Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi!!!

Chương 21




Tối...

Nó ôm laptop nằm trong phòng, một ý nghĩ không mấy thánh thiện xẹt qua đầu nó, càng nhớ tới khuôn mặt ai kia đang ở dưới nhà là nó sôi máu. Vào web trường, đang định bấm vào mục đăng bài để "vạch trần bộ mặt của hắn" bằng một bài viết rất chi là "lâm li bi đát" kể đủ mọi thứ xấu xa của hắn mà nó đúc kết được trong mấy giờ hôm nay để cho cái bọn hâm mộ hắn sáng mắt ra, tay nó đang gõ lia lịa, văn chương dạt dào, cứ như kể 3 ngày cũng không hết thì bỗng một bài tin khác với dòng chữ chủ để nhìn rất là lòe loẹt ập vào mắt nó : "THANH NIÊN CỨNG CỦA MÙA"

Thường thường thì những bài đăng như thế này nó sẽ chỉ lướt qua nhưng thu hút nó là cái ảnh đi kèm kia. Thời gian chụp chính là khoảng trưa nắng gay gắt, nhân vật chính mặc áo khoác màu vàng, đội cái mũ len màu xanh, đeo đôi găng tay tím, nó sững người, hả, sao nhìn quen quen nhỉ ಠ_ಠ??? Mà cái hình chụp sắc nét lắm nha, màu nào ra màu nấy, ánh nắng cũng được chỉnh sửa đôi chút cho cái không khí trong ảnh trông thật hơn cả thật. Rốt cuộc sau 3s nhìn chằm chằm vào cái hình kia nó cũng ngộ ra, cái người này không phải nó sao(⊙o⊙)?? Tại sao lại xuất hiện ở đây???May mà chỉ chụp một bên, còn là chụp từ đằng xa nên không thấy rõ mặt nó, nó mới yên tâm được chút chút, rồi sau đó đem cả nhà tên đăng bài ra chửi. Mẹ nó, lại còn thanh niên cứng, cứng cái #$#%#%$!!!!! Đã thế lượt like và conmment lại còn tăng ào ào nữa chứ!!! Tức quá mà, tất cả là do hắn, tất cả là do hắn (╯‵□′)╯

Tức giận, nó gấp máy tính lại, quăng qua một góc, quên luôn cả bài viết nó đang chuẩn bị đăng kia, trùm mền ngủ. Tối nay, nó thành công gặp ác mộng. Trong mơ, nó bị lạc giữ sa mạc, miệng khát khô, nắng thì càng ngày gay gắt, trời nóng như đốt cháy da, nó cứ đi, đi mãi đi mãi rồi cũng thoát ra được cái sa mạc đó, nó kiệt sức, chống hai tay ngã xuống đất, nhưng chính lúc nó đang vui sướng kia thì cái tên trời đánh Lăng Hạo Thiên xuất hiện đá nó một cước, không hiểu sao làm nó văng lại điểm xuất phát lúc đầu: ngay giữa sa mạc. Rồi cứ thế nó bắt đầu lại từ đầu, đi lang thang rồi ra được rồi bị hắn đá về lại rồi cứ lang thang rồi ra được rồi bị đá về.... Rốt cuộc hết chịu nổi nữa, nó hướng mặt lên trời chửi

-Lăng Hạo Thiên tên khốn kiếp!!!!

Nó tỉnh giấc, mặt đổ đầy mồ hôi, thở ra, may chỉ là mơ, mơ thôi, phù phù...Sao thấy lạnh lạnh nhỉ???

Quay đầu lại, thấy Lăng Hạo Thiên đang đứng đầu giường, mặt đen kịt, khí lạnh tỏa ra từ người hắn. Nó giật mình, không phải lúc nãy mơ rồi mình hét lên luôn chứ???

-Sao anh lại ở trong phòng tôi??? Đi ra ngay!!! Nó lên tiếng đuổi.

Mặt hắn hầm hầm, mắt lạnh nhìn nó làm nó hơi hơi lùi về phía sau, rồi sau đó quay lưng bỏ đi.

Hắn sao thế nhỉ??Sao tự dưng lại vào đây làm gì chứ?? Nó khó hiểu. Trời!! Không lẽ hắn muốn tìm điểm yếu của mình??? Chắc chắn là thế, đúng là không thể không đề phòng thằng cha này mà!!! Nó chắc chắn với suy nghĩ của mình, thầm nghĩ sau này tránh xa hắn ra một chút, nhưng đáng tiếc là có tránh được hay không là do tác giả ta đây quyết định ಥ_ಥ !!!

Lật đật thay đồ rồi chạy xuống dưới nhà, hình như hắn và em trai tới trường rồi thì phải, huầy... thế cũng tốt, bây giờ nó không muốn thấy cái mặt ôn thần của hắn. Ăn sáng qua loa, dặn cô giúp việc nếu chiều có bưu phẩm gửi cho nó thì lấy giúp rồi lên chiếc xe đạp phóng đi.

______________________________________________

Tới trường....

Renggg...renggg.... Tiếng chuông vào lớp vang lên, nó cấp tốc chạy với tốc độ ánh sáng vào lớp, may mà kịp giờ, nằm xuống bàn nó thở ra một hơi. Thấy mọi người xung quanh đang tập trung hết sức ôn bài, không khí thật căng thẳng, nó chọt chọt người ngồi bàn trên hỏi

-Này, có chuyện gì à???

