Trường Sinh Bất Tử

Quyển 5 - Chương 74: Đảo phượng hoàng




Tiêu Dao hầu, tiểu Thiếu Phi hầu và Triệu Thiên Sát đúng hẹn mà đến, rốt cuộc năm ngày khó gặp mặt được một lần.

Chỉ là sau khi tới, thấy Chung Sơn chưa tới thì hơi ngoài ý, đối với ba người mà nói, trăm lợi mà không hại!

Lúc này, ba người dưới yêu cầu của Niết Thanh Thanh. Tỷ thí bắn tên. Ba người đều tự chọn ra các bia ngắm.

Thế nhưng, Thiên Linh Nhi ngồi ở không xa lại ngây ngốc một mình, ngay cả đại sư huynh sùng bái nhất, cũng không hề kích động đi xem nữa. Trong tay cầm bản 《 Chung Sơn và Linh Nhi mạo hiểm chi lữ 》 kia, thỉnh thoảng lật qua lật lại một phen, xem chuyện bên trong, một hồi vui vẻ một hồi lại nhíu mày.

Cả người giống như thất hồn lạc phách, đến khi đám người Tiêu Dao hầu rời đi, cũng dường như không phát hiện ra.

- Linh Nhi!

Niết Thanh Thanh đi tới.

- Tỷ tỷ. Đã ba lượt rồi, vì sao Chung Sơn còn chưa tới?

Thiên Linh Nhi thần tình có chút nôn nóng nói.

- Có lẽ có việc gì!

Niết Thanh Thanh an ủi.

- Hắn, có phải hắn giận muội rồi hay không?

Thiên Linh Nhi có chút khổ sở nói.

- Hắn sao lại giận muội chứ?

- Tỷ. Có phải hắn giận muội nên không tới?

Thiên Linh Nhi nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Niết Thanh Thanh lập tức ôm lấy Linh Nhi nói:

- Sẽ không đâu. Sẽ không đâu, hắn sẽ không nhỏ mọn như vậy. Giận ai cũng sẽ không giận muội. Nhất định là có việc bận, sẽ đến thôi, hắn làm sao lại vô cớ không tới chứ?

- Vậy sao?

Linh Nhi bỗng nhiên ngừng khóc lóc. Vẻ mặt mong mỏi nhìn về phía Niết Thanh Thanh.

- Đương nhiên, các ngươi là phu thê, thiên địa làm chứng!

Niết Thanh Thanh an ủi nói.

- Muội cũng không nhớ rõ!

Thiên Linh Nhi hơi đỏ mặt lên, lập tức nín khóc mỉm cười nói.

Ly Hỏa Thánh Điện!

Niết Phàm Trần nhìn lão thái giám trước mặt nói:

- Biến mất?

- Vâng, thánh thượng, Chung Sơn đã biến mất, thần phái người tra rất nhiều nơi, đều không có thân ảnh của hắn!

Lão thái giám nói.

- Còn có ai biến mất?

Niết Phàm Trần hỏi.

- Còn có một thuộc hạ của hắn, Chích Hỏa lang tướng! Người khác không thiếu một ai, toàn bộ ở Nam Minh cống điện!

Lão thái giám cung kính nói.

- Lần này hắn đi, Linh Nhi không quản?

- Bẩm Thánh thượng, theo lão nô thấy, tâm Linh Nhi công chúa đã bị Chung Sơn mang đi!

- À?

- Mấy ngày này, Chung Sơn một mực không xuất hiện. Linh Nhi công chúa luôn lo được lo mất, có lẽ hai tháng trước kia Chung Sơn đã giành được trái tim của Linh Nhi công chúa, bây giờ rời đi, chính là lạt mềm buộc chặt, không ngừng thúc hóa, chờ lúc Chung Sơn quay lại, hết thảy không có lo lắng, Linh Nhi công chúa sẽ không tuyển ai khác mặc kệ là ai!

