Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 9: Chàng trai tính khí thất thường




Chuyến du lịch suối nước nóng vào cuối tuần này cuối cùng cũng đã đến. Đến thứ Sáu, Ngụy Nhất liền về nhà. Tô Thích nói hôm sau sẽ tới đón cô, Ngụy Nhất rất mong ngóng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Sau bữa cơm tối, Ngụy Nhất ở trong phòng học thuộc từ mới tiếng Anh. Ông Ngụy không có nhà, còn bà Ngụy ở trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa tập thêu kiểu chữ thập.

Bà Ngụy là một phụ nữ rất thích chạy theo trào lưu, có nhiều sở thích, từ thư pháp đến ca kịch, từ yoga đến vẽ tranh, không gì là không thích. Lần nào uống trà với những quý bà giàu có cũng không quên thăm dò trào lưu hiện giờ là gì, khi đã nghe ngóng được kết quả, trở về nhà liền gắng sức điều chỉnh một phen. Tính cách của bà Ngụy không được coi là dịu dàng hòa nhã, các sở thích lại càng sớm nở tối tàn, thường thì chưa nhập môn xong đã mất hết hứng thú, vội vội vàng vàng chuyển đổi trào lưu.

Kể ra cuộc sống như thế cũng thật an nhàn.

Bà Ngụy nghe nói gần đây cách thêu kiểu chữ thập rất được giới trẻ yêu thích, sợ mình lạc hậu, lại vội vàng yêu thích môn thêu kiểu chữ thập. Mỗi ngày đều dành ra ba, bốn tiếng đồng hồ ngồi trên ghế sô pha, đeo kính lão chăm chú xâu kim luồn chỉ, khiến cả phòng khách đâu đâu cũng thấy chỉ màu, trông giống như một động tơ vậy. Ông Ngụy mỗi lần mệt mỏi trở về nhà, thấy vợ mình ngồi bên cửa sổ hết sức cần mẫn soi đèn luồn chỉ, đều cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, ca ngợi phu nhân hiền hậu, yêu chuộng văn hóa truyền thống, say sưa với môn học bắt buộc của những phụ nữ Trung Hoa vừa hồng vừa chuyên trước đây.

Trong khi bà Ngụy bận rộn xâu kim rút chỉ thì Ngụy Nhất lại đang đánh vật với đám từ vựng tiếng Anh. Đối với những phần dù không có tư chất nhất, Ngụy Nhất cũng không dễ dàng bỏ qua. Nhưng môn tiếng Anh thật là hiểm ác, không thể khiêu khích nổi Ngụy Nhất có thể biến nó thành năm dòng kẻ nhạc, cất lên khúc ca du dương. Ngụy Nhất càng chăm chú nhìn đám từ mới thì càng hoa mắt chóng mặt, gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.

Đó lại là một giấc ngủ ngọt ngào!

Ngụy Nhất mơ một giấc mơ dài, rất dài, mơ thấy mình và Tô Thích trải qua một phen bãi biển nương dâu, biết bao sóng gió, cùng nắm tay nhau đến lúc đầu bạc răng long. Hai vợ chồng ngồi quỳ giữa vài đứa con, nét mặt vui vẻ, thật là cảnh tượng hạnh phúc theo đúng luân thường đạo lý. Bỗng một bé trai ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu bé giống hệt Trâu Tướng Quân, lại còn học theo điệu bộ nhếch miệng cười của anh ta nữa! Thằng bé khiến Ngụy Nhất kinh sợ đến nỗi giật nảy mình tỉnh dậy.

Nhớ lại, trong suốt cả giấc mơ dài đó, nếu loại trừ bộ mặt đồi phong bại tục của Trâu Tướng Quân ra thì quả là một cuộc đời khiến người ta mơ tưởng. Nghĩ tới đó, tinh thần cô trở nên hưng phấn, cảm thấy tương lai thật tươi đẹp.

Trong giấc mơ, thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhưng thực tế thì chỉ là mười phút.

