Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 43: Tôi có thể yêu sớm hay không thì liên quan đến cậu




Hai người không để chú Phùng tới đón, tính đi dọc theo con đường nhỏ một lát, rồi tự gọi xe đi về nhà.

Đêm Bình An, náo nhiệt cùng ồn ào đều tụ tập ở khu thương mại, nghe nói rằng có một buổi lễ thắp sáng cây thông Noel ở Quảng trường. Quý Tinh Lăng tra thời gian: “Cậu có muốn đi xem không?”

“Lớp chúng ta có rất nhiều người ở đó.” Lâm Cạnh nói, “Vừa mới thấy ở trong nhóm lớp.”

“Cho nên, cậu không muốn đi?” Quý Tinh Lăng không bị chuyển hướng.

Lâm Cạnh bỏ tay vào túi áo, do dự một chút, vẫn là hỏi hắn: “Cậu cảm thấy chúng ta hai người như vậy…… Sẽ có chút kỳ quái không?”

“Có một chút.” Quý Tinh Lăng đứng trước mặt cậu, “Nhưng không sao, tôi không sao, cậu thì sao?”

Lâm Cạnh ngẩng đầu cùng hắn đối diện.

Đáy mắt của thiếu niên rất nghiêm túc, cùng với một chút bất an thấp thỏm chờ cậu trả lời.

Trên lông mi hắn được rọi ánh vàng từ đèn đường, tựa hồ chỉ cần chớp mắt một cái, là có thể rũ xuống những viên kim cương nhỏ.

Sáng lấp lánh.

Vì thế Lâm Cạnh cười nói: “Tôi cũng không sao.”

Trước kia không thấy rõ đó là gì, chỉ biết được bọc bởi mây bên trong có đường mà chanh, không dám bóc, chỉ có thể ở bên ngoài nhẹ cọ một chút tư vị chua ngọt, mang theo sự yêu thích rung động của thanh xuân. Mà ánh trăng tối nay rất đẹp, chiếu khắp cả thành phố muốn hòa tan, mới có thể nhất thời xúc động muốn biết đáp án, kết quả lòng bàn tay không cầm lưỡi dao sắc bén, không phải băng lạnh, là giấu ở tầng mây, là một tấm lòng kiên định lại ấm áp.

Vậy còn có gì để ý chứ.

Không sao.

Cho dù người khác có cảm thấy kỳ quái, cũng không sao.

Quý Tinh Lăng ôm cậu vào trong lòng ngực, cười: “Ừ, tôi biết cậu không để ý.”

Gió cũng trở nên ôn nhu.

……

Bọn họ cuối cùng vẫn không đi đến quảng trường.

Bởi vì khi đại thiếu gia muốn dắt tay, lại bị thầy giáo Tiểu Lâm vô tình bĩnh tĩnh vỗ bay: “Chờ cậu thi được 500.”

“Cậu có thể đừng nghiêm khắc như vậy hay không.”

“Không thể.”

“…… Ồ.”

Hai người ngồi xe điện ngầm trở về Giang Ngạn Thư Uyển.

Thời gian này trên tàu rất ít người.

Cũng không có bác gái đứng thẳng cũng không xong.

Rất tiếc nuối.

Nhưng thi 500 điểm là có thể đem thầy giáo Tiểu Lâm mang về nhà, nghĩ như thế nào cũng có chút lời.

Quý Tinh Lăng tắm rửa xong sấy khô tóc, lập tức cầm sách bài tập thẳng đến 1302, quyết định lấy học tập để tôn kính. Rạng sáng 1 giờ, Lâm Cạnh ngáp dài nằm xuống bàn: “Cậu không buồn ngủ sao?”

“Cậu mệt? Bằng không tôi trở về làm bài, cậu đi ngủ sớm một chút.”

“Đừng.” Lâm Cạnh giữ chặt ống tay áo hắn, “Tôi bồi cậu.”