Lão thái giám suy nghĩ một chút nói.

- Hai tháng? Ha ha, quả nhiên là cao thủ tình đạo!

Niết Phàm Trần khẽ thở dài nói.

Chung Sơn cùng Chích Hỏa lang tướng biến mất. Không chỉ có hai người, còn có một người biến mất, Thanh Hồng Phượng Hoàng tướng!

Hai tháng ở chung, Chích Hỏa đã triệt để nắm chắc Thanh Hồng. Hai người tâm linh giao dung! Tương kính như tân! Sau khi Thanh Hồng biết Chích Hỏa đã có dự mưu theo đuổi chính mình, bắt đầu là phẫn nộ, sau cũng dần dần muốn mở lòng, dù sao ván đã đóng thuyền, mà Thanh Hồng cũng nhận ra Chích Hỏa thật lòng.

So tốc độ phi hành, thiên hạ không ai có thể bằng Thanh Loan!

Thanh Loan hóa thành nguyên hình, Chung Sơn và Chích Hỏa đứng ở trên lưng nó, Thanh Loan giương cánh, bay xa vô tận.

- Bệ hạ, sắp tới rồi!

Dưới chân Thanh Loan mở miệng nói. Hiển nhiên Chích Hỏa đã nói cho nàng thân phận Chung Sơn.

- Bắc Hải, Phượng Hoàng đảo?

Chung Sơn nhìn vào nơi xa nói.

- Vâng! Chẳng qua, mời Chí Tôn thi triển Phượng Ngâm Cửu Thiên khả năng không được, cái này rất thương tổn nguyên khí.

Thanh Hồng nói.

- Thử xem sao. Cố hết sức, đành nghe thiên mệnh! Lần này đa tạ ngươi, không thì mênh mang Bắc Hải, dù là tìm mấy năm, chúng ta cũng không tìm được đảo Phượng Hoàng!

Chung Sơn nói.

- Bệ hạ, Thanh Hồng là thê tử của ta, đây là chuyện nàng nên làm!

Chích Hỏa lập tức cười nói.

Nhìn thấy bộ dáng Chích Hỏa bây giờ, nghĩ tới bộ dáng kinh sợ ngày đó, Chung Sơn gật gật đầu cười cười.

Rất nhanh, qua quãng đường rất xa, ba người đã nhìn thấy nơi gọi là Phượng Hoàng đảo.

Phượng Hoàng đảo phi thường lớn, cùng Thiên Lang đảo không phân cao thấp! Cách từ rất xa cũng có thể nhìn thấy, vô số loài chim ở Phượng Hoàng đảo phi hành bốn phía, ngẫu nhiên còn có thể nhìn được vài Phượng Hoàng bay múa, Phượng Hoàng nhất phi, vạn điểu ủng thốc! (Phượng Hoàng vừa bay lên, muôn loài chim bay theo) Vương quốc chim chóc! Miền đất của Phượng Hoàng nhất tộc.

Thân ảnh Thanh Loan khẽ hạ xuống, hóa làm hình người!

- Bệ hạ, Phượng Hoàng đảo có quy củ, muốn gặp Chí Tôn, phải chờ ta bẩm báo mới được!

Thanh Hồng nói.

- Được, chúng ta chờ!

Chung Sơn nói.

"Hống "!

Góc tây nam ở Phượng Hoàng đảo, bỗng nhiên một tiếng gầm rú thống khổ xung thiên vang lên. Tiếp theo, Chung Sơn nhìn thấy tại góc tây bắc kia, đột nhiên một đạo bạch quang bay thẳng lên trời, trực phá mây xanh. Trên bầu trời, lập tức trắng xóa một mảnh, không phải mây, mà là bạch quang kia tạo ra.

Khí thế vô cùng khổng lồ, ép mây bay ra bốn phía, chim chóc bốn phía đều rớt xuống đất. Dưới áp lực cường thế bị ép đến run run.