Khi Ngụy Nhất cầm đồng hồ báo thức lên, thầm nức nở than vãn về thời gian thì dưới lầu bỗng vang lên tiếng động huyên náo, là giọng nói của Ngụy Trích Tiên cùng đám bạn nam thanh nữ tú. Ngụy Nhất biết chị gái đã về đến nhà, mặc dù không muốn nhưng cảm thấy cần phải thực hiện đầy đủ những lễ nghi cơ bản nhất, liền chạy ra chào hỏi.

Bà Ngụy không còn ở trong phòng khách, có lẽ kim chỉ khiến bà hoa mắt chóng mặt nên đã về phòng nghỉ ngơi rồi.

“Chị, về rồi à?”, Ngụy Nhất đứng trên hành lang tầng hai nói vọng xuống.

“Ưm”, Ngụy Trích Tiên đáp lại, không mặn mà cũng chẳng thờ ơ.

Ngụy Nhất chào chị xong định quay về phòng, bỗng nhìn thấy người cả đời này cô không muốn gặp nhất đang lẫn trong đám anh chị dưới kia.

Trâu Tướng Quân đứng giữa phòng khách sáng chói, nói chuyện gì đó với Vĩ, khắp phòng toàn nam thanh nữ tú, đều là con cái của các gia đình giàu có, thế mà cơ thể cao lớn của anh ta cũng thuộc vào dạng nổi bật. Xét một cách công tâm, ngoài bản tính lưu manh ra, nếu xét riêng về vẻ bề ngoài, anh ta quả thực cũng thuộc hàng xuất chúng. Áo khoác có mũ màu đen phối hợp với quần bò nhìn thì đơn giản, nhưng khi được khoác lên người anh ta nó lại có vẻ phong lưu ngang ngạnh.

Chiếc áo khoác mà Trâu Tướng Quân bảo Ngụy Nhất vứt bỏ hôm đó, sau khi ước lượng giá cả, cô không nỡ bỏ đi, bèn sai cô giúp việc giặt sạch, phơi khô rồi cứ để trong tủ quần áo. Ngụy Nhất cũng không dám phiền chị gái, sợ Ngụy Trích Tiên lại tra hỏi cặn kẽ vấn đề. Cô đành đợi đến khi có cơ hội thích hợp rồi tận tay trả lại cho anh ta.

Hôm nay chính là một cơ hội tốt. Ngụy Nhất lôi từ trong tủ quần áo ra chiếc áo khoác còn phảng phất mùi hương cao quý, kín đáo nhờ cô giúp việc lát nữa đưa lại cho Trâu Tướng Quân. Cô giúp việc ôm chiếc áo khoác của anh chàng họ Trâu trong lòng, nhận lời mà đỏ mặt tía tai.

Trâu Tướng Quân vốn đang ngồi ngây ra, chăm chú nhìn bộ đồ pha trà, thấy Ngụy Nhất từ trên lầu đi xuống, hai mắt anh bỗng sáng bừng lên, ánh nhìn lập tức lướt trên người Ngụy Nhất một lượt từ trên xuống dưới. Thấy Ngụy Nhất chỉ chỉ về phía mình và nói điều gì đó với người giúp việc, Trâu Tướng Quân khẽ nhếch mép, kín đáo nở nụ cười đầy hàm ý.

Ngụy Nhất như có kim đâm ở sau lưng, cảm giác khinh thường lại trào dâng, cô quay ngoắt về phòng.

Ngụy Trích Tiên đích thân bê chén trà Thiết quan âm ¹ thượng hạng đến cho Trâu Tướng Quân, vừa hay thấy cảnh tượng đó, cô hơi sững sờ nhưng cũng không nói gì.

Ngụy Nhất đọc sách một lát, cảm thấy mệt mỏi nên đi tắm. Tắm xong, cô thay bộ quần áo ngủ mà Tô Thích mua tặng, rất mềm mại và dễ chịu. Ngụy Nhất thích quá cứ dụi dụi mặt vào gấu áo.

Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, Ngụy Nhất khẽ “a lô”. Giọng nói dịu dàng, ấm áp của Tô Thích từ đầu dây bên kia truyền lại, cảm giác như đang ở gần thì thầm bên tai, cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở dịu dàng của anh. Ngụy Nhất hài lòng tự nhủ, không biết ai là vị thiên tài đã phát minh ra điện thoại, nếu có dịp, nhất định cô sẽ đốt cho ông ta ba tuần hương, nếu không có ông ta, làm sao có thể qua được những đêm dài nhớ nhung như thế này!