Quý Tinh Lăng có điểm đắc ý, vừa được ý liền theo thói quen tự hào, vừa tự hào liền không nhịn được dựa lại gần nói: “Này, cậu có phải luyến tiếc tôi hay không?”

“Giống nhau đi.” Lâm Cạnh lập tức buông tay, “Vậy mai gặp.”

“Không cần mạnh miệng như vậy, phải thẳng thắn với nội tâm mình có biết hay không.” Quý Tinh Lăng được một tấc lại muốn tiến một thước, “Muốn tôi dạy cậu một chút hay không, hay học bá như cậu khi yêu sớm không thuần khiết là kiểu nào?”

“Tôi còn chưa có yêu sớm mà.” Lâm Cạnh đem tay hắn đẩy ra, “Tôi có thể yêu sớm không thuần khiết hay không, không liên quan đến tôi, nhưng liên quan đến cậu, tôi thật sự cũng rất muốn sớm một chút, cậu có thể nhanh chóng thi được 500 hay không?”

Đại thiếu gia nghĩ thầm, cậu cũng “Thật sự” rất muốn sớm một chút, vậy vì sao một hai phải chờ đến 500, tôi cảm thấy hiện tại cũng rất ok, vì thế ý đồ tranh thủ quyền lợi: “Vậy nếu tôi vẫn không thi được 500, vậy chẳng phải là cậu không có cơ hội thử nghiệm cảm giác yêu sớm à, tưởng tượng như vậy có phải có chút tiếc nuối hay không?”

“Không tiếc nuối.” Lâm Cạnh nói, “Nếu cậu không thi được 500, tôi chẳng lẽ không thể đổi người yêu sớm?”

Tinh ca hóa đá tại chỗ

Không phải, cậu từ từ, tôi mẹ nó cảm thấy tôi còn có thể học một lúc nữa.

Lâm Cạnh cười duỗi tay, xoa cằm hắn: “Đừng quá mệt mỏi, ngủ ngon.”

“…… Ngủ ngon.”

Cùng học bá yêu sớm, hoặc là nói còn chưa bắt đầu yêu sớm, dù sao mặc kệ là yêu cái gì, đều là thuần khiết và dốc lòng.

Quý Tinh Lăng sau khi về nhà học vài tờ từ đơn mới ngủ, ngày hôm sau khi rời giường thế mà hoàn toàn không buồn ngủ, còn rảnh chăm chút kiểu tóc một chút, khoa trương không chịu được.

Thầy giáo Tiểu Lâm thì tương đối mệt, ở trong xe vẫn luôn ngủ gà ngủ gật. Đại thiếu gia tự luyến mà não bổ một chút, chẳng lẽ nhớ mình suy nghĩ suốt đêm không ngủ? Kết quả khi đi vào phòng học, Lý Mạch Viễn thoạt nhìn so với Lâm Cạnh còn buồn ngủ hơn, cậu ta chỉ chỉ cà phê trên bàn: “Mang cho cậu, đúng rồi, đề này tớ đã nghĩ ở trên đường, khả năng chúng ta tối hôm qua nghĩ không đúng lắm, trước tiên phải tìm mối quan hệ giữa n và k.”

Lâm Cạnh ném cặp xuống: “Cho tớ xem vở cậu.”

Quý Tinh Lăng:?

Vi Tuyết cũng giật mình hỏi Lý Mạch Viễn: “Cậu tối hôm qua về nhà đã muốn như vậy còn làm bài?”

Lâm Cạnh cười: “Tuyết tỷ, bại lộ a.”

Vi Tuyết: “……”

“Cậu câm miệng đi.” Lý Mạch Viễn dùng vở vỗ lên đầu cậu, “Chúng tớ tối hôm qua đi xem cây thông Giáng Sinh, có rất nhiều người.”

