Trường Hà

Chương 3




Edit: Dun, đã beta

3

Giang Luật hiếm khi yên lặng nghe Tống Hành Kha kể về mối tình đầu, suy nghĩ một hồi, nói: “Nói hơi khó nghe, nhưng không phải vì tiền mà bỏ anh đi sao, anh nghĩ lại đi, bất luận cậu ta có lí do gì, có lần một sẽ có lần hai.”

“Sẽ không.” Tống Hành Kha liến mắt nhìn hắn, tiếp tục cúi đầu xử lý công việc.

Tống Hành Kha hiểu rõ gia cảnh của Sầm Lý, nếu số tiền đó thực sự có thể cứu được bà nội cậu, Tống Hành Kha cảm thấy bản thân không đủ lập trường để trách cậu.

Tống Hành Kha chỉ là đối với sự không tin tưởng của Sầm Lý mà thất vọng. Nhưng suy cho cùng, vẫn là khi đó tuổi quá nhỏ, Tống Hành Kha hay Sầm Lý, đều không có bản lĩnh giải quyết chuyện tình cảm, lảo đảo một hồi, liền thành ra hiện tại.

Tống Hành Kha mười bảy tuổi không muốn tìm hiểu tâm tư của Sầm Lý. Tống Hành Kha khi yêu tự sắm vai một Louis XIV ¹, chỉ muốn tiến vào thế giới của Sầm Lý, không nguyện ý từng bước bước đến Sầm Lý, mới khiến Sầm Lý không muốn thẳng thắn với anh.

Tống Hành Kha tự làm tự chịu, không để Giang Luật lảm nhảm, đuổi người ra ngoài.

Tiết trời cuối thu càng lúc càng lạnh, lúc Sầm Lý tan ca về nhà có mua vài nhành cát tường trắng, cắm vào bình hoa trước di ảnh bà nội.

Bà nội thích đẹp.

Chò dù lúc đang bệnh nặng, cùng muốn dọn dẹp cho ngăn nắp, trải khăn hoa lên bàn ăn, bình hoa lúc nào có hoa tươi mềm mại.

Bà đi rồi, Sầm Lý cũng không thay đổi thói quen, nhưng cậu không học được tính tỉ mỉ của bà nội, chỉ có thể qua loa đem hoa cắm vào bình cho xong việc.

Cậu không quá thích nấu ăn, một người ăn dù sao cũng không có khẩu vị.

Bà nội trước đây thường khen cậu nấu ăn ngon, cười tủm tỉm cảm thán, không biết ai có phúc sống với Tiểu Lý nhà chúng ta suốt đời.

Sầm Lý nghĩ, ai cũng không có được phúc này.

Cậu đem cơm bỏ vào lò vi sóng, nhìn điện thoại có tin nhắn chưa đọc, là Tống Hành Kha gửi, hỏi cậu ăn cơm chưa.

Từ lúc hai người gặp nhau ở bệnh viện, Tống Hành Kha quấn lấy cậu muốn số điện thoại, sau đó điện thoại Sầm Lý tin nhắn tới không ngừng.

Phần lớn toàn nói những lời vô nghĩa, Tống Hành Kha chung quy hỏi cậu, ăn cơm chưa, đi ngủ chưa, thức dậy chưa. Hỏi đến mức Sầm Lý tưởng năm nay Tống Hành Kha mới tốt nghiệp mầm non.

Trẻ con không biết cùng người lớn nói chuyện gì, chỉ biết lặp lại những câu hỏi rập khuôn với người lớn.

Sầm Lý không biết Tống Hành Kha có ý đồ gì, đến bây giờ cậu vẫn không tin Tống Hành Kha thích cậu.

Cậu có cái gì đáng để thích chứ? Vừa lãnh đạm vừa nhàm chán, ngoại trừ khuôn mặt có chút đẹp đẽ, liền không tìm ra ưu điểm nào nữa. Có lẽ là do không cam tâm, cậu có chút suy sụp phỏng đoán lung tung.

