Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 39




Cây nấm khô này, làm cũng đã làm rồi, nhưng hôm sau lại quỵt nợ.

Cổ Tiểu Ma bị Úc Lưu nhìn đến chột dạ. Bàn tay đang níu lấy tay áo hắn dần trượt xuống, nhưng không ngờ lại túm phải thắt lưng của hắn, sắc mặt của Úc Lưu lại càng xấu hơn.

"Ôi... có phải ta... đã làm..." Đầu nàng cúi thấp như sắp chúi luôn xuống đất.

"Làm gì?"

Vốn Úc Lưu còn đang nghiêng người, lúc này đai lưng bị người ta nắm lấy, không thể không xoay người lại nhìn vẻ mặt đầy sám hối của nàng, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Nàng đang hối hận chuyện gì?"

"Ta... ta không có... chỉ là..." Cổ Tiểu Ma cứng họng, vừa nhắm mắt liền nói: "Không phải do ta cố ý không nhớ chuyện đã làm, nếu như ta đã làm chuyện gì không thể cứu chữa với huynh thì hãy để ta chịu tội đi..."

Đột nhiên sắc mặt của Úc Lưu trầm xuống, hất tay của nàng ra, xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Ôi, Cổ Tiểu Ma rơi lệ, Úc Lưu tức giận tới mức này, chắc chắn là chuyện nàng đã làm không phải quá đáng bình thường rồi.

Nhưng...

Bỗng có cơn gió nổi lên, nàng nhìn bóng lưng của hắn, trên mặt dần có chút vẻ ưu thương.

Đến lúc ủ rủ trở về khách điếm đã là sau nửa đêm. Cổ Tiểu Ma đẩy cửa gian phòng của mình, vừa mới ngồi vững, bỗng có một bóng hồng y cử động khiến nàng sợ đến mức suýt chút đã cầm cây nến trên bàn đâm tới.

"Cây nấm khô...."

"Thì ra là ngươi..." Cổ Tiểu Ma đặt nến xuống: "Trốn được rồi à?"

Rõ ràng Thiên Nghiêu đã bị dọa sợ, trên mặt còn in mấy dấu son rất đậm, tức giận đáp: "Lão tử đánh ngất đám nữ nhân kia rồi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Đột nhiên sắc mặt của Thiên Nghiêu trở nên vô cùng bi phẫn.

"Sau đó ta lục soát người của bọn họ, lại không có một viên đường nào!" Thiên Nghiêu nhe răng xỉ vả: "Dám lừa lão tử à!"

...

Ngây thơ như thế thì không biết là tốt hay xấu nữa, Cổ Tiểu Ma bĩu môi, thở dài nói: "Ngươi có thấy Úc Cá Hố về đây không?"

"À, hắn vừa vào phòng Thủy Thất Yên."

"À." Cổ Tiểu Ma quay đầu đi chỗ khác, siết vạt áo của mình, suy nghĩ rối loạn.

...

Thần điện phương đông, tiên khí lượn lờ, khí thế vô cùng.

Tử Vi đứng một bên, nhìn Thanh Long đang quỳ một chân trên đất, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn của Đông Cực ngồi trên đại điện, tức đến giơ chân.

Đồ mất mặt này! Lúc ở trước mặt Ngọc Đế, ông ta không hoàn toàn tin tường Tử Vi, nhưng lần này thì không những Thanh Long không lập công mà còn được Tử Vi cứu về, không công lại đi thiếu nhân tình của người ta. Tọa thần phương đông chịu sự quản lý của Đông Cực, thuộc hạ làm việc thất bại, người ngồi trên cũng không thể thấy được ánh sáng.

Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn nhíu mày, vuốt cằm nói với Tử Vi: "Đa tạ Bắc Cực Trung Thiên đã ra tay cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích."

Qua một lúc lâu, Tử Vi mới quay đầu, khẽ đáp: "À, không cần tạ ơn, vậy ta đi nhé."

...