“Đúng vậy, ý tớ nói Tuyết tỷ bại lộ các cậu tối hôm qua không lo học tập, chạy tới tụ tập đi chơi lễ Giáng Sinh, vì sao tớ phải câm miệng?”

Lý Mạch Viễn: “……”

“Thật đúng thế, đề thật sự không sai.” Lâm Cạnh suy tư tiếp, tự mình tính xong phần sau nói, “Sớm biết như thế thì không cần đến bốn giờ mới ngủ, trực tiếp chờ đáp án của cậu là được rồi.”

Lý Mạch Viễn rút sách bài tập về: “Chỉ cần cậu về sau miệng hạ lưu tình, thì cái gì cũng tốt cả.”

Lâm Cạnh cười dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn bạn ngồi cùng bàn: “Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì.” Quý Tinh Lăng một bộ biểu tình “Tôi vốn muốn biểu đạt tôi không phải thực để ý nhưng kỳ thật vẫn là mẹ nó có chút để ý”: “Vốn cho rằng cậu không ngủ là bởi vì nghĩ đến tôi.”

“Là nghĩ đến cậu mà.” Lâm Cạnh cầm ly cà phê, một bên lật sách một bên nói, “Nghĩ đến một giờ, mới có thể đến lúc ba giờ nhìn được WeChat của Lý tổng.”

Quý Tinh Lăng: “……”

Không phải, lúc cậu nói lời như vậy, mắt có thể nhìn tôi hay không.

Mấy nam sinh cãi nhau ầm ĩ đi vào phòng học, Cát Hạo từ trước đến nay vẫn ngay thẳng: “Tinh ca anh cười ngây ngô cái gì vậy”

Há mồm liền nói, Vu Nhất Chu căn bản không có cơ hội ra tay che miệng, đành phải để tay lại

Kết quả lại nghe được một câu: “Lâm ca lỗ tai của cậu thật đỏ a.”

Vu Nhất Chu: “……”

Thôi, tao vẫn nên che mồm mày lại đi.

Quý Tinh Lăng có lệ mà mắng một câu, dư quang thoáng nhìn đến lỗ tai của thầy giáo Tiểu Lâm đã nóng muốn bốc lửa, thức thời không đùa nữa, thành thật vùi đầu chép bài tập. Bất quá may mắn trong phòng học vốn đã rất náo nhiệt, mọi người đều còn đang nghị luận tháp đèn Giáng Sinh tối hôm qua, không ai để ý Tinh ca cùng Lâm ca của cậu đang chột dạ.

Lý do cả lớp phấn khởi còn có một cái nữa, đó chính là sắp đến lúc trao đổi quà, thoạt nhìn mọi người đều tràn ngập chờ mong —— ngoại trừ thầy giáo Tiểu Lâm. Cậu chỉ cần vừa nhớ tới 《 tứ đại bi kịch 》trong cặp, liền cảm thấy buổi chiều khả năng mình quả thật bi kịch, đặc biệt là khi nghe La Lâm Tư nói rằng ai đó trên diễn đàn của trường đã hỏi về món quà nặc danh của mình, cũng chính là ý nghĩa này, bi kịch rất có khả năng chói lọi mà được thông báo cho thiên hạ, cho dù có như thế nào tâm tình cũng thật suy sụp.

Vương Hoành Dư chuyển tiết họp lớp vào tiết cuối cùng của buổi chiều, ý đồ thực rõ ràng, để học sinh sau khi trao đổi xong sau còn có thể có thời gian ăn cơm chiều bình tĩnh, không đến mức liên tục bị đắm chìm trong cảm xúc phấn khởi, chậm trễ tiết tiếp theo.

Mỗi người đều viết tên của mình, gấp lại rồi ném vào thùng rút thăm. Vì ngăn gian lận, Hầu Việt Đào cầm lên lắc trước cả lớp, để cả lớp lắc đến vui vẻ. Thứ tự rút thăm trúng thưởng theo thứ tụ học sinh của lớp, Lý tổng đương nhiên là người thứ nhất.