Tô Thích nhắc nhở vài chuyện lặt vặt, những điều cần chú ý khi đi nghỉ ở suối nước nóng, quan tâm tới tâm trạng của cô, phiếm vài câu về chuyện gia đình, cuối cùng là chúc ngủ ngon rồi cúp máy. Ngụy Nhất còn rất lưu luyến, cúp điện thoại rồi mà vẫn không ngừng hồi tưởng. Khuôn mặt nhỏ xinh chi to bằng bàn tay lớn ấy ửng hổng, cặp mắt long lanh hạnh phúc.

Đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa, Ngụy Trích Tiên đứng bên ngoài vọng vào: “Nhất Nhất, ngủ chưa?”.

Ngụy Trích Tiên rất ít khi đích thân đi tìm cô, nhất định là có chuyện gì đó rồi. Ngụy Nhất không dám chần chừ, vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, lao ra mỏ cửa. Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Ngụy Trích Tiên hiện ra ngay trước mặt, sau lưng chị ấy còn sừng sững một anh chàng, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt không chút biểu cảm, chính là Trâu Tướng Quân. Khoảng cách quá gần, khuôn mặt kinh hãi thói đời đó giống hệt với khuôn mặt của đứa trẻ mà cô đã gặp trong giấc mơ ban nãy. Ngụy Nhất khiếp sợ bước lùi lại một bước như gặp phải yêu quái, vừa khéo để lại một lối nhỏ cho hai người đó bước vào phòng.

Hai người đó đều cao hơn Ngụy Nhất, đặc biệt là Trâu Tướng Quân, áng chừng anh ta phải cao hơn cô tới một cái đầu rưỡi. Hai người đứng trong phòng, vị thế của Ngụy Nhất trong chốc lát đã trở nên yếu ớt hơn hẳn, cô cúi đẩu rụt cổ, hỏi: “Chị, có chuyện gì vậy?”.

Ngụy Trích Tiên bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu kem. Hành động cử chỉ của Trâu Tướng Quân thì chẳng có gì thay đổi, vẫn quái đản như thường ngày, vào phòng của con gái mà không hề ngại ngùng hay giữ chút ý tứ gì, lại ngang nhiên đặt mông ngồi lên giường của người ta! Thật không biết có nên tán thưởng anh chàng này là người quang minh lỗi lạc không nữa. Anh ta cứ chằm chằm nhìn Ngụy Nhất, đôi mắt đen láy, sâu thẳm tới nỗi khiến người ta không dám nhìn trộm. Ngụy Nhất nhìn vào phần mông của Trâu Tướng Quân, thầm than vãn: Lại phải thay ga trải giường rồi.

Ngụy Nhất đang rầu rĩ về chuyện chiếc ga trải giường thì Ngụy Trích Tiên cười thân thiện, nói: “Ban nãy An Dương gọi điện thoại tới, hẹn chị ngày mai đi tắm suối nước nóng ở sơn trang Cửu Hoa. Chắc chắn Tô Thích sẽ đi, Nhất Nhất, em có đi không?”.

Ngụy Nhất đang ngây người nhìn chiếc ga trải giường, không có phản ứng gì.

Ngụy Trích Tiên không hề phiền lòng, lại nở nụ cười giảo hoạt: “Nhất Nhất, em và Tô Thích, hai người, hà hà, giữ bí mật tốt gớm nhỉ! Lần trước ở nhà Trâu Tướng Quân, thảo nào vừa nhìn thấy cậu ta, mặt mũi em đã đỏ lựng lên như đít khỉ ấy! Thành thật khai mau, hai người bắt đầu từ khi nào vậy? Hóa ra tên tiểu tử đó đang cưa cẩm em gái mình, chẳng trách dạo này ân cần khác thường thế, lại liên tục tìm lý do mời mình ăn cơm nữa chứ!”.

