Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 10: Thanh long tiểu thư





Sáng hôm sau, buồn tẻ vô cùng làm ta chỉ biết nói chuyện phiếm với Cái Thứ.

"Lão Cái, nếu chúng ta có thể lẻn ra ngoài, tìm bằng hữu của ngươi cùng chơi tốt thì tốt biết mấy a?" Ta hỏi không có hảo ý. Long tộc à, ta cơ hồ thấy bảo tàng của nó cất dấu đang hướng về ta mà kêu gọi, từ khi ta biết Cái Thứ có bằng hữu là Long tộc thì bắt đầu có chủ ý đánh nó! Ai ...... nói ra thật là xấu hổ, một người tu đạo như ta tự nhiên sao lại trở nên tầm thường như vậy? Xem ra tu vi tâm cảnh kiếp trước cũng đã ra đi theo thân thể rồi, sau này ta muốn trở về làm Trương Tam Phong hay là vẫn tiếp tục là Long Thanh Thiên đây? Rốt cuộc là ta phải dùng thân phận nào để tìm Nhã Điển Na chứ? Nàng có thay đổi hay không? Trong lúc nhất thời ta không khỏi mê man.

"Uy, tỉnh lại đi!" Cái Thứ truyền âm lại.

"Ồ, ngươi nói gì?" Ta tỉnh lại sau khi nghe Cái Thứ nói. Chuyện đó để sau nãy hẵng lo, dù sao hiện tại ta mới chỉ ba tuổi!

"Ta hỏi ngươi, thứ ngươi đã dùng để cứu ta có còn không?"

"Không còn, gì vậy?" Ta cảnh giác hỏi.

"Ai ...... không còn?" Cái Thứ ảo não thở ra.

"Ngươi đang trưởng thành, lại còn cần nó để tăng ma lực? Quả thực là lãng phí!" Ta khinh thường nói.

"Trưởng thành cũng chia ra thành các cấp bậc bất đồng, hiện tại ta còn không thể xuất ra cấm chú cấp 12!"

"Ặc ... ngươi dùng cấm chú làm gì? Hiện tại ngươi chưa đủ lợi hại à! Còn muốn đồ long sao?" Ta hỏi.

"Không phải ngươi nói muốn đi gặp bằng hữu của ta à?"

"Chuyện đó với ngươi có cấm chú thì có quan hệ gì?"

"Đại Địa Chi Hùng chúng ta có cấm chú pháp thuật cấp 12 gọi là "Không Gian Môn", trước cửa bằng hữu của ta có lưu lại tọa tiêu, chúng ta ước định, chỉ cần ta có thể sử dụng "Không Gian Môn", xem như là đi trước nó. Vốn ta ước chừng phải mấy trăm năm! Giờ nhìn lại thì chỉ mấy chục năm là được."

"Ngươi không phải đang gạt ta chứ, sao ta không nghe nói Đại Địa Chi Hùng còn có năng lực này?"

"Sao ta lại phải lừa ngươi? Đại Địa Chi Hùng có năng lực gì thì loài người các ngươi làm sao mà biết được?"

"Vậy Không Gian Môn đúng là nghĩ đến đâu thì sẽ đi đến đó liền à?"

"Không phải, muốn thế thì trước tiên ta phải bố trí ma pháp tọa tiêu mới được! Nó không giống với truyền tống ma pháp."

"Vậy ngươi cần bao nhiêu khỏa mới có thể sử dụng được "Không Gian Môn" ?"

"Ngươi còn?"

"Không nhiều lắm!"

"Hắc hắc, cho ta 20 khỏa là được!"

"Ặc, ngươi ăn cướp à? Chỉ 2 khỏa, được thì lấy, không thì thôi, 20 khỏa thì ngươi cũng có thể giết được Long Vương, ngay cả sanh tử cũng coi thường được!"

"Ba khỏa, ít nhất là ba khỏa mới được!"

"Được rồi, là ba khỏa, nhưng ngươi sẽ không gây ra động tĩnh huyên náo giống như lần trước chứ?" Ta hỏi.

"Không đâu, cũng không phải là nghi thức trưởng thành, ta sẽ không bị phát giác đâu, ngươi cứ yên tâm đi!"

Ta lấy Thổ Linh Đan từ trong giới chỉ ra, lần trước không kịp bỏ vào lại kim liên, thuận tay để trong giới chỉ, quả nhiên là thuận tiện. Từ trong đó lấy ra ba khỏa đan dược, nói với Cái Thứ: "Vật này đối với ngươi cũng chưa chắc tốt, mặc dù làm tăng lực lượng của ngươi lên liền, nhưng lại ảnh hướng đến sự phát triển sau này của ngươi, ngươi vẫn muốn chứ?"

"Muốn, ma thú chúng ta chỉ cần lực lượng, sự phát triển sau này thì sau này hẵng tính, không sợ!"

