Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 15: Vị trí việc làm (2)




"Bộ phận An toàn." Thương Kiến Diệu đáp lại không chút do dự.

Long Duyệt Hồng suýt nữa thì không khống chế được âm lượng:

"Cậu điên rồi sao? Chỗ đó nguy hiểm lắm! Đừng tưởng thêm bữa cơm là chuyện tốt. Ha ha, cậu lại đùa tôi rồi."

Bộ phận An toàn là một trong những bộ phận không an toàn nhất trong công ty. Tỉ lệ nhân viên tử vong của bộ phận này hàng năm phải gấp mấy lần những bộ phận khác cộng lại.

Điều này là do bọn họ phụ trách rất nhiều hành động đối ngoại, bao gồm nhưng không giới hạn áp tải vật tư số lượng lớn đi qua nơi hoang dã, và chiến đấu với người xâm nhập phạm vi thế lực hoặc quái vật di chuyển tới bên này, bảo vệ trạm canh gác bên ngoài tòa nhà dưới lòng đất, xâm nhập nơi hoang dã tìm kiếm di tích của thế giới cũ, bảo vệ các đội nghiên cứu khoa học hoàn thành các kế hoạch tương ứng.

Những nhiệm vụ này khiến nhân viên của Bộ phận An toàn thường xuyên phải đối mặt với ô nhiễm, bệnh tật, quái vật, người Vô Tâm và mưa bom bão đạn. Chuyện có người bị thương, nhiễm bệnh, xuất hiện nhiễu sóng hoặc thậm chí tử vong là không thể tránh khỏi.

Khi Long Duyệt Hồng bị câu trả lời của Thương Kiến Diệu làm cho sợ hãi, đám người Mạnh Hạ lần lượt tiến vào Trung tâm Hoạt động, dựa theo mức độ quen biết mà tìm các khu vực khác nhau để ngồi xuống.

Dương Trấn Viễn có mối quan hệ rất tốt với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, lại ở cùng một tầng, cùng thi vào đại học, vào cùng một chuyên ngành nên anh chàng trắng trẻo tuấn tú này nhìn lướt qua một lượt, rồi đi thẳng tới chỗ hai người kia.

"Ô, sao trông cậu như chả có chút sức lực nào vậy? Chưa ăn sáng sao?" Long Duyệt Hồng thấy Dương Trấn Viễn đi tới, bèn hỏi một câu quan tâm.

Khuôn mặt Dương Trấn Viễn đỏ bừng: "Ăn rồi. Chỉ là hơi mệt thôi."

"Sao lại mệt?" Long Duyệt Hồng hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Dương Trấn Viễn không biết nên giải thích thế nào, bèn quay sang nhìn Thương Kiến Diệu, thở dài nói: "Hóa ra kết hôn là chuyện mệt mỏi như vậy. Nhưng mà, vẫn rất tốt, các cậu cũng nên nhanh chóng tìm đối tượng đi thôi."

Dứt lời, anh ta vô thức cười thật tươi.

Long Duyệt Hồng cảm thấy mình đã hiểu, không hỏi gì thêm, mà tiếp tục đề tài ban nãy: "Này Dương Trấn Viễn, Thương Kiến Diệu vừa mới giỡn tôi là muốn đi Bộ phận An toàn!"

Dương Trấn Viễn ngẫm nghĩ:

"Nếu như có thể giới hạn ở vị trí hỗ trợ văn phòng, tôi cũng muốn đi, đãi ngộ ở đó thật sự quá ngon."

Tiền lương của nhân viên Bộ phận An toàn không khác các bộ phận khác, đều làm theo quy định của công ty. Nhưng vì bọn họ cần huấn luyện cường độ cao, cho nên mỗi ngày đều được ăn một bữa thịt. Ngày huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ đều ăn uống ở căng tin dành riêng cho Bộ phận An toàn, giá rẻ mà lượng đồ ăn lại đủ, bình thường thì còn được phát thêm bữa phụ.

Đây chính là sự hấp dẫn trí mạng dành cho rất nhiều nhân viên trong công ty.

"Đây không phải nói nhảm sao? Nếu chỉ giới hạn ở văn phòng thôi, tất cả mọi người đều muốn đi rồi. À, tất nhiên ngoài tầng quản lý và những người thích làm nghiên cứu." Long Duyệt Hồng nói với giọng điệu khinh thường: "Tiếc thay, công việc văn phòng và thực địa trong Bộ phận An toàn là luân phiên, trừ phi cậu có thể vào được vệ đội dành riêng cho Đại lão bản, đội hành động lệ thuộc trực tiếp tầng quản lý, hoặc đội bảo vệ hạng mục quan trọng."