Ngụy Nhất nghe thấy nhắc tới Tô Thích, lập tức định thần lại, thầm hồi tưởng về câu nói của chị gái, lúng túng đến nỗi hai má đỏ bừng, nhìn chị gái với vẻ xin buông tha rồi lại đánh mắt sang Trâu Tướng Quân. Kẻ thứ hai ấy chỉ chằm chằm nhìn cô, không rõ là đang vui hay buồn nữa.

Ngụy Trích Tiên bước tới, nắm lấy bàn tay của Ngụy Nhất, mùi nước hoa đầy mê hoặc trên cơ thể cô lập tức xộc thẳng vào bầu không khí xung quanh, cô nói vói giọng điệu thân mật mà trước nay Ngụy Nhất chưa từng nghe thấy: “Không biết chừng, sau này hai chị em mình lại trở thành chị em dâu cũng nên! Đời người quả nhiều điều bất ngờ nhỉ!”, nói xong liền chớp chớp mắt đầy tính nghịch với Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất không nói gì, trong lòng vừa vui mừng lại vừa não nề.

Ngụy Trích Tiên dường như đang rất hứng thú, lại quay người ngồi xuống cạnh Trâu Tướng Quân, níu cánh tay anh ta lắc qua lắc lại vài cái rồi nũng nịu nói: “Anh Quân, chúng ta cùng đi đi!”.

Trâu Tướng Quân khẽ nhíu mày, đẩy Trích Tiên ra, không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ chăm chú nhìn Ngụy Nhất, mở miệng cất tiếng ề à: “Em sẽ đi chứ?”.

Ngụy Nhất chần chừ hồi lâu, khe khẽ gật đầu.

“Vậy thì cùng đi”, Trâu Tướng Quân nói, “Ngày mai anh sẽ tới đón hai chị em”.

“Không cần đâu”, Ngụy Nhất buột miệng nói nhưng nhận ngay cái nhìn trợn mắt của Trâu Tướng Quân, lập tức mất hết dũng khí, vặn vẹo ngón tay, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, lí nhí nói: “À, ờ, anh Tô nói, nói ngày mai sẽ đến đón em”.

Trâu Tướng Quân không nói lời nào, vo chặt nắm tay lại, sa sầm nét mặt bước ra khỏi phòng.

Ngụy Trích Tiên vội vàng đuổi theo, lúc đi qua em gái, cô còn khẽ “hừ” một tiếng.

Sau khi hai người họ đi rồi, Ngụy Nhất thở phào một hơi mới cảm thấy sau gáy mình đã ướt đẫm mồ hôi. Nhìn dấu vết của người vừa đặt mông lên giường mình, lại vội vội vàng vàng thay ga trải.

Lúc đi ngủ, Ngụy Nhất vẫn muốn tiếp tục giấc mơ còn dang dở ban nãy, cô ngắm nghía khuôn mặt tươi cười của Tô Thích trong điện thoại rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tỉnh dậy, cố nghĩ lại xem đêm qua có mơ thấy gì không, nhưng không thể nhớ được. Xem ra, nằm mơ cũng giống như trồng hoa cắm liễu, cũng phân chia thành từng cành có tình và vô tình chăng.

Trời vừa sáng, cô giúp việc đã lên gọi cô dậy, nói đến giờ ăn sáng rồi. Hôm nay, bữa sáng sớm hơn mọi khi rất nhiều.

Ngụy Nhất vệ sinh cá nhân xong, đi xuống lầu. Cô mặc bộ đổ thể thao màu vàng nhạt, trông vừa trắng trẻo yêu kiều lại vừa trẻ trung đấy sức sống, giống như giọt sương mai.

Trên bàn ăn, cả bố và mẹ cô đều có mặt một cách bất thường, điệu bộ có vẻ hết sức long trọng.

Ngụy Nhất không quen dậy sớm như thế, dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, vươn vai ngáp một cái rồi nói: “Bố, mẹ, chị, chào buổi sáng”.

Ông Ngụy rất nghiêm khắc với Ngụy Nhất, sa sầm nét mặt, quát lớn: “Không nhìn thấy có khách sao? Trông bộ dạng con lười nhác còn ra thể thống gì nữa!”.