Đối với sự ngu ngốc này ta đúng là bội phục vạn phần a! Đưa đan dược cho hắn rồi nói: "Ngàn vạn lần không được gây huyên náo đó, nếu làm cho người khác phát giác, ta sẽ lột da ngươi làm giày đó!"

"Yên tâm đi, ta phải ngủ một thời gian mới tiêu hóa được, ngươi ra đằng trước chờ ta đi!"

"Ặc, cần phải mất bao lâu?"

"Không lâu đâu, chắc khoảng vài ngày!" Nói xong hắn liền nằm thẳng cẳng dưới giường, bất tỉnh như một con heo chết.

Ta xỉu …

...

Nháy mắt ta cũng đã tới Tinh Linh Chi Đô được mấy ngày, mẫu thân và tiểu di bận rộn với sinh ý, bà ngoại cùng các trưởng lão thì nghiên cứu tình huống của ta, ta bị mấy người đó xem tới xem lui mấy ngày cũng không rút ra được kết luận gì hữu dụng. Vì vậy khi bà ngoại đi tìm tinh linh nữ hoàng, ta mới được tự do, có thể ở Tinh Linh Chi Đô mà chơi đùa vui vẻ a ! Nơi này đẹp thì đúng là đẹp, nhưng chỉ vài ngày đã thấy nhàm chán muốn chết, cũng không thể ra ngoài thành, ta cũng không muốn cùng chơi với những hài tử ba bốn tuổi! Cuối cùng vào một buổi sáng với ánh nắng tươi tắn, Cái Thử cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy đã ôm lấy ta mà nhảy nhót, như không chịu nổi sự hưng phấn.

"Đã hấp thu hết?" Ta hỏi.

"Ân, đã hấp thu hết, ta có cảm giác vô cùng bay bổng!"

"Vậy có thể mở được "Không Gian Môn" chưa?"

"Đương nhiên, đi bây giờ à?"

"Cũng được, thừa dịp bây giờ đang rãnh rỗi, nhưng ma pháp của ngươi không được kinh động người khác đó!"

"Ta sẽ tận lực, nhưng ma pháp ba động mãnh liệt như vậy thì khó mà dấu được người khác a!" Cái Thứ ủy khuất lên tiếng.

"Chỉ cần không lợi hại quá là được, trước tiên chúng ta cần tìm một chỗ yên tĩnh …... có rồi, đi theo ta!"

Ta dẫn nó vào trong Vương Cung đến một kho chứa đồ ít khi sử dụng, nói: "Làm ma pháp tiêu kí, để chúng ta dùng quay lại."

Cái Thứ gầm nhẹ một tiếng, chỉ thấy một đạo quang mang hoàng sắc từ trong miệng nó phun ra, trên mặt đất hiện ra một ma pháp trận kỳ dị, lập tức ẩn xuống đất, không thấy đâu nữa.

"Tốt lắm, giờ ta mở "Không Gian Môn"." Cái Thứ nói xong cả người kim quang đại phát, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, thoạt nhìn thì thấy bộ dáng như đang cố hết sức, duy trì đủ nửa tiếng, nó mới thở ra cất tiếng nói ... hống ......, trên đất hình thành "Không Gian Môn" giống như một chỗ ngồi cao hơn 2 thước, có dạng hình tròn, phát ra kim quang chói mắt, ta đang muốn lại nghiên cứu thì Cái Thứ không vui nói: "Mau vào đi, ta không kiên trì được nữa!" Vừa nghe dứt câu, ta không dám chậm trễ, một bước đã vượt qua cửa. Sau đó ta như nghe thấy một tiếng trống truyền đến.

"Ặc, ta đập ngươi, lạnh chết ta mất!" Ta vừa mới đi ra "Không Gian Môn" đã bị một trận gió thổi tới làm run cả người, đưa mắt nhìn lại thì ra là một mảng tuyết trắng xóa, ta đang ở trên đỉnh núi tuyết a. Ặc, khi ta đi thì đang mặc trang phục mùa hè, vội vàng muốn trở về thì lại bị con tử hùng đi ra đụng phải. Nó vừa ra ngoài thì "Không Gian Môn" cũng biến mất. Ta không thể làm gì khác hơn là thét lên: "Đồ ngốc, mau cho ta một cái thổ chi hộ thuẫn! Phải cao cấp đó."

"Hống ..." hoàn hảo, Cái Thứ phản ứng không chậm, lập tức gia trì cho ta một cái thổ chi hộ thuẫn! Thổ chi hộ thuẫn giống như một cái vỏ trứng lập tức ngăn gió lạnh lại phía bên ngoài, ta lập tức vận hành tuyệt học "Thái Cấp Thần Công", lúc cơ thể ấm áp mới đứng lên, sau đó lập tức bật ra tiếng chửi: "Ngươi là gấu hay là heo ? Ngươi muốn ta chết cứng sao?"

"Hắc hắc, sơ xuất, tuyệt đối là sơ xuất, ta quên mất loài người các ngươi hơi yếu đuối!"