Một lần nữa Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn lại phải nhẫn nhịn sự xúc động trong lòng, tên ngốc phản ứng chậm này, sao Ngọc Đế lại thích hắn đến vậy!

Sau khi Tử Vi đi rồi, Thanh Long vẫn quỳ trên đất, dường như có thể cảm nhận được cơn tức giận vô hình của Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, lòng càng thêm run rẩy, nói: "Thiên Tôn... Thật sự không phải là Thanh Long vô năng, truyền... truyền thuyết kia là thật!"

"Truyền thuyết gì?"

"Long thần..."

Lòng Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn rét run, ban đầu khi thu phục Long thần, Thiên giới đã ém nhẹm tin tức kia đi, những thần thú đó vẫn luôn tận trung làm việc, hoàn toàn không biết chủ nhân của bọn họ đã trở lại.

Lần này Long thần chuyển thế trốn mất, Phục Ma Chướng là loại khóa vững chắc nhất trong thiên hạ, nhìn dấu vết kia, rõ ràng chỉ có Hiên Viên Kiếm mới làm được. Như vậy, Điệp An tiên tử là kẻ tạo ra chuyện tốt này. Nhưng phong ấn sức mạnh trên người Long thần, còn có phù chú của Thiên giới trên người hắn phải cần ma vật Huyết Tê Thảo thì mới hóa giải được, thậm chí đến nhân gian cũng không bị bại lộ. Xảy ra chuyện lớn như thế, Thiên giới vẫn không có hành động gì, nghĩ đến đây có lẽ là do Ngọc Đế đã ra tay áp chế.

"Cũng chỉ là truyền thuyết thôi." Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn thản nhiên nói.

"Không..." Thanh Long nhớ lại phút chốc kia, bỗng huyết dịch toàn thân như sôi trào, tay của hắn run khẽ: "Tiểu thần tận mắt nhìn thấy... hắn... ở đó..."

Giọng nói sợ hãi này như xuyên qua từng lớp mây trùng trùng điệp điệp, truyền đến nơi Tử Vi đang cưỡi mây, đột nhiên hắn dừng bước.

Nam tử kia, tay cầm tiêu ngọc, ngửa đầu, nhật nguyệt thất sắc.

Dường như hơi quen mắt.

Hắn sợ run hồi lâu, đột nhiên nhớ tới vị thiếu niên bị giam một nghìn năm kia.

Ban đầu, Điệp An còn cười nói với hắn, ta cho rằng ngài đã là nam tử đẹp nhất lục giới này rồi, không ngờ... yêu giới còn có một thiếu niên như thế.

Điệp An, Điệp An.

Lòng Tử Vi trầm xuống, không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì. Rõ ràng hắn đã từng không vui, nghe thấy nàng ca ngợi nam tử khác như thế, rõ ràng... rõ ràng hắn...

Không hề vui.

Tại sao năm đó hắn chỉ có mỗi vẻ mặt nghiêm nghị ấy.

Tại sao không nói với nàng, hắn không thích nghe nàng nói vậy?

Lần đầu tiên, trong đôi mắt tím kia có chút gợn sóng nổi lên, mái tóc bạch kim xao động. Hắn giơ tay lên, vỗ một chưởng vào tượng sư tử đá trong thần điện Bắc Cực, ngọc thạch tan thành tro trong nháy mắt.

Song... nữ tử bạch y đã từng như hình với bóng kia, sẽ không bao giờ... đứng cạnh hắn nữa.

...............

Sắc trời vừa sáng, trước cửa Thủy Thất Yên, đột nhiên có một bóng người màu xám tro xuất hiện.

Cổ Tiểu Ma một đêm không ngủ, trằn trọc trở mình, không tự chủ lại đi đến nơi này, không biết bản thân đang muốn làm gì.

Nàng giơ tay lên gõ cửa, lại không có ai đáp lại. Đẩy nhẹ ra, cửa không khóa.