Từ rất xa, Chung Sơn cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí thế bức nhân, dù Chung Sơn có tu vị Nguyên Anh kỳ đệ lục trọng, hồn phách cũng run rẩy một trận.

Quá mạnh, khí thế người này quá cường đại! So với Phiêu Hương Bồ Tát ngày xưa còn mạnh hơn! Còn cường đại hơn nhiều, hơn nhiều!

- Đó là ai?

Chích Hỏa kinh hãi nói.

- Huyền Nguyên. Thần Châu đại địa, Đế Cực cảnh tối cường giả (cường giả mạnh nhất trong Đế Cực cảnh).

Thanh Hồng nói.

- Đế Cực cảnh tối cường giả?

Chung Sơn lông mày nhíu lại. Lập tức nhớ tới Huyền Nguyên là ai!

Thậm chí nói, Chung Sơn còn từng gặp qua hắn.

Ngày xưa, khi trấn phong Bát Cực Thiên Vĩ, chính là Huyền Nguyên tọa trấn. Lúc đó cũng đã cảm thụ được sự cường đại của Huyền Nguyên, chỉ là Thần Châu cường giả vô số, Chung Sơn cũng chưa quá để ý.

Thẳng đến sau này gặp Kiếm Ngạo, nghe Sơ Cửu Ma La lại đề cập tới Huyền Nguyên, mang thù trên thân, lấy sức một người, ở Thần Châu đại địa tạo ra một hồi tinh phong huyết vũ, diệt sát một tộc, hàng ức vạn người.

Cường trung chí cường!

(Cực mạnh trong mạnh)

Đế Cực cảnh tối cường giả?

- Hắn là người Phượng Hoàng đảo?

Chích Hỏa hỏi.

- Không phải, thê tử của hắn, là muội muội của Chí Tôn!

Thanh Hồng nói.

“Khanh "

- Ta cũng không rõ ràng lai lịch của hắn, chỉ biết hắn rất mạnh, rất mạnh, rất mạnh, thê tử của hắn là muội muội Phượng Hoàng Chí Tôn, chỉ là về sau không biết bởi vì việc gì, thê tử hắn chết trong tay hùng chi nhất tộc, tiếp đó Huyền Nguyên như nổi điên một dạng. Đồ sát thiên hạ quần hùng. Lấy sức một người, đồ sát ức vạn, diệt hùng tộc!

Thanh Hồng nói.

- Vậy hiện tại vì sao hắn lại thế này? Mà thanh âm kia, sao nghe dường như phi thường thống khổ.

Chung Sơn hỏi.

- Ách, lại nói tiếp, mục đích của hắn giống với Linh Nhi công chúa quên bệ hạ.

Thanh Hồng nói.

- À?

- Chí Tôn có một pháp bảo, gọi là Niết Hỏa Trì. Ngày xưa có thể cứu Linh Nhi công chúa, đều là bởi vì nhờ Niết hỏa trì kia. Niết hỏa trì trừ có thể cứu người mang Ly Đỉnh chi thân. Còn có công năng khác.

- Công năng gì?

- Phong ấn ký ức.

- Phong ấn ký ức?

- Không sai, lúc đầu Chí Tôn là dùng nó phong ấn một đoạn ký ức của Linh Nhi công chúa! Cho nên nàng mới không nhớ được bệ hạ!

- Vậy Huyền Nguyên hắn?

Chung Sơn nghi hoặc nói.

- Hắn muốn phong ấn ký ức liên quan đến thê tử hắn!

- Nga?

- Trên Đế Cực cảnh là Thiên Cực cảnh, Thiên Cực cảnh cùng tiên nhân chỉ cách một đường chỉ, Thánh Thượng, Phật Đà, Đạo Quân, Chí Tôn, đều là cường giả Thiên Cực cảnh. Đều chỉ cách tiên nhân một bước. Nghe đồn Huyền Nguyên sở dĩ là Đế Cực cảnh tối cường giả. Là vì các phương diện hắn đã sớm đạt tới tiêu chuẩn Thiên Cực cảnh, khuyết điểm duy nhất chính là ký ức về thê tử hắn, thê tử hắn, là chấp niệm lớn nhất trong lòng hắn, khiến hắn đến nay vẫn không thể đạt tới Thiên Cực cảnh! Cảnh giới vĩnh viễn đình trệ ở Đế Cực cảnh, không thể đi lên!

