Trường Sinh Bất Tử

Quyển 12 - Chương 54: Lục áp




- Thù giữa thần và Đại Huyền Hoàng Tông, không đội trời chung! Thi tiên sinh cắn răng nói.

Chúng thần Đại Tranh đều kinh ngạc nhìn Thi tiên sinh, thấy sắc mặt vặn vẹo của hắn, trong lòng mọi người nghiêm nghị. Ở trong lòng mọi người, Thi tiên sinh chính là đại diện của thần bí, trước mặt bất kỳ chuyện to lớn nào cũng không hoảng, lạnh lùng đối phó. Phương diện tri thức to lớn càng làm cho Thân Công Báo đọc nhiều sách vở thiên hạ cũng phải toát mồ hôi.

Nhưng lúc này, Thi tiên sinh đang trong thù hận thật sự quá khác với trong ấn tượng, có lẽ đây là một mặt chân thật nhất của hắn.

Đồng thời, Đại Huyền Hoàng Tông hùng mạnh không cần nói, có thể Vạn Phật Phàn Tông lập ra Thánh nhân, quan trọng hơn chính là rất nhiều người thân của Thi tiên sinh đều chết trong tay bọn họ!

[CHARGE=3]Thù hận sâu đậm!

- Đại Huyền Hoàng Tông? Ánh mắt Chung Sơn phát lạnh.

Hít sâu một hơi, Thi tiên sinh nghiêm mặt, gật đầu.

- Thi tiên sinh yên tâm, ngài đã là thần tử Đại Tranh, trẫm, sẽ làm chủ cho ngươi! Chung Sơn cam đoan.

Trẫm, sẽ làm chủ cho ngươi!

Những lời này dù giản dị, nhưng lại rất nặng nề, đây là hứa hẹn của một đế vương. Thi tiên sinh ở lại Đại Tranh, có một nửa nguyên nhân chính là chờ những lời này, Thi tiên sinh đã chờ được.

- Tạ ơn Thánh Vương! Thi tiên sinh cảm kích.

- Về phần mục đích của Một Hình Một Dạng Thú kia, ngài thấy sao? Chung Sơn hỏi.

- Thần cho rằng, Một Hình Một Dạng Thú giả mạo Thánh Vương, có lẽ mục tiêu không phải Đại Tranh ta! Thi tiên sinh suy nghĩ rồi nói.

- Hả?

- Dù sao Bắc Châu cách Trung Châu quá xa, Đại Huyền Hoàng Tông cũng không thể nào vươn tay xa như vậy, khả năng duy nhất chính là Trung Ương Đạo tràng, có lẽ Đại Huyền Hoàng Tông muốn tính kế Trung Ương Giáo chủ, cho nên muốn mang hoàng hậu đi. Thi tiên sinh suy nghĩ rồi nói.

- Ừm, cũng như trẫm nghĩ, Đại Huyền Hoàng Tông còn 2 năm rưỡi sẽ mở ra Vạn Phật Phàn Tông, trẫm quyết định lập tức khởi hành đi đến gần Đại Huyền Hoàng Tông, thăm dò tin tức. Đại Huyền Hoàng Tông, ngài cũng đã nhiều năm không có tin tức rồi! Chung Sơn nói.

- Vâng! Hiện giờ Đại Huyền Hoàng Tông trở thành thế nào, thần cũng không rõ lắm! Thi tiên sinh gật đầu.

- Nhưng mà, vậy Bảo Nhi tỷ tỷ phải làm sao đây? Đế Tiên Tiên bên cạnh hỏi.

- Bảo Nhi? Tự nhiên là ta đi đến đâu, nàng đi theo đó! Chung Sơn cười nói.

- A, vậy Trung Ương Giáo chủ có đồng ý không? LẦn trước ta nghe ngươi nói muốn mang Bảo Nhi tỷ tỷ đi cũng không dễ dàng gì! Đế Tiên Tiên tò mò hỏi.

- Nhưng lần này sẽ dễ dàng như vậy, nàng ta đồng ý! Chung Sơn nhíu mày.