Có lẽ do thấy cậu cả ngày không trả lời tin nhắn, Tống Hành Kha gọi điện thoại qua.

Sầm Lý do dự một chút, vẫn là nhận điện thoại.

Tống Hành Kha hỏi: “Sao không trả lời tin nhắn?”

“Không thấy.” Sầm Lý nói lí do.

“Đang ở nhà sao? Ăn cơm chưa?” Tống Hành Kha hỏi liên tiếp hai câu.

Sầm Lý đành phải trả lời từng câu: “Ở nhà, chuẩn bị ăn.”

Tựa hồ cảm thấy dáng vẻ ngoan ngoãn trả lời của cậu rất đáng yêu, Tống Hành Kha ở bên kia cúi đầu cười cười.

Sầm Lý chuẩn bị lấy đồ ăn ra, nghe thấy tiếng cười của đối phương, trái tim liền nhảy loạn lên, vì vậy đãng trí trực tiếp dùng tay không chạm vào đĩa.

Tiếng vỡ vụn chói tai đột ngột vang lên, Tống Hành Kha ở bên kia dựng thẳng người, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Sầm Lý ngẩn ngơ nhìn đầu ngón tay đỏ đỏ của mình, chén đĩa vỡ tứ tung, mảnh vỡ và đồ ăn đều nằm trên đất.

Cậu ngồi xổm xuống, nhặt lên từng miếng, dừng một chút mới nói: “Không có gì, làm rơi chén đĩa.”

Tống Hành Kha thở dài một hơi, nói: “Đừng lấy tay nhặt, lấy đồ quét đi…”

“Tống Hành Kha.” Sầm Lý nhắm mắt lại, phiền muộn và khó chịu bao quanh cậu, khiến cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân ban đầu có phải nên từ chối Tống Hành Kha tiếp cận hay không, “Em biết rõ nên làm như thế nào…”

Tống Hành Kha cũng ngừng một chút, như không có gì cười nói: “Đúng vậy, em đã hai mươi bốn rồi.”

“Anh muốn làm gì vậy?” Sầm Lý nhìn chăm chăm đống hỗn độn dưới đất ––– thật giống cuộc sống của cậu, “Em là kẻ lừa đảo, anh không tránh xa em, còn muốn tiếp cận em, anh ngốc à?”

Cậu đè thấp giọng, miễn cưỡng giữ vững giọng. Tống Hành Kha trầm mặc một lát, nói: “Sầm Lý, anh không bỏ được em.”

“Anh thật kỳ cục, từ trước đến giờ vẫn luôn thật kỳ cục.” Sầm Lý thuận thế ngồi bệt xuống đất, tựa vào tủ bếp, “Cứ đùa giỡn em, đuổi thế nào cũng không đi.”

“Anh đâu có kỳ cục.” Tống Hành Kha bật cười, “Em mới là người kỳ lạ nhất trường chúng ta, ai cũng không để ý, còn lớn lên đẹp mắt như vậy, ngày này cũng kéo thêm tình địch cho anh.”

“Anh không trách em sao?” Sầm Lý hỏi.

Tống Hành Kha không nói chuyện, mãi sau, anh nói: “Anh không trách em, anh muốn cùng em làm lại từ đầu.”

“Đâu có dễ dàng vậy.” Sầm Lý cười cười, “Anh xuất sắc như vậy, làm gì để em lừa gạt anh.”

“Vậy em có muốn gạt anh lần nữa không?” Tống Hành Kha nói, “Sầm Lý, anh muốn theo đuổi em một lần nữa, có thể không?”

“Không thể.” Trái tim Sầm Lý như muốn nổ tung, lại chỉ trào phúng cười nói, “Tống Hành Kha, mẹ anh có thể chấp nhận chúng ta chung một chỗ sao?”

“Bà ấy biết.” Sầm Lý như nhận ra giọng nói Tống Hành Kha có chút khẩn thiết, “Mấy năm nay trừ em ra, anh không cùng bất cứ ai chung một chỗ.”