Ngụy Nhất đã quen với việc bị bố quát mắng nên không hề cảm thấy khó chịu. Cô ngẩng đầu lên căng mắt nhìn, quả nhiên có người đang ngồi cạnh bố - Trâu Tướng Quân. Ngụy Trích Tiên ăn vận chỉn chu, hớn ha hớn hở ngồi kế bên Trâu Tướng Quân, thấy Ngụy Nhất đi đến, liền thân mật niềm nở bảo cô ngồi xuống. Ngụy Nhất chẳng quen sự thân thiện khác thường của chị gái như thế, cứ như là được dồn nén trong suốt mười tám năm qua, giờ mới có dịp bùng nổ ra vậy.

Trâu Tướng Quân có vẻ như không nhìn thấy Ngụy Nhất, anh ta đang bận thảo luận với ông Ngụy về xu hướng của nền kinh tế Mỹ.

Ngụy Nhất bĩu môi lẩm bẩm: “Đến sớm thế”,

Trâu Tướng Quân quay sang nhìn cô một cái khẽ khàng trả lời: “Tối qua không về”.

Ngụy Nhất là con gái, con gái thường thích để ý những chuyện tầm phào. Nghe được câu nói đó của Trâu Tướng Quân, suốt bữa sáng, Ngụy Nhất cứ thầm suy nghĩ thế chẳng phải là tối qua Trâu Tướng Quân và chị gái ở bên nhau sao. Vậy là ánh mắt cô không ngừng quét qua quét lại khuôn mặt của hai người đó, rồi cười một cách đầy mờ ám. Bị Trâu Tướng Quân trừng mắt nhìn, cảm thấy mất hứng, cô mới tập trung đánh chén. Hôm nay, đồ ăn thịnh soạn hơn thường ngày. Chỉ riêng món cháo cũng có đến bốn loại, Ngụy Nhất mừng mừng rỡ rõ cắm đầu ăn một mạch.

Phong cách ăn uống của Trâu Tướng Quân lại khác hẳn tính cách của anh ta, thể hiện rõ sự giáo dục phù hợp với địa vị và thân phận, nho nhã đến mức khiến người khác phải ngạc nhiên. Anh ta không nói nhiều, chỉ thi thoảng hỏi và đáp vài câu ngắn gọn với ông Ngụy, giọng nói nghe rất hấp dẫn.

Lúc bây giờ, ngoài cổng vọng lại tiếng còi xe. Một lát sau, quản gia chạy vào bẩm báo: “Ông chủ, cậu Tô tới rồi”.

Hai mắt Ngụy Nhất sáng bừng, đương nhiên là vì Tô Thích.

Tô Thích sải từng bước lớn vào phòng khách, thấy nhà ăn Ngụy đang dùng bữa, liền lễ phép chào hai vị trưởng bối, lại nháy mắt vui vẻ chào Ngụy Trích Tiên. Cuối cùng mới dùng ánh mắt nơi Ngụy Nhất, nói giọng mà ai ở đó cũng đều nghe thấy, có ý trêu đùa:

“Cô bé, hôm nay không ngủ dậy muộn đấy chứ?”

Nhưng Tô Thích lại chủ ý bỏ qua Trâu Tướng Quân. Hai người Tô - Trâu luôn như vậy, trong mắt họ, đối phương dường như không tồn tại khiến người khác cảm thấy thật khó xử.

Tô Thích ngoài những lúc chơi bóng mặc trang phục thể thao ra, anh đều mặc comple kèm áo sơ mi lịch lãm. Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trông trẻ trung năng động hơn thường ngày rất nhiều, lại vô cùng tương thích với trang phục mà Ngụy Nhất đang mặc, cứ như một cặp trời sinh vậy.

Màu sắc và kiểu dáng quần áo thể thao mà hôm nay hai người mặc đều đã được bàn bạc kỹ từ hôm qua, nói đúng hơn là quần áo đôi. Ngụy Nhất tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Bố của Tô Thích vốn xuất thân từ quân đội, mang quân hàm Trung tướng không quân, mấy năm trước có gặp mặt Ngụy Đông Cốc vài lần, coi như là đã có quen biết. Mặc dù Ngụy Đông Cốc khống có mối thâm giao với bố Tô Thích nhưng rất kính phục và tôn trọng ông ta. Bản thân Tô Thích cũng mang vẻ nghiêm cẩn, chỉnh tề của hậu duệ quân nhân nên rất được lòng Ngụy Đông Cốc. Ông Ngụy ngồi vào ghế, thân mật gọi Tô Thích lại cùng dùng bữa.