Cổ Tiểu Ma chậm rãi đẩy cửa, vẫn là bức tường đầy tranh vẽ đập vào mắt, trong phòng không có ai. Không biết hai người đã đi đâu, có lẽ lại ngắm hoa dưới trăng rồi. Cổ Tiểu Ma thầm than, vốn định lui ra ngoài, lại thần xui quỷ khiến mà tiến lên mấy bước.

Nói đến đây, vì sao nàng lại đi đến bước này?

Nàng khẽ lắc đầu, mười bảy năm, từ khi nàng biết nhận thức đã ở chung với Mạc Khinh Viễn, dù là tu luyện hay chơi đùa, sư phụ và sư nương đều thương yêu nàng như nữ nhi ruột thịt, đoạn thời gian ấy hạnh phúc biết bao. Đương nhiên, nàng rất thích đại sư huynh, nhưng sau này Tác Oanh lên núi, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Mạc Khinh Viễn... tiếp đó là Vân Tiêu, huynh đệ Đỗ gia, còn có cả Mạnh Trạch Hư và Phó Diệp Văn... Dường như cả sư phụ và sư nương cũng không quan tâm đến nàng như trước nữa, cảm giác này rất kì lạ, tại sao lúc đó nàng có thể cố chấp, hết lần này tới lần khác lại không chịu buông bỏ như thế.

Nàng không biết pháp thuật, dáng dấp cũng chẳng đẹp, vĩnh viễn cũng không có cách nào để trở nên xuất chúng. Một kẻ chỉ biết trốn tránh ở xó nhỏ như nàng... sao có thể khiến người khác yêu thích chứ? Cổ Tiểu Ma cúi đầu, vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ Tác Oanh, nàng chỉ biết đứng sau mọi người, cố chấp níu kéo lấy chút yêu thương từ sư phụ sư nương và cả Mạc Khinh Viễn, chỉ để thỏa mãn chút khao khát cảm giác ấm áp đáng thương của bản thân. Nói đến cùng... Cổ Tiểu Ma nàng cũng chỉ là một kẻ vô cùng ích kỉ mà thôi.

Chuyện như thế, cũng đã có dự cảm từ trước, không phải người thường, cũng chẳng phải là yêu quái bình thường, mười bảy năm ân oán vướng mắc, giờ nhìn lại cũng chỉ như một câu chuyện cười. Có thể khi nàng phát hiện sự cố chấp với Mạc Khinh Viễn là do động lòng, nàng lại bắt đầu không quan tâm đến những thứ kia, người thì sao, yêu thì thế nào, nàng vẫn là Cổ Tiểu Ma, vẫn là một tiểu đệ tử thấp kém trên núi Thiên Diễn, đã từng cho rằng Mạc Khinh Viễn cũng có thể thích mình, có thể ngự kiếm, cho dù nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh giấc, nhưng hôm nay, những cảm giác đau đớn hay ngọt ngào chôn giấu trong lòng, cứ giống như đã biến mất hoàn toàn trong chớp mắt.

Bởi vì nàng biết cười.

Chỉ cần cong môi, chuyện gì cũng có thể cho qua.

Là như thế sao? Nhưng vì sao, lòng nàng lại trống trải đến vậy?

Có một kẻ giữ sử, sống mười năm, lại không thấy rõ dòng chảy của thời gian.

Nam tử kia, bị nhốt trong thiên lao, khắp người là sát khí không thể ức chế. Sau này khi hắn ngủ yên trong một bức họa, chỉ cái nhìn đầu tiên đã xuyên thấu vào linh hồn nàng. Sóng ngầm dồn dập, lạnh lùng, dửng dưng, phong hoa tuyệt thế. Hắn cười nói chúng ta đều là quái vật, hắn che ô giúp nàng, hắn sợ nàng lạnh, hắn chấp nhận bị bắt vì nàng, mắt của hắn, tóc của hắn, còn có thanh sam và những khó khăn...

Úc Lưu ơi...

Từ lúc nào, chỉ cần có huynh, chỉ cần nhìn thấy huynh...