Thái độ của Trung Ương Giáo chủ quả thật làm Chung Sơn kỳ quái không thôi, Chung Sơn còn nhớ rõ năm đó ở tiểu thế giới, tàn niệm của Trung Ương Giáo chủ lưu lại "Bảo Nhi, nàng là của ta!", ngữ khí bá đạo, Bảo Nhi là của nàng? Bởi vì Chung Sơn mạnh lên mà bắt đầu mềm giọng? Tự nhiên Chung Sơn không tin, bằng không năm đó Trung Ương Giáo chủ sẽ không có tư cách tranh đấu với Doanh, sẽ càng không lực đẩy quần hùng, độc bá Trung Ương Cương Vực.

Tuy nhiên, mọi chuyện không quan trọng, trọng yếu là Bảo Nhi có thể đi theo mình là được.

Mọi người nghỉ ngơi một thời gian ngắn, liền khởi hành rời Trung Ương Cương Vực, hướng về Đại Huyền Hoàng Tông ở phía nam.

Đại Huyền Hoàng Tông, tiêu điểm sắp tới ở Trung Châu, người Thiên Âm Tự sẽ đi, người Trung Ương Cương Vực cũng sẽ đi.

Đại Huyền Hoàng Tông nằm ở Huyền Hoàng Cương Vực Trung Châu, đại hội Vạn Phật Phàn Tông cũng mở ra ở đó.

Đoàn người Chung Sơn trải qua bốn tháng, cuối cùng đến bên ngoài Vạn Phật Cương Vực, bên trên một hải vực, xung quanh ngẫu nhiên gặp một ít cao thủ Phật đạo bay qua. Sự kiện Phật đạo sắp tới, nơi này sẽ thành Thánh địa Phật đạo.

Biển rộng mênh mông không thấy cuối, mọi người dừng lại trên vùng trời hải vực này.

- Thánh Vương, căn cứ tin tức thầnnhận được, phía tây nam là Huyền Hoàng Cương Vực, phía đông nam là Lôi Âm Cương Vực. Đại hội Vạn Phật Phàn Tông còn chưa bắt đầu, tu giả Phật đạo tạm thời cấm tùy ý ra vào, phần lớn cường giả tạm thời ở các cương vực xung quanh Huyền Hoàng Cương Vực. Chỉ đợi đại hội Vạn Phật Phàn Tông vừa đến, mới có thể được vào Huyền Hoàng Cương Vực! Thân Công Báo giải thích.

- Nếu thế, vậy chờ ở Lôi Âm Cương Vực, tìm hiểu trước xem có thế lực nào tham dự! Chung Sơn nói.

- Rõ! Mọi người bay về phía Lôi Âm Cương Vực.

- Thánh Vương, hiện nay Lôi Âm Cương Vực đang bị Đại Lôi Âm Tự chiếm cứ, tạm thời Như Lai ở trong này! Thân Công Báo nói.

- Như Lai? Không biết thương thế của hắn thế nào, năm đó ở Đông Châu dám đi khiêu khích Hồng Quân, hắn thật là táo bạo! Chung Sơn cười nói.

- Năm đó khẳng định Như Lai cũng không ngờ tới Tạp chính là Hồng Quân, kết quả bị Hồng Quân trọng thương trở về, ngay cả Linh Sơn cũng không giữ được! Thân Công Báo cũng mỉm cười.

- Chúng ta có đi Đại Lôi Âm Tự không? Kim Bằng bên cạnh hỏi.

- Không cần, cũng không có nhiều giao tình với Như Lai, trước tiên tìm chỗ ở đã, sau đó lại dò thám một phen! Chung Sơn lắc đầu.

- Rõ! Mọi người nói chuyện bay vọt về phía Lôi Âm Cương Vực.

Không lâu sau, mọi người liền thấy bờ biển Lôi Âm Cương Vực.

Lúc đang định bay vào Lôi Âm Cương Vực, bỗng nhiên một đoàn ánh sáng vàng từ xa phóng tới, bên trong ánh sáng, một Phật Đà đầu đầy túi đen bay cực nhanh từ xa phóng tới.