Tô Thích giữ thái độ khiêm tốn, tỏ ý đã dùng bữa rồi. Ông Ngụy biết bọn trẻ sẽ cảm thấy mất tự nhiên trước mặt mình nên chỉ dặn dò qua loa vài câu như phải chú ý an toàn rồi đi trước. Bà Ngụy ăn xong lại dồn hết tâm sức vào sự nghiệp nữ công gia chánh như thường ngày.

Trong phòng khách chỉ còn lại bốn người trẻ tuổi, trước mặt hai cô gái, sự đối đầu giữa Tô Thích và Trâu Tướng Quân cũng có phần thuyên giảm.

Ăn sáng xong họ xuất phát luôn.

Tô Thích cho xe đậu dưới tầng hầm nên giờ phải đi lấy xe. Ngụy Trích Tiên lên lầu thu dọn đồ trang điểm vẫn chưa xuống. Ngoài cổng chỉ có mình Ngụy Nhất đang đứng chờ.

Một cô bé yêu kiều lưng đeo ba lô màu hồng phấn, mặc bộ đồ thể thao màu vàng nhạt đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm, buộc tóc đuôi gà, không môi son má phấn, cử chỉ điệu bộ vô cùng ngây thơ hồn nhiên.

Xe của Trâu Tướng Quân đậu ngay bên đường trước cổng nhà Ngụy Nhất, hình như là loại xe Phaeton nhập khẩu của hãng Volkswagen. Ngụy Nhất thấy một chiếc xe đen rất phổ biến đang chậm rãi chạy về phía mình nên cũng không chú ý lắm. Kính xe hạ xuống, khuôn mặt điển trai đầy cá tính luôn tự cho mình là nhất ở gầm trời này của Trâu Tướng Quân hiện ra. Ngụy Nhất sững người, nhủ thầm trong bụng: Trâu Tướng Quân mà lại hạ mình chịu lái chiếc xe bình thường như thế này sao, không hề khoa trương, thật kỳ lạ quá. Cô đâu biết rằng, chiếc Phaeton vô cùng khiêm nhường này được sản xuất cùng dây chuyền với dòng xe Bentley, không những thế, nó còn dùng động cơ wl2, một loại hiếm có trên thế giới. Quả đúng là một chiếc siêu xe bình dị. Trâu Tướng Quân trầm giọng nói: “Lên xe”.

Ngụy Nhất rất muốn đảo mắt lườm, thầm nghĩ con người này thật ấu trĩ, cố ý đối đầu với Tô Thích, nhưng cô lại sợ làm anh ta mất hứng, rụt rè nói: “Anh Tô bảo tôi đợi ở đây”.

Trâu Tướng Quần sầm nét mặt, lặng thinh trong giây lát rồi nói: “Lên đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô”.

Ngụy Nhất cúi đầu, đá vào hòn đá nhỏ ven đường, giọng lí nhí: “Thì anh cứ hỏi đi”.

Trâu Tướng Quân vốn rất nóng tính, việc này đã khiến anh nổi cáu liền gằn giọng quát: “Nhanh lên”.

Ngụy Nhất nghĩ, chắc lại muốn hỏi chuyện gì đó liên quan tới chị mình, bây giờ cô mới đưa tay ra mở cửa sau. Trâu Tướng Quân lại hét lên: “Coi thiếu gia ta là tài xế hay sao? Lên ngồi ghế trước!”.