Ta đã có thể dũng cảm hơn rất nhiều.

Nhưng hôm nay...

Cổ Tiểu Ma xoay người, lại bị Thủy Thất Yên xuất hiện bất thình lình tại cửa dọa cho sợ hết hồn.

"Tỷ... tỷ vào từ lúc nào thế?" Nàng vò đầu hỏi.

"Ta phải là người hỏi chứ?" Tay Thủy Thất Yên đang ôm theo chút giấy bút nghiên mực, bỏ lên bàn: "Đến phòng ta có việc gì không?"

"... Không có gì." Cổ Tiểu Ma cười khổ đáp: "Muội phải đi rồi."

"Đợi đã." 

Nàng vừa đi tới cửa, bỗng Thủy Thất Yên nói khẽ: "Muội... không hỏi Lưu đã đi đâu sao?"

"Huynh ấy thích đi đâu thì sao ta quản được?"

"Sao muội lại không quản." Đột nhiên Thủy Thất Yên cất cao giọng: "Hôm qua vì cứu muội mà hiện thân, Thiên giới đã biết huynh ấy ở chỗ này, nếu huynh ấy không đi... Cái trấn này còn tồn tại được sao?"

"Huynh ấy... đi?" Cổ Tiểu Ma sững người hỏi.

"Muội... đồ đần thối này!" Thủy Thất Yên cả giận nói: "Huynh ấy đến Đông Hải, nếu muội đuổi theo, chỉ cần vài ngày là kịp!"

Dứt lời, nàng đẩy cửa ra, đóng sầm cửa lại.

... Quá ngu ngốc.

Thủy Thất Yên đứng ngoài cửa, không khỏi cười nhạo bản thân, nhưng dù thế nào cũng không thể cười nổi.

Hết lần này tới lần khác, nguyên nhân cũng chỉ vì một bức tranh mà thôi.

Sáng nay, nàng thấy Úc Lưu muốn học vẽ cùng mình thì định đi mua một đống đồ vẽ tranh về. Nàng bước vào Lâm Giang Uyển kia, mua đồ rồi đi, đột nhiên bị một bức họa trên tường hấp dẫn.

Đó là bức họa vẽ một nam tử thanh sam và một nữ tử vận y phục xám.

Nàng đứng nơi đó nhìn rất lâu.

Buồn cười nhất chính là, nàng lại không biết, thiếu niên lạnh lùng cao ngạo kia sẽ còn có biểu cảm như thế.

Nếu nói nàng sáng suốt, không bằng nói, nàng hiểu Úc Lưu rất rõ.

Cổ Tiểu Ma không thể hiểu được ý của Thủy Thất Yên, ánh mắt lướt qua đống giấy bút nàng ấy đặt trên bàn, nhìn ra sau.

Có tia sáng lướt qua đầu.

Cổ Tiểu Ma như kẻ câm, giọng nghẹn nơi cổ họng, vô cùng kì lạ. Nàng khẽ "a" một tiếng, đột nhiên siết chặt bức họa kia vào trong ngực, không để ý tới việc mình đang làm nhàu nó, dường như chỉ cần ôm vậy thôi là đã có thể nhiễm lây hơi thở và hơi ấm của hắn.

Cho dù có trải qua quãng thời gian khó khăn lúc trước, cũng chẳng hề khóc.

Nhưng sao lúc này... nước mắt không thể ngừng được, nàng dùng hết sức để khóc, nhưng khóe môi lại cong lên. Nước mắt rơi lên bức họa, làm nhòe vết mực, khiến nữ tử áo xám trong tranh cũng trông như đang khóc.

Một khắc kia, đã không còn cần ngôn ngữ nữa.

Thì ra kẻ mang tâm sự ngây ngô như vậy, không chỉ có mỗi mình nàng.

Úc Lưu, huynh là đồ ngốc. 

Nhưng chúng ta... cũng đều là đồ ngốc.

Có điều cõi đời này, chỉ có hai tên quái vật ngốc đến thế thôi.