Cậu ta bốc được ly nước của La Lâm Tư.

Nam sinh cả lớp kêu gào kháng nghị một hồi, học giỏi thì thôi đi, còn muốn đoạt quà bông hoa của lớp, kéo đi ra ngoài!

Thành tích La Lâm Tư cũng đến bốc trước, mở ra thấy: “Tuyết tỷ, là của cậu.”

Nam sinh lại rất vui mừng, nữ thần nhận được quà của nữ thần, này rất ok, chúng tôi không có ý kiến.

Thẻ mua sắm của Tinh ca thuận lợi bị Cát Hạo cầm đi.

Vu Nhất Chu vận khí kinh người, lần đầu tiên lấy ra vừa thấy, là quà từ học sinh cuối cùng của lớp, món này không thể nhận, sẽ phỏng tay, vì thế nói dối mà mặt không đổi sắc: “Tuyết tỷ, tớ bốc được của mình làm sao bây giờ?”

Vi Tuyết rất dễ nói chuyện: “Vậy cậu bỏ lại rồi lấy cái mới.”

Cuối cùng Vu thiếu gia lấy được một đôi bao tay nơ con bướm màu hồng phấn, cả lớp cười ha ha trào phúng năm phút, cả Vương Hoành Dư cũng cười theo nửa ngày.

Học sinh giỏi lớp 11-1 không ít, nhưng đám ngốc lại càng nhiều, cụ thể là vì có không ít nam sinh khả năng đều cảm thấy bản thân mình có thể được bốc bởi nữ sinh, lại không biết nên đưa cho nữ sinh cái gì, dứt khoát đi tìm những thứ nữ sinh yêu nhất, lại bị những thương nhân tốt lừa, trong quá trình đổi quà xuất hiện quả cầu thủy tinh nhựa, vòng cổ xấu đến tuyệt, cái ly phát sáng, cúp thủy tinh, Quý Tinh Lăng một bên cười một bên hỏi: “Sao cậu lại không không cười, cậu xem cây chiêu tài lung lay không ngừng trên bàn Nhạc Âu đi, hàng sau nhìn như muốn mù.”

“Tôi không cười, bởi vì tôi bi kịch.”

“Cậu không bi kịch, không có nhân tài nào gọi là bi kịch.”

“Quý Tinh Lăng cậu rốt cuộc đã thừa nhận món quà kia rất không có lòng đúng không.”

“Không có không có.”

Hai người theo thứ tự đếm ngược một hai, đại thiếu gia đếm ngược thứ hai, còn thầy giáo Tiểu Lâm bởi vì là học sinh chuyển trường, cho nên là đếm ngược thứ nhất.

Giấy trong thùng càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn hai cái.

Dựa theo quy củ, mình không thể lấy quà của mình.

Mà sắp hết rồi, cũng không có ai đạt được 《 tứ đại bi kịch 》.

Cho nên nói……

Ý cười của Tinh ca đọng lại ở trên mặt.

Không phải, tôi cảm thấy ngày đó cậu chọn cái ly đồng hồ chocolate tạp chí điện ảnh cùng bút máy viết lãng mạn đều rất tốt, còn có thể đổi không?

Lâm Cạnh nói: “Cậu nằm mơ đi.”

Hắn cũng không cần đi lên bục giảng, thứ đồ màu gạch nung kia đã”Đùng” một tiếng nằm trên bàn đại thiếu gia, tâm tình sảng khoái.

Cả lớp hâm mộ muốn điên rồi, đậu má, này mẹ nó với trọng lượng này, là gạch vàng sao.