"Ngươi …… thật …… ghê tởm, ai, lần này là do ta xui xẻo, bằng hữu của ngươi đâu?" Đối với nó ta cũng không có biện pháp, sau này vẫn còn dùng nó làm việc, hơn nữa vừa rồi cũng không thể hoàn toàn trách nó được, không thể làm gì hơn đành vậy.

"Ở trong sơn động phía sau ngươi."

Ta xoay người nhìn, quả nhiên có một cái sơn động thật lớn, kỳ thật chúng ta vẫn đang ở trên sườn núi, lúc ta đi ra thì quay lưng về phía sơn động cho nên tưởng rằng đang ở trên đỉnh núi. Ta cưỡi lên lưng Cái Thứ nói: "Đi!"

Cái Thứ thật sự là một cái lò sưởi, đi được một đoạn ngắn, rồi chuyển qua một khúc cua, ta đã nhìn thấy bằng hữu của Cái Thứ, một băng hệ cự long thanh sắc.

Nó đang nằm yên tĩnh trên một đống kim tệ, giống như trong truyền thuyết, một tòa kim sơn, chiều cao hơn một thước, phương viên mấy chục thước, bên trong không chỉ có kim tệ mà còn có các loại kim ngân khí mãnh tinh mỹ, vũ khí, khải giáp. Một đầu long thanh sắc xinh đẹp đang nằm trên đó, đường cong trên người thập phần ưu mỹ, lân phiến kim sắc lóe lên kim quang. Trong sơn động cũng không tối, rất nhiều vật phẩm ma pháp phát ra ánh sạng rạng rỡ, làm cho sơn động tràn ngập sắc thái huyền ảo!

"Lão bằng hữu, ta đến thăm ngươi đây!" Cái Thứ mở miệng nói trước.

"Úc, là ngươi, ngươi khỏe không? Lão bằng hữu! Sao ngươi lại để loài người cưỡi trên lưng thế?" Thanh long ngẩng đầu vui mừng pha lẫn sợ hãi mà nói.

"Ai … một lời khó nói hết! Người này đã cứu mạng ta nên ta đáp ứng làm sủng vật của hắn." Cái Thứ xấu hổ giải thích. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Loài người, có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại cứu nó không ?"

"Đương nhiên, nhưng mà, trước hết ta có thể mạo muội hỏi ngươi một chuyện được không ?"

"Hỏi đi. Tiểu tử kia!"

"Làm sao ngươi lại biết nói tiếng người?"

"Sinh vật có trí tuệ bậc cao cơ hồ đều hiểu được ngôn ngữ của loài người, mà long tộc còn có thể dùng "Nghĩ Âm Thuật" để trực tiếp nói chuyện.

"Thì ra là vậy, ta nghe giọng ngươi thì hình như là một vị tiểu thư?"

"Đúng vậy, ta chính là một tiểu thư long tộc, ngươi có thể nói chưa?""

"Đương nhiên, thật ra cũng không có gì, Cái Thứ bị một con cửu đầu xà trưởng thành chặn đánh trong một cái đầm, thấy tình huống nguy cơ, ta đã dùng một loại dược vật đặc thù làm tăng thực lực của nó, khiến cho nó đánh bại đối thủ." Ta bình tĩnh giải thích.

"Thật vậy ư?" Thanh long hỏi Cái Thứ.

Cái Thứ gật đầu thừa nhận.

"Cho dù ngươi có cứu Cái Thứ, cũng không thể bắt nó phải làm sủng vật cho ngươi a, ngươi chẳng lẽ không biết tự do là trọng yếu sao?" Thanh long giận dữ hét lên, theo tiếng rống giận của nó, một trận long uy đè ép tới, xem ra nó muốn vì Cái Thứ mà lên tiếng.

"Đừng nóng giận mà, ta đã đánh cược nếu thắng được thì Cái Thứ mới thuần phục, không phải là uy hiếp. Đáng nói là ta và hắn chỉ hạ tâm linh khế ước, chưa có cưỡng chế hắn làm cái gì." Ta vội vàng giải thích, hiện tại ta chưa muốn xung đột với một đầu long, ít nhất cũng phải chờ đến khi thần công của ta đại thành mới được.

"Là thế này lão bằng hữu à, chủ nhân đối với ta cũng không tệ lắm, hắn lại vừa giúp thực lực ta tăng lên nên bây giờ ta đã có thể sử dụng "Không Gian Môn" rồi." Cái Thứ cũng vì ta mà nói tốt, xem ra hắn đối với việc ta tặng "Thổ Linh Đan" vẫn còn rất cảm kích.

"Ngươi đã có thể sử dụng "Không Gian Môn". Lúc trước ngươi nói phải rèn luyện mất mấy trăm năm! Chẳng lẽ có thể tăng lên nhanh như vậy ư?" Thanh long kinh hãi. Long uy cũng biến mất vô tung.

Ta đắc ý nhìn nàng nói: "Nếu không ngươi nghĩ rằng bọn ta làm sao đi tới đây?"