Nhiễm nhìn chằm chằm vào mặt con gấu, nhìn kỹ một chút thật ra cũng ưa nhìn lắm, “Nhà của anh đặt gấu để làm gì vậy?”

“Lúc rời khỏi Thiên gia ta không hiểu rõ tập tục lễ nghi ở bên ngoài lắm, cho nên dùng nó làm đối tượng tập luyện.”

“Được, lý do này tôi phục. Chúng ta thương lượng một chút, lần sau làm chuyện này có thể để cho tôi chuẩn bị tâm lý không? Quan hệ cũng đã phát triển đến bước này, tôi lại không thể đột nhiên vứt anh sang một bên, không mấy chúng ta cứ tiến từng bước một.” Nói lời này thực sự là một giọt nước mắt chua xót, không ngờ rằng có một ngày anh bảo thủ như thế.

Một giây sau, Thiên Lang áp sát đến phía trên Ôn Dục Nhiễm, cơ mà bởi vì tay và chân đều chống cho nên trên thực tế cũng không có thật sự đè lên anh. Thiên Lang khẽ hôn má anh, vẻ mặt mang theo vài phần nhìn không thấu: “Ngài thật sự muốn tiếp nhận ta sao? Tuy rằng ta rất vui, thế nhưng ngày sau ngài muốn đổi ý, ta cũng không biết mình có thể sẽ làm gì nữa.”

“Tối hôm qua cắn tôi tôi còn chưa tính sổ với anh, cho nên bây giờ anh có ý kiến gì cũng phải nhịn, đây là trừng phạt.” Hắn quyết đoán mà từ chối tiếp tục đề tài này, “Nhanh lên một chút, tôi đi đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng rồi nói tiếp chuyện hôm qua.”

“Xin lỗi, thế nhưng ta còn muốn nói mấy câu cuối cùng này.” Thiên Lang cong cong khóe môi, cúi đầu ôn nhu vuốt ve cổ Ôn Dục Nhiễm, “Hi vọng ngài đừng vì cái chết của cô gái kia mà cảm thấy áy náy. Nếu như không phải bản thân cô ấy không có ý nghĩ xấu, cho dù là Thiên Đồng An thì cũng không thể dễ dàng ép buộc. Cho dù thật sự có sai lầm, cũng không thể quy tội lên trên người ngài.”

Ôn Dục Nhiễm sững sờ.

“Hơn nữa, nhìn thấy ngài không vui, ta sẽ không nhịn được dùng các loại phương thức khiến ngài vui trở lại…”

Giữ mặt lại nhấc ra, động tác xuống giường của Ôn Dục Nhiễm cực kỳ mau lẹ, tiến vào buồng tắm, khóa cửa —— Mẹ ơi, người này thật đáng sợ.

Lúc rửa mặt xong xuôi bước vào phòng khách, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy Duẫn Mộc cùng Thích Phi Trần đang ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt nghiêm túc vẽ hình tròn lên giấy, mà Thiên Lang thì lại đang bưng bữa sáng lên bàn.

Sau khi đến gần một chút, Ôn Dục Nhiễm lập tức nhận ra trên ghế sa lon một người một quỷ đang chơi cờ ca rô.

Ngày hôm nay Thích Phi Trần buộc tóc thành đuôi ngựa, mặc chiếc váy xanh nhạt trái lại rất thanh lịch, nếu như có thể không nhìn giới tính, ngược lại cũng còn rất đẹp mắt. Có lẽ là quỷ nên không nhìn thấy được khí sắc, ngược lại anh có thể nhìn ra dưới mắt Duẫn Mộc có màu thâm đen, như thể tối hôm qua không ngủ ngon.

“… Ái phi à, cưng có thể nhìn thấy anh ta?” Cờ ca rô thực sự là công cụ rút ngắn quan hệ của người và quỷ.

“Không nhìn thấy.” Duẫn Mộc nói, lại vẽ xuống một hình tròn trong ô vuông, “Chơi cờ ca rô cũng không cần phải thấy được đối phương.” Nếu như có thể hắn cũng không muốn chơi cờ ca rô với một đối thủ mình không nhìn thấy được, thế nhưng so với cẩu lương thì cờ ca rô đáng mến hơn nhiều.

“Nói thì nói như thế…” Ôn Dục Nhiễm sờ sờ chóp mũi, cười khan nói, “Thế nhưng sao tao cảm thấy trên đầu hai người đều là mây đen…” Áp suất thấp đến sắp không thở được.

“Dù sao cũng không phải ai ai cũng vui như hai người, thần tiên quyến lữ, ân ái hơn người, sẽ sinh ra mất chút ý nghĩa đấy.” Thích Phi Trần ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời.

Chờ sau khi tìm được Tử Lăng, hắn nhất định phải giảm bớt nỗi khổ tương tư, sau đó cũng khiến cho hai người này thử xem cái loại cảm giác này.

Làm gâu gâu độc thân thật sự duy nhất trong nhà này, Duẫn Mộc cảm nhận được ác ý trong khắp cả phòng.

Tiểu kịch trường:

Duẫn Mộc *vỡ tan*: Tại sao lại đối xử với tao như vậy

Ôn Dục Nhiễm: Bởi vì cưng độc thân đó ái phi ╮(╯▽╰)╭

Thiên Lang: Bởi vì ta và chủ nhân không phải là độc thân (☆▽☆)

Thích Phi Trần: Bởi vì ngươi từ đầu đến cuối đều là độc thân.

# yêu mến cún FA, tất cả đều đáng trách #