Mà món quà khác là một nam sinh chuẩn bị, tên là Ngụy Lai, hắn vừa tan học đã đầy mặt xấu hổ mà chạy tới: “Lâm ca, tớ cho rằng sẽ là nữ sinh, lớp chúng ta không phải nữ sinh nhiều sao, đúng không, cho nên liền…… Thật ra, bất quá cậu có thể để dành đưa cho bạn gái tương lai, lắc tay này rất đẹp, hơn nữa cũng không đắt”

Quý Tinh Lăng vỗ lên đầy cậu ta vài cái: “Nhà cậu ở bờ biển sao, quản nhiều như vậy?”

[ 你家住在海边吗 – Nhà cậu ở bờ biển sao?: Câu nói ban đầu là nhà của bạn ở cạnh biển. . . . Điều đó có nghĩa là gia đình bạn ở bên kia biển nhưng lại quan tâm đến những điều ở biển bên kia. Bạn quản quá rộng, quá tọc machj.]

Ngụy Lai biểu tình mê hoặc, tớ cùng Lâm ca thảo luận về chuyện quà tớ tặng, tại sao lại gọi là quản nhiều như vậy?

Cả một vòng bạn học xung quanh cũng nghĩ như vậy, rõ ràng hắn mới là người quản nhiều.

“Đẹp, bất quá tớ thật sự không cần” Lâm Cạnh hỏi, “Tớ đưa cho người khác được không?”

“Đã là của cậu, đương nhiên là được.” Ngụy Lai hứng thú bừng bừng còn bát quái, “Nữ sinh nào vậy?”

Quý Tinh Lăng cảnh giác: “Này!”

Lâm Cạnh để hộp lại về cho chủ nhân thật sự của nó:“Vậy làm phiền, cậu thay tớ đưa cho Hứa Nghệ Kỳ lớp ba.”

Ngụy Lai không nghĩ tới bát quái còn có thể quay lại trên người mình, tức khắc lúng túng đỏ mặt: “Lâm ca cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, chỉ…… Cô ấy không phải bạn gái tớ.”

“Vậy thôi, cho tớ đi.” Lâm Cạnh duỗi tay lấy, Ngụy Lai phản ứng lại nhanh vô cùng, cười theo che lại hộp quà, “Đừng đừng Lâm ca, được, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tớ mời cậu uống nước.”

Sau khi đuổi Ngụy Lai đi, Vu Nhất Chu khả năng còn chưa xem đủ, lại ở phía sau e sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà đá ghế: “Này, cả lớp còn chưa xem được quà của anh, sao không mở ra cho mọi người xem?”

“Đúng rồi Tinh ca, cho chúng ta nhìn xem đó là cái gì đi.”

“Quà của học bá, phải để mọi người cùng hưởng không khí vui mừng chứ!”

“Thoạt nhìn rất nặng đó!”

Một đám người đều vây lại, ồn ào tò mò xem náo nhiệt. Ánh mắt Lâm Cạnh thật sâu nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn, cậu nếu dám mở ra, thì cậu nhất định phải chết.

Quý Tinh Lăng đậu má, cậu yên tâm, tôi không bóc, bởi vì tôi cũng không chịu nổi cái thứ này.

Hắn kéo khóa cặp ra, lười biếng mắng một câu: “Hưởng cái không khí vui mừng gì, bài thi còn sờ chưa đủ sao, đều cút về học cho tao”

Vì thế mọi người đều sợ ngây người, không hổ là nhận được quà của học bá, chưa gì đã bắt đầu đuổi người đi học.

Có hiệu lực ngay, thật sự thần kỳ.

La Lâm Tư cũng mạnh mẽ đổi quà mình nhận được với cuốn sổ tay từ trong tay Lý Mạch Viễn—— mặt ngoài là mạnh mẽ, kỳ thật mọi người đều biết là chuyện như thế nào. Vi Tuyết có chút ngượng ngùng, duỗi tay đánh lên vai bạn tốt, Lý Mạch Viễn cười khà khà, tại chỗ mở quà ra!