- Cho nên hắn muốn phong ấn ký ức liên quan về thê tử hắn, tiếp theo đột phá đến Thiên Cực cảnh?

- Vâng, đúng vậy, có thể là hắn đối với thê tử cảm tình quá sâu, lại thêm tu vị hắn phi thường phi thường cao. Cho nên, một mực không thể phong ấn thành công!

Thanh Hồng nói.

- Tiếng rống thống khổ vừa rồi là của hắn?

- Muốn phong ấn, chính là muốn đem đoạn ký ức kia toàn bộ nhớ lại, vô cùng rõ ràng, lại thông qua Niết hỏa trì phong ấn, cho nên, mỗi lần không thể thành công, đoạn ký ức bất kham kia liền sẽ như một thanh kiếm, ở trong lòng hắn hung hăng chém một nhát một cái, đau đớn xé tâm, làm cho hắn mỗi lần đều thống khổ gầm rú một phen.

Thanh Hồng cảm thán nói.

- Tình cảm khốn chặt cảnh giới? Đoạn tình cảm thật sự phi thường khắc sâu.

Chung Sơn thở dài.

- Người có thể phong ấn ký ức hắn, cũng không nhiều?

Chích Hỏa nói.

- Không, hắn là tự mình phong ấn, Chí Tôn đưa Niết hỏa trì cho hắn, nhưng khi hắn cầm nó, hắn không được rời khỏi Phượng Hoàng đảo!

Thanh Hồng nói.

- Vậy ta cùng Chích Hỏa, ở chỗ Huyền Nguyên chờ ngươi đi.

Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.

- Bệ hạ. Ngài muốn tới đó?

Thanh Hồng kinh hãi nói.

- Không sai, ít nhất ta cũng muốn nhìn, Niết Hỏa Trì phong ấn ký ức Linh Nhi kia, đến cùng là có hình dáng gì!

Chung Sơn nói.

- Được rồi, dù sao bên đó cũng có nhiều phòng trống!

Thanh Hồng nói.

Tiếp theo, Thanh Hồng mang theo hai người bay nhanh tới nơi vừa vang lên tiếng rống.

Trên bầu trời, cột bạch quang xuyên thấu trời xanh vẫn còn đó. Khí thế cường đại vẫn chưa tan hết.

Đến gần, Chung Sơn càng cảm giác được áp bách cường đại. Ở một đỉnh núi cao gần đó, Chung Sơn bị khí thế áp bách không thể thâm nhập nữa.

Đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía trong sơn cốc.

Huyền Nguyên, kia là Huyền Nguyên, y quan thắng tuyết, lông mày màu trắng, cùng Bi Thanh Ti có chút giống nhau, nhưng càng giống với Bi Thanh Ti là tròng mắt hắn cũng là màu bạch ngân. Chẳng qua, bên trong tròng mắt màu bạch ngân này còn có những tia kim sắc, thật giống tơ máu trong mắt người khác.

Vẻ mặt lệ khí, tóc tung bay, tay cầm một cái phất trần màu trắng, nhìn lên trời cao, dưới chân là một cái ao hình tròn màu đỏ, hơi nổi lên hồng quang, bao phủ Huyền Nguyên.

Bốn phía Huyền Nguyên, càng sản sinh vô tận ảo ảnh. Đều là ảo ảnh của Huyền Nguyên, còn có một nữ tử mỹ lệ, từng cái ảo ảnh, đều là từng màn chuyện xưa, những chuyện này đều là hồi ức của Huyền Nguyên.