- Vạn Thọ Phật Tổ? Kim Bằng trừng mắt liền nhận ra.

- Ngươi biết hắn? Chung Sơn hỏi.

- Phải, trước kia đã gặp qua, trở thành Tổ Tiên không bao lâu, mấy trăm năm rồi, vẫn là Tổ Tiên sơ kỳ! Kim Bằng gật đầu.

- Vạn Thọ Phật Tổ kia hình như rất vội! Đế Tiên Tiên khó hiểu nói.

- Hắn đang sợ hãi, hắn đang chạy trốn! Huyễn Cơ kinh ngạc nói.

Đằng xa, Vạn Thọ Phật Tổ vừa chạy, vừa sợ hãi nhìn đằng sau, đầu đầy mồ hôi.

Trong tay Vạn Thọ Phật Tổ còn đang nắm một cái hoa sen màu vàng lớn cỡ nắm tay.

- Vạn Thọ Phật Tổ đang bị ai đuổi theo? Sợ hãi như thế? Kim Bằng cổ quái nói.

Đám người Chung Sơn ngừng lại, cổ quái nhìn đằng xa. Vạn Thọ Phật Tổ trong ánh sáng thoáng cái xuyên qua chỗ Chung Sơn, hướng về phía biển rộng, căn bản không chú ý tới đoàn người Chung Sơn.

Trong lúc mọi người khó hiểu, trong hư không truyền tới tiếng nổ vang.

- Mời bảo bối xoay người....

Nháy mắt nghe âm thanh này, mọi người đều cau mày, như đã ý thức được gì.

Bỗng nhiên, một đoàn ánh sáng trắng bắn từ xa tới, phía trước ánh sáng trắng có một con mắt, nhìn cực kỳ yêu dị.

Sắc mặt Vạn Thọ Phật Tổ đại biến, rống lên: - Không....

Xẹt!

Âm thanh của Vạn Thọ Phật Tổ chợt tắt, ánh sáng trắng nháy mặt bắn tới chỗ Vạn Thọ Phật Tổ, đồng thời nháy mắt trở về theo đường cũ.

Ánh sáng trắng trở về, nhưng thân hình Vạn Thọ Phật Tổ đã dừng lại, ngừng giữa không trung. Kim Bằng híp mắt, có dự cảm không hay.

Quả nhiên, Vạn Thọ Phật Tổ dừng lại giữa không trung, ở chỗ cổ bỗng xuất hiện vết máu.

Phựt!

Đầu cùng thân thể của Vạn Thọ Phật Tổ tách rời.

Một Tổ Tiên, dù là Tổ Tiên sơ kỳ, vậy cũng là Tổ Tiên đó, một chiêu mất mạng, một chiêu chém đầu, trọng yếu nhất là kẻ địch còn chưa đến gần mà đã bị giết, thần hồn câu diệt!

Quá mạnh!

- Trảm Tiên Phi Đao? Sắc mặt Thân Công Báo trầm xuống.



Một dòng khí mạnh mẽ đè xuống, biển rộng dưới chân Chung Sơn cũng nổi lên sóng gió.

Một cỗ khí thế mạnh mẽ xông tới, thoáng cái tới chỗ thi thể Vạn Thọ Phật Tổ.

Một đạo nhân áo bào vàng, đưa lưng về phía đoàn người Chung Sơn. Trên lưng đạo nhân đeo một cái hồ lô lớn, hồ lô màu vàng có lẫn màu xanh, mở nắp, đạo nhân cầm cái nắp, nhẹ nhàng bịt kín hồ lô, tay kia vươn ra, giật lấy đóa hoa sen trong tay Vạn Thọ Phật Tổ.

- Trảm Tiên Hồ Lô, Lục Áp! Thân Công Báo ngưng trọng nói.

- Thánh nhân, Lục Áp? Kim Bằng đầy vẻ đề phòng.

Thánh nhân? Thánh nhân Dương gian cuối cùng mà Chung Sơn gặp được, Lục Áp? Trảm Tiên Phi Đao?

Nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Áp, ánh mắt Chung Sơn híp lại.

Đằng xa, Lục Áp cướp được hoa sen vàng, một đạp đá thi thể Vạn Thọ Phật Tổ vào trong biển.

Bùm! Biển rộng dâng lên cơn sóng ngập trời.

Quay đầu lại, Lục Áp nhìn về phía đoàn người Chung Sơn, lúc nhìn về phía Chung Sơn, một cỗ khí tức hung bạo ập tới như tạo thành lốc xoáy hung thần.

Vù!

Đám người Vương Khô, Kim Bằng, Đao Nhân Đồ vội che trước mặt Chung Sơn, một cỗ khí thế mạnh mẽ đè tới, đẩy cỗ hung bạo của Lục Áp trở về.

Chung Sơn mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm Thánh nhân Lục Áp đằng xa.

Khuôn mặt Lục Áp mờ ảo, nhưng Chung Sơn có Hồng Loan Thiên Kinh phụ trợ lại nhìn rõ ràng, khuôn mặt trắng nõn, xương trán hơi lồi lên, trong đôi mắt như phát ra những lưỡi đao nhọn.

- Thân Công Báo? Lục Áp có vẻ kinh ngạc nhìn Thân Công Báo.

Trong đoàn người này, Lục Áp chỉ nhận ra một người, chính là Thân Công Báo, dù sao năm đó đã cùng nhau tham dự chiến dịch Phong Thần. Đồng thời, Lục Áp cũng chú ý Chung Sơn được bảo hộ ở trung tâm.

- Lục Áp đạo nhân, không ngờ lại gặp được trong trường hợp này! Thân Công Báo gật đầu nói.

Vù! Lục Áp nháy mắt liền bay tới.

Quần thần Đại Tranh càng thêm đề phòng, còn Lục Áp lại cau mày liếc mọi người, rõ ràng rất bất ngờ với nhóm người tổ hợp Tổ Tiên này.

- Thân Công Báo, Hồng Quân cởi bỏ phong ấn đặt lên người ngươi? Lục Áp trầm giọng hỏi.

- Đúng vậy! Thân Công Báo gật đầu, nói chuyện cũng rất đơn giản.

- Nếu đã cởi bỏ, vậy không còn gì tốt hơn, theo ta về Nam Châu, gia nhập Yêu tộc Thiên Đình! Lục Áp nói trực tiếp.

- Gia nhập Yêu tộc Thiên Đình? Ha, ngươi quá để mắt ta. Thân Công Báo lắc đầu nói.

- Vốn chuẩn bị để Thiên Đế cởi bỏ phong ấn cho ngươi, tự ngươi cởi bỏ cũng tốt, ta tự nhiên tin tưởng năng lực của ngươi, đi theo ta. Lục Áp nói trực tiếp.

- Thật có lỗi, tại hạ không gánh nổi Đế Tuấn ưu ái, tại hạ đã là thần tử của triều khác! Thân Công Báo lắc đầu nói.

- Cái gì? Ngươi thoát ly Đại Thương, gia nhập Thánh đình khác? Sắc mặt Lục Áp trầm xuống.

- Đúng vậy! Thân Công Báo nhàn nhạt nói.

- Là vận triều của ai, ta đi chém Thánh Vương kia! Lục Áp lạnh giọng nói.

Lục Áp vừa nói, sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi, đều giận dữ nhìn Lục Áp.

Lục Áp lập tức cảm nhận mọi người thay đổi, sắc mặt khẽ động, tràn đầy sát khí nhìn Chung Sơn.

- Không sai, vận triều đó là Đại Tranh Thánh đình ta. Chung Sơn nhàn nhạt nói, đồng thời trong lòng cực kỳ đề phòng. Thực lực của Lục Áp chỉ nghe đồn thôi đã không thể coi thường, huống chi là hành động tùy ý tàn sát Tổ Tiên vừa rồi.

- Đại Tranh Thánh đình? Ngươi chính là Chung Sơn? Trong mắt Lục Áp lóe sáng nói.