Quý Tinh Lăng ở phía sau xem đến đau răng: “Cậu nói bọn họ còn có thể cao cấp hơn một chút hay không?”

“Tôi thấy cậu đang ghen tị.”

“Ý cậu là gì, này có cái gì để ghen tị?”

“Bởi vì Lý tổng nhận được quà của bạn gái, lập tức là có thể sử dụng.” Lâm Cạnh nói, “Nhưng cậu không được, cậu chỉ có thể đem tứ đại bi kịch giấu đi.”

Tinh ca tự làm tự chịu:“……”

Tinh ca cưỡng ép tìm mặt mũi:“Vậy còn không phải bởi vì tôi còn chưa yêu sớm thành công sao, bằng không tôi hiện tại có thể lên bục giảng đọc diễn cảm của Shakespeare cậu tin hay không.”

“Ừ, tôi tin.” Lâm Cạnh nói, “Được rồi, học đi.”

Quý Tinh Lăng nhìn cậu trong chốc lát: “Không phải, dựa theo logic bình thường, cậu lúc này có phải nên nói một câu không tin hay không, sau đó để tôi thành công yêu sớm một chút, rồi để tôi xấu mặt trước mọi người?”

“Đừng nói giỡn, tôi sao có thể để cậu xấu mặt trước mặt mọi người.” Lâm Cạnh ném cho hắn một viên ô mai, “Cậu có thể muộn một chút hẵng thành công, không sao cả.”

Quý Tinh Lăng không dám gạt cậu, tôi có sao, có rất nhiều sao là đằng khác.

Nhưng có sao cũng vô dụng, thầy giáo Tiểu Lâm chính là vô tình lạnh lùng như thế.

Shakespeare cuối cùng bị dời tới thư phòng lớn trong phòng 1301, cùng chung kệ sách với một đống quyển sách kinh tế marketing thương nghiệp bất động sản. Kỳ thật Quý Tinh Lăng lucs đầu muốn đặt ở phòng ngủ của mình, nhưng lại cảm thấy tên tứ đại bi kịch này thật sự không quá ổn, như bất lợi của nhanh chóng thi được 500 vậy, nhưng cũng không thể ném, cho nên chỉ có thể dời cho đại Kỳ Lân —— dù sao những yêu quái thành niên đều đỉnh, rất lẫm liệt, không quan trọng có bi kịch hay không.

Thân là con trai không lầm được.

Sau khi Lễ Giáng Sinh nhẹ nhàng vui sướng trôi qua, không khí của trường Sơn Hải lại dần dần khẩn trương, học sinh mà, rốt cuộc vẫn phải lấy học tập làm trọng điểm.

“Cuối tuần chơi bóng không?” Quý Tinh Lăng nói với người bàn sau. Bởi vì cấm ăn cơm ngoài vẫn chưa được giải trừ, lại không thể không vận động, cho nên hắn đã có thói quen tự mang bình giữ ấm cho mọi người xem, dùng danh nghĩa là con trai ngoan “Mẹ tôi nói bà ấy pha đã lâu, uống cũng không sao cả”, thật ra cũng không có ai nói gì.

“Không được, cuối tuần em phải đi gặp ông.” Vu Nhất Chu ngáp dài nói, “Gần đây trước mặt bố em vẫn phải ngoàn một chút, anh cùng Lâm Cạnh…… Đi đi.”

Quý Tinh Lăng không hiểu ý nghĩa sâu sắc của việc dừng giữa câu nói kia, lại hỏi bạn ngồi cùng bàn một cách khéo léo:“Chơi bóng không?”

“Thứ bảy không thành vấn đề, chủ nhật không được.” Lâm Cạnh quơ quơ di động, “Ba mẹ tôi chủ nhật lại đây.”

Quý Tinh Lăng hơi ngốc: “Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?”

“Bởi vì tôi cũng vừa mới biết.”