“Hơn nữa, bà ấy chấp nhận hay không không quan trọng nữa.” Tống Hành Kha nói, “Năm đó bà ấy dùng tiền mua chuộc lại anh từ chỗ em, nhưng anh không phải hàng hóa, trái tim của anh đều lưu ở chỗ em, Sầm Lý, hiện tại anh đưa nó cho em, em có muốn không?”

Sầm Lý gần như bị Tống Hành Kha mê hoặc đến bất tỉnh, ép chính mình tỉnh táo lại, mới cẩn thận cân nhắc lời Tống Hành Kha nói, cau mày hỏi: “Không đúng… Anh nói cái gì? Tiền gì? Em không hề nhận tiền của bà ấy.”

Tống Hành Kha cũng sửng sốt: “Không phải tiền bà ấy đưa? Vậy em chuyển trường cùng tiền chữa bệnh cho bà nội…”

“Em bán nhà.” Trái tim Sầm Lý nháy mắt lạnh xuống, cậu cảm thấy cả người mình lạnh cóng, mạch máu trong cơ thể như đóng băng.

Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn thảm đạm chiếu lên mặt cậu có chút tái nhợt, cậu như run rẩy hỏi: “Mẹ anh, nói như vậy với anh sao?”

“Đợi đã! Sầm Lý!” Tống Hành Kha nghe ra Sầm Lý có chút không đúng, anh vội vàng nói: “Anh thật sự không biết!”

“Ở trong mắt anh, em là người vì tiền mà vứt bỏ tình cảm vứt bỏ cả anh sao?” Sầm Lý nhẹ giọng hỏi, “Tống Hành Kha, anh đáng giá bao nhiêu tiền? Tình yêu của chúng ta đáng giá bao nhiêu? Anh liền như vậy tin rằng em định giá rồi đem bán?”

Tống Hành Kha còn muốn nói gì đó, Sầm Lý dã cúp máy, anh nghe tiếng chuông báo bận trong điện thoại, sắc mặt trầm xuống.

Sầm Lý ngồi dưới đất cả buổi không động đậy, cậu cảm thấy bản thân cùng chén đĩa vỡ nát đều chật vật như nhau.

Đồng hồ trong phòng khách đột ngột vang lên, Sầm Lý trong lúc tiếng chuông ngân lên, chầm chậm đứng dậy.

Đồng hồ vang bảy tiếng, mỗi tiếng càng như đè lên vai Sầm Lý, khiến cậu không đứng thẳng nổi.

Cậu ở bên cạnh Tống Hành Kha, vẫn luôn không thẳng được thắt lưng. Cậu không tức giận, chỉ là cảm thấy một loại khuất nhục khôn tả, bởi vì tầm thường lại vừa nhỏ bé, cho nên chỉ có thể mặc cho người khác trước mặt Tống Hành Kha tùy tiện biến Sầm Lý thành bộ dạng này.

Nhưng cậu thích Tống Hành Kha là thật. Lâm Viên đưa cậu tiền, cậu không lên tiếng mà đẩy trở lại, cắn răng bán nhà. Cậu tự hỏi, bản thân không hề có lỗi với ai, Lâm Viên vì sao lại khiến Tống Hành Kha nghĩ rằng tình yêu của cậu là dơ bẩn cùng ti tiện như vậy.

Sầm Lý không nhịn được suy nghĩ, thời gian sáu năm nay, cậu ở trong mắt Tống Hành Kha rốt cuộc là dạng người gì. Nhận tiền của mẹ mình sau đó biến mất tìm không thấy.

Vậy Tống Hành Kha cũng yêu cậu quá nhỉ, Sầm Lý muốn cười, vậy mà vẫn còn muốn cùng cậu ở cùng một chỗ.

Cát tường trắng héo rũ, Sầm Lý đi đến trước di ảnh bà nội, lặng người đứng một lúc lâu.

“Con nói sai rồi.” Hồi lâu, cậu xoay người, tự lẩm bẩm: “Mọi thứ đều trở nên hỏng bét.”

(1): Louis XIV, một vị vua tài giỏi của Pháp nhưng đầy tham vọng.