Thương Kiến Diệu vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng: "Tôi muốn công việc trực bên ngoài."

"..." Long Duyệt Hồng giơ tay vẫy vẫy trước mặt Thương Kiến Diệu: "Đầu óc cậu có vấn đề thật rồi sao? Bên ngoài nguy hiểm cỡ nào, cậu không biết?"

Nhân viên Bộ phận An toàn rất đông, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều quen biết vài người, biết tình hình trên Đất Xám là thế nào, biết bên ngoài kia hỗn loạn vượt quá trật tự.

So sánh ra thì bên trong công ty yên bình, có trật tự, có thể đảm bảo cung cấp các vật tư cơ bản quả thực có thể được gọi là thiên đường.

Chính vì điều đó, cho dù công việc thực địa của Bộ phận An toàn đều có trợ cấp tương ứng, lại còn có thể mang đồ vật trên Đất Xám khi không phải nộp lên cũng không cần tiêu hủy về nhà, cũng chẳng có mấy người thực lòng muốn gia nhập.

Vì cổ vũ mọi người vào Bộ phận An toàn, hội đồng quản trị cực kỳ hào phóng trong việc thăng chức cho nhân viên của bộ phận này. Rất nhiều người ở vị trí việc làm bình thường, có lẽ cố gắng cả đời cũng chỉ được đến D3, không thể trở thành nhân viên thâm niên. Mà nhân viên của Bộ phận An toàn mất có lẽ một năm, thậm chí là nửa năm, là đã lên được tới D4, đồng thời xuất ngũ khỏi Bộ phận An toàn, quay về công việc bình thường khác đều được tăng một cấp.

Dương Trấn Viễn không cách nào hiểu nổi ý tưởng của Thương Kiến Diệu, nhưng anh ta không phản bác, mà chỉ vạch ra:

"Cơ bản nhân viên của Bộ phận An toàn đều được lựa chọn ở những người đã kết hôn sinh con, rất ít khi tìm người mới kết hôn hoặc chưa."

"Đúng thế, đúng thế." Long Duyệt Hồng cười gật đầu lia lịa.

Anh ta nhìn Thương Kiến Diệu, hỏi: "Vì sao cậu lại muốn làm công việc thực địa?"

"Vì cứu vớt toàn nhân loại." Thương Kiến Diệu không hề thay đổi nét mặt.

"Khụ khụ khụ." Long Duyệt Hồng và Dương Trấn Viễn đồng thời bị sặc nước bọt của chính mình.

Đúng lúc này, hai người mặc đồng phục màu đen từ bên ngoài tiến vào, giao một túi giấy bịt kín cho quản lý Trần Hiền Vũ của Trung tâm Hoạt động.

Đám người Long Duyệt Hồng, Dương Trấn Viễn, Mạnh Hạ đồng loạt đứng lên, ai nấy đều nín thở chờ đợi.

Bên trong túi giấy kia chính là kết quả phân việc lần này.

Khác với thống nhất hôn phối cần công khai, kết quả bố trí công việc vì liên quan tới điều khoản bảo mật cho nên chỉ dùng thư để thông báo cho người phù hợp. Cả quá trình đó, những người khác không thể nào biết được.

Xác nhận túi giấy không bị rách hỏng, sau khi ký tên bàn giao xong, hai nhân viên thuộc "Hội đồng quản trị lùi ra bên cạnh Trần Hiền Vũ, giám sát quá trình phát thư tiếp đó.

"Nhanh vậy sao? Xem ra chúng ta là nhóm đầu tiên... Không biết sẽ là vị trí nào..." Long Duyệt Hồng căng thẳng tới mức không nhịn được nói chuyện.

Thương Kiến Diệu liếc anh ta một cái: "Cứ giả thiết mình vào Bộ phận An toàn trước đi, như vậy bất kể kết quả cuối cùng là gì, cũng sẽ không đến mức quá tệ."

"Có lý lắm!" Dù sao Long Duyệt Hồng không còn biện pháp nào khác, nên dứt khoát làm theo đề nghị của Thương Kiến Diệu.