Anh bạn bàn trên quay xuống, nhìn nó bằng ánh mắt "đúng là không biết gì" nói

-Hôm nay là bắt đầu thi cho kì chuyển lớp sắp tới, mọi người đang ôn bài. Rồi nhìn khinh bỉ về phía nó- Cậu chắc không cần ôn nhỉ, cha làm quan to thế mà, học làm gì cho tốn sức!!! Nói xong quay lên.

Thằng nhãi này, nói thế là ý gì hả?? Nó tức giận mắng thầm, trợn mắt nhìn. Kì thi chuyển lớp?? Sớm vậy sao? Để ý xung quanh mọi người đang dùng ánh mắt coi thường nhìn nó, đám con gái còn túm tụm lại chỉ chỏ nó gì đó, mắt nó sáng lên, miệng nở nụ cười "Đám con gái còn dám xỉa xói mình, dễ thương ghê!!". Đám người bị nó nhìn bỗng nổi da gà, một đứa thì thầm

-Nó làm sao vậy, tự nhiên lại nhìn chúng ta cười, điên à???

-Nhìn nó như người cõi âm vậy, rợn rợn sao ấy!!! Đưa thứ 2 nhỏ giọng đáp trả. (t/g: chị này thấy người cõi âm rồi à??? =_=")

-Trời, không lẽ nó thích ai trong số chúng ta sao??? Câu nói thủ thỉ của ai đó làm chấn động cả đám.

Cả bọn mặt tái mét nhanh chóng tản ra. Thế mới biết chỉ cần nụ cười của nó thôi cũng ảnh hưởng đến người khác bao nhiêu. ╮[╯▽╰]╭

5p sau, ông thầy giám thị bước vào, lia đôi mắt như camera khắp lớp làm cho cả đám học sinh ngồi thẳng lưng mắt nhìn về phía trước, dùng giọng nghiêm nghị nói

-Kì thi lần này, tôi sẽ coi gắt hơn lần trước, tôi khuyên các anh chị nên thật thà, đừng có mà giở chiều trò gì, không qua mắt được tôi đâu, nếu không thì....!!! Nói xong mắt nheo nheo lại nguy hiểm làm cho cả đám học sinh lưng đổ mồ hôi, sau đó trên tay cầm xấp đề phát ra.

____________Thời gian trôi____________thời gian trôi__________thời gian trôi_______

Rốt cuộc cũng thi xong 2 môn của ngày hôm nay, tới giờ nghỉ trưa, bụng nó lên tiếng kháng nghị, đang định xuống căn tin thì từ ngoài cửa lớp đã nghe ai đó cất giọng oanh vàng gọi tên nó

-Hoàng Y Nhã có đây không, ra đây!!!

Cái gì vậy trời??? Nó đi từng bước một ra cửa, đứng trước mặt cô gái có mái tóc vàng khè kia, nhìn bảng tên rồi trả lời

-Tôi đây!! Chị muốn gì??? Nó nói giọng tỉnh bơ, dù gì chị ta cũng là đàn chị 12, cho chị ta chút mặt mũi vậy.

-Chị Dung có chuyện muốn nói vơi mày, mày không cần hỏi nhiều, đi theo tao là được.

-Nhưng mà bây giờ tôi đói lắm, xuống căn tin mua gì ăn rồi sau đó đi với chị được không, không thì tôi không có sức đi đâu??? Nó hỏi.

Cô gái tóc vàng nghiến răng, đành vậy chứ không lẽ ngay trước cả đống người dùng vũ lực kéo nó đi à, đánh người là vi phạm nội quy bị phạt rất nặng đó, không chừng còn bị đuổi học, chính vì thế mà bọn họ luôn "xử lí" ở những chỗ không ai để ý. Trước giờ muốn xử đứa nào chỉ cần bảo nó đi theo mình không thì dọa nạt một tí nó sẽ ngoan ngoãn nghe theo vậy mà bây giờ nhìn mặt nó tỉnh bơ như không, nhớ tới chuyện lần trước ở căn tin, cô ta đành nhịn xuống để nó đi.

-Đi nhanh lên, tao sẽ theo mày, cho mày 20s!!

-Đàn chị à, 5p được không?? 20s tôi chỉ ăn kịp ổ bánh mì thôi!! Nó trả giá.

Thấy cô ta mặt đỏ lên, nó lè lưỡi rồi chạy đi mua đồ ăn. Nhưng chưa tới 10s sau nó đã quay lại, mặt cười hì hì

-Ha...ha.. Đàn chị à thực ra tôi quên mang tiền rồi, vậy nên ha..ha...cho tôi mượn tiền đi, chỉ là chút tiền thôi mà!!! Không có thức ăn tôi đi không nổi đâu!!! Nói xong mắt chớp chớp nhìn mặt người đối diện đang đỏ lên.

Nhìn cái bản mặt đang cười của nó kia, Lâm Xuân Hoa- đứa con gái tóc vàng sôi máu, giận đến run, tay lấy ví rồi rút ra tờ tiền đưa cho nó, lòng thầm nghĩ chút nữa xử nó cũng không muộn.

Nó nhanh chóng cầm tờ 500k chạy một mạch vào căn tin trông không giống một tí nào là không có sức, mua cả đống đồ ăn cầm trên tay, ây cha đàn chị cũng tốt bụng ghê đó chứ!!!