Thương Vi năm phút trước vừa gửi tin nhắn, nói nhiệm vụ hỗ trợ cho bệnh viện khác đã hoàn thành, có thể có kỳ nghỉ với ba Lâm Cạnh một tuần, cho nên hai người quyết định về Ninh Thành thu dọn một chút, đêm đó liền bay tới Cẩm Thành thăm con trai.

Vu Nhất Chu rất nhiều chuyện: “Vậy còn chơi bóng thì sao?”

“Liên quan đến mày cái rắm!”

Đương nhiên là không! Tinh ca của mày còn muốn học bài!

Sau khi về nhà, hắn còn cố ý mở bệnh viện số 1 Ninh Thành cùng trang web “Tri tâm đại phu”, tìm hiểu Lâm bác sĩ cùng Thương bác sĩ.

Lâm Cạnh bưng một đĩa cherry, ngồi bên cửa sổ phát biểu ý kiến: “Quý Tinh Lăng cậu vì sao cậu lại nhìn ba mẹ tôi như vậy.”

“Lo ăn trái cây của cậu đi!”

“Bọn họ chỉ là bác sĩ bình thường, cậu không cần thiết phải nghiêm túc như vậy.”

Quý Tinh Lăng kéo lý lịch: “Cậu gọi cái này là bình thường?”

Từ khi đi học đã có bằng thạc sĩ cùng tiến sĩ, hiện tại một người là giáo sư một người là phó giáo sư, luận văn y học cùng các giải thưởng một đống, đọc là thấy không có biện pháp hàn huyên, xem không hiểu được.

“Không sao, tôi cũng xem không hiểu.” Lâm Cạnh đưa cho hắn một quả cherry, lại tùy tay khép lại màn hình máy tính, “Chúng ta còn chưa có yêu sớm, cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi, cậu khẩn trương cái gì.”

Quý Tinh Lăng “…… Cậu có thể đừng mỗi lần nói đến chuyện ‘ chúng ta còn chưa có yêu sớm ’ thì lại nói một cách bình tĩnh và lạnh nhạt như vậy hay không.”

“Chẳng lẽ cậu hy vọng tôi phải nói tâm tựa như bị đao cắt đau đớn muốn chết nước mắt rơi như mưa?” Lâm Cạnh nói, “Ngược lại cũng không phải không được, nhưng chính là áp lực của cậu khả năng sẽ có chút lớn.”

Quý Tinh Lăng dở khóc dở cười, duỗi tay ôm lấy eo đối phương, vốn muốn giáo huấn hai câu, kết quả Lâm Cạnh lại không đứng vứng được, còn dị thường sợ ngứa, liền không giữ được đĩa trái cây.

“A!”

Tiếng “Rầm” vỡ vụn như trong tưởng tượng không xảy ra, máy tính trên bàn cũng không có những mảnh thủy tinh vỡ vụn.

Bởi vì Quý Tinh Lăng xuất phát từ bản năng, một phen đón được.

Đón được.

Đến một quả cherry cũng không lăn xuống.

……

Trong không khí lặng im một hồi.

Bài thi ở trên bàn bị gió thổi bay lên, lại một lần nữa rơi xuống.

Lâm Cạnh chấn kinh: “Sao cậu làm được?”

Quý Tinh Lăng ở trong lòng mắng một câu, này mẹ nó, nhưng mặt ngoài còn phải tỏ vẻ thật sự bình tĩnh: “Cậu không thấy được sao?”

“Tôi không thấy được.” Lâm Cạnh nói, “Tôi còn chưa kịp phản ứng lại…… Còn không thấy được bóng của cậu.”

“Nào có khoa trương như vậy.” Quý Tinh Lăng để đĩa trái cây lại “Chỉ thuận tay cầm lấy, cậu lần sau phải cẩn thận một chút, đĩa này rất đắt.”