Trâu Tướng Quân sống ở nước ngoài từ nhỏ, khó khăn lắm mới có thể phát âm chuẩn tiếng phổ thông, nếu nói đúng ngữ điệu âm uốn lưỡi theo âm Bắc Kinh thì e rằng không dễ dàng gì. Tất cả đều bị anh bạn tên Vĩ kia dạy cho hỏng hết. Bây giờ, khi nói chuyện anh ta cứ uốn lưỡi đi uốn lưỡi lại liên tục, tự xưng mình là đại lão gia, còn những người khác là hàng con cháu hết. Sắc mặt của Trâu Tướng Quân lúc đó sa sầm lại, anh ta tức giận vì cô quá dựa dẫm vào Tô Thích, lại luôn lảng tránh anh, ngay cả việc ngồi xe ai cũng phân biệt rõ ràng như vậy.

Ngụy Nhất run run, không biết tại sao anh ta bực mình, cô sững người lại một chút, rồi chuyển lên ngồi vào ghế phụ phía trước.

Vừa vào trong xe, mùi hương bạc hà trên người Trâu Tướng Quân xộc thẳng vào mũi cô, một mùi thơm vô cùng thanh khiết lan tỏa khắp xe.

Mông cô còn chưa kịp chạm xuống ghế Trâu Tướng Quân đã đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút như tên bắn.

“Áaaaaa”, Ngụy Nhất sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nắm chặt lấy tay vịn trên cửa xe.

Khi chiếc Audi A8 của Tô Thích lướt tới, vừa hay nhìn thấy Ngụy Nhất đã ngồi trên chiếc Phaeton màu đen, anh cũng biết, đó chính là xe của Trâu Tướng Quân, anh lặng người nhìn anh ta chở Ngụy Nhất đi mà không để lại bất kỳ dấu vết gì, tay đâm mạnh rồi nắm chặt vào vô lăng đến nỗi các khớp xương đều trắng bệch, đôi môi mím chặt.

Trong xe, Ngụy Nhất vẫn chưa quên nguyên nhân cô ngồi vào chiếc xe này, bèn nhắc lại: “Chẳng phải là anh có chuyện muốn hỏi tôi sao? Anh hỏi đi! Đừng đi xa quá. Đi xa quá thì lát nữa tôi làm sao quay về được?”.

Trâu Tướng Quân cười nói: “Cô đúng là đồ ngốc!”.

Ban nãy, vì quá ghen tức, sắc mặt của Trâu Tướng Quân thật lạnh lùng. Giờ đây, anh cảm thấy thoải mái vô cùng, hai tay đặt trên vô lăng, thành thục điều khiển chiếc xe mỗi lúc một xa, đôi mắt anh không giấu nổi niềm hân hoan.

Cô gái ngây thơ Ngụy Nhất giờ mới hiểu ra, biết mình bị lừa, khuôn miệng nhỏ xinh liền nhếch lên, la hét ầm ĩ: “Tôi muốn xuống xe! Tôi muốn xuống xe! Anh Tô đang đợi tôi!”.

Trâu Tướng Quân khẽ “hừ” một tiếng nhưng không nói gì, khóe môi trái khẽ nhếch lên, nhìn Ngụy Nhất một cách oai nghiêm hùng dũng. Bây giờ, Ngụy Nhất mới phát hiện, anh ta đang mặc chiếc áo khoác mà tối qua cô đã dặn người giúp việc đưa lại. Nhìn chiếc vest kiểu Hàn Quốc màu bạc ôm sát cơ thể vạm vỡ cân đối cùng thần thái hăm hở trong đôi mắt của anh ta, trong đầu Ngụy Nhất lập tức hiện ra bốn chữ khuynh quốc khuynh thành. Tinh thần khẽ xao nhãng, cô ngây người nhìn.

Trâu Tướng Quân nhìn thẳng về phía trước, nét cười trên khuôn mặt ngày càng hiện rõ, hỏi một cách đầy sảng khoái: “Đẹp trai không?”.

Ngụy Nhất định thần lại, vô cùng khó xử, xấu hổ quá đâm ra giận dữ, cao giọng hét lớn: “Dừng xe!”.

Giọng nói của Ngụy Nhất đối với Trâu Tướng Quân chỉ giống như giọng của một đứa trẻ, bụng dạ khẽ ngứa ngáy vì bệnh cũ tái phát, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải vuốt ve chiếc gáy nhỏ bé của Ngụy Nhất, khẽ nói:

“Bây giờ cô quay đầu lại cầu xin tôi, xem ra còn kịp chưa biết chừng, tôi đại từ đại bi sẽ suy nghĩ về việc tiếp nạp cô đấy.”

“Tiểu nhân!” Ngụy Nhất rất ít khi cáu giận, câu nói tiểu nhân này lại được phát ra một cách rất hằn học, tiếng nói như lọt qua khẽ răng, mang đầy vẻ khinh miệt.

Trâu Tướng Quân đạp mạnh vào chân phanh, chiếc xe ngang nhiên dừng lại ngay giữa đường. Anh ta cúi người về phía Ngụy Nhất, nghiến răng nói: “Cô sẽ phải trả giá vì câu nói tiểu nhân đó!”

Ngụy Nhất bây giờ mới tỉnh ngộ: Anh chàng nhỏ nhen này buồn vui, nóng giận thất thường, không những thế lại còn hay nổi cáu nữa.

Nhưng bây giờ có ân hận thì cũng chẳng kịp, thấy Trâu Tướng Quân càng lúc càng áp sát vào mình hơn, Ngụy Nhất sợ đến nỗi mất hết cả thần sắc, nhớ lại những thủ đoạn coi thường, chà đạp lên phụ nữ một cách đẩy bỉ ổi của anh ta, hai tay cô thu về trước ngực, hoảng sợ hét lên: “Anh... anh không được lại gần!”.

“Xin lỗi!”, Trâu Tướng Quân tiếp tục sán gần thêm chút nữa.

Ngụy Nhất run rẩy: “Xin... xin lỗi...”.

Trâu Tướng Quân nói: “Gọi bằng anh!”.

Ngụy Nhất nuốt nước bọt “Anh..”

Trâu Tướng Quân tiếp tục: “Anh cái gì?”.

“Xin lỗi anh...” Ngụy Nhất ngây thơ không có tội nhưng lại bị anh ta ức hiếp, trong lòng vô cùng ấm ức, mắt đã ngân ngấn nước.

Trâu Tướng Quân vẫn không dừng lại, hai tay nắm lấy lưng ghế phía sau của Ngụy Nhất, khống chế cô trong cơ thể mình, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm nhìn Ngụy Nhất, giống như diều hâu đang nhìn xuống con mồi mà mình đáng được hưởng. Hơi thở thoảng mùi thơm của bạc hà rất đặc trưng của anh ta xộc thẳng vào mũi Ngụy Nhất. Cô không thích thú gì với trò chơi bắt rùa trong hũ này, toàn thân run cầm cập, bất lực nhắm nghiền mắt lại.

Đúng vào lúc Ngụy Nhất cảm thấy mình đã cầm chắc cái chết rồi, Trâu Tướng Quân lại không tiếp tục hành động nữa. Anh tham lam nhìn bộ dạng vì bị mình ức hiếp mà lo sợ đến nỗi run lẩy bẩy của Ngụy Nhất, chăm chú nhìn đôi mi dài và dày dặn điểm trên làn da trắng mịn, giọt nước mắt giống như hạt sương đang tỏa sáng lấp lánh, trông thật đáng thương.

Trâu Tướng Quân rất hài lòng vì điều đó, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khùng khục, mang theo cả sự xót thương một cách khó hiểu của anh. Trâu Tướng Quân đưa tay ra, rút lấy dây an toàn bên cạnh người Ngụy Nhất, giúp cô thắt lại cẩn thận. Sau đó, anh ngồi vào vị trí của mình, nổ máy cho xe lao vọt đi trước khi cảnh sát giao thông kịp đến hỏi thăm.

“Đúng là ngốc nghếch!” Tinh thần của anh vui vẻ như chú mèo đắc ý khi vồ được cá.

Ngụy Nhất nghe được câu nói đó, mở mắt ra nhìn thì thấy xe lại tiếp tục lăn bánh, trái tim đang đập loạn xạ chưa kịp bình tĩnh nhưng cô không dám nói linh tinh, cũng chẳng dám xúc phạm chàng trai tính khí thất thường này nữa.

__________________________________________

¹ Trà Thiết quan âm: Loại trà trứ danh có nguồn gốc ở huyện An Khê, thành phố Tuyền Châu (hay Toàn Châu), tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.