“Lần trước cũng thế.” Lâm Cạnh nhíu mày, “Lúc chúng ta đến hiệu sách ở mặt cỏ bên hồ, Quý Tinh Lăng, sao cậu có thể làm ra những chuyện phản nhân loại như vậy?”

“Cái gì là phản nhân loại, đây là cách trào phúng mới sao.”

“Không phải trào phúng.” Lâm Cạnh cầm lấy một quyển sách, “Cậu thử đón một lần nữa xem.”

“Tôi cũng có thể đón nó.” Quý Tinh Lăng nói ý kiến, “Nhưng có thể đổi một quyển mỏng một chút hay không, tôi cảm thấy quyển từ điển anh-hán lớn thế khi rơi xuống, khả năng không còn ai cùng cậu yêu sớm nữa.”

Lâm Cạnh ném lại đệm dựa.

Quý Tinh Lăng theo tượng trưng duỗi tay đón lấy, đệm dựa cọ qua đầu ngón tay hắn, “Ầm” một tiếng đập vào cửa.

“Cậu vì sao phải ném cao với xa như thế, không phải tôi còn đang ngồi trên ghế sao?”

“……”

Lâm Cạnh giải thích: “Tôi cho rằng cậu lại có thể siêu năng lực một chút.”

Đề tài nguy hiểm như vậy tuyệt đối không thể tiếp tục hàn huyên. Quý Tinh Lăng căng da đầu, cảm thấy vẫn nên chơi lưu manh đi, da mặt thầy giáo Tiểu Lâm tương đối mỏng, đùa vài câu mặt sẽ đỏ, xấu hổ quá sẽ đi về 1302, Tinh ca cũng không gian an tĩnh để bình phục nhịp đập của tim.

Cho nên hắn nói: “Này, tôi phát hiện eo cậu rất mẫn cảm, vừa chạm vào liền mềm.”

Lâm Cạnh:?

Đại thiếu gia không ngừng cố gắng: “Đừng cho người khác đụng vào có biết hay không, phải để cho tôi.”

Thầy giáo Tiểu Lâm thu dọn bài thi, rời đi.

Qua một trận, Hồ Mị Mị buồn bực mà gõ cửa phòng ngủ: “Tiểu Tinh, hai con cãi nhau sao? Sao mẹ lại thấy biểu tình Tiểu Cạnh không quá tự nhiên.”

Quý Tinh Lăng nằm xuống bàn, giọng mũi “Dạ” một tiếng.

Mất tự nhiên là bình thường, bởi vì bọn con vừa mới hàn huyên để tài hơi mất tự nhiên.

Hắn ngồi dậy: “Không sao ạ, có thể là do con không làm được bài làm cho tức. Chủ nhật chúng ta đi đâu ăn cơm ạ? Đừng quá đắt đó ạ.”

“Cha mẹ Tiểu Cạnh một hai phải mời khách, sao mẹ có thể chọn đắt.” Hồ Mị Mị giúp hắn thu dọn bàn học, “Địa điểm ăn cơm không cần con nhọc lòng, đừng ở trên bàn cơm làm mẹ mất mặt là được.”

“Chỉ cần không nói về thành tích, con khẳng định không mất mặt.” Quý Tinh Lăng dặn dò, “Mẹ, mẹ cũng ba phải khen con có biết hay không.”

Hồ Mị Mị cười xoa nhẹ đầu con trai: “Khen con cái gì, hiện tại biết đứng nhất từ dưới lên trên mất mặt sao?”

“Con đã không phải đếm ngược nữa!”

“Được, con không phải đếm ngược, tiếp tục học tập đi.” Hồ Mị Mị nói, “Cuối kỳ tranh thủ thi được 500.”

Cái đó thì khẳng định.

Đại thiếu gia nghĩ thầm.

Cấp ba hoàn mỹ của thầy giáo Tiểu Lâm, nhất định không thể để lại tiếc nuối.

Cần phải thêm vào một đoạn yêu sớm.