Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi!!!

Chương 43: Truyện cổ tích thật kì diệu!!




Cả căn phòng im lặng...

Bọn trẻ vẫn chăm chú nhìn nó...

3s sau...

-Vậy là sao ạ? -Cô bé váy hồng ngước đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi.

Nó nhún vai, thản nhiên trả lời

-Thì cuối cùng Hoàng tử ếch chết, Lọ Lem cưới hoàng tử của vương quốc và sống hạnh phúc mãi mãi, happy ending!!

Lại im lặng thêm 3s...

-Hư... hư... Oa... Oa... Oa... Em không chịu đâu, tại sao ếch của em lại chết??... Oa...oa...oa...

-Hu...hu...hu, em không chịu Hoàng tử ếch chết đâu... không chịu đâu... hu hu hu...

-Hức... hức...hức...

Bọn trẻ bắt đầu gào lên, khóc ầm ỹ, nó thấy thật đau đầu!! Câu chuyện kết thúc viên mãn thế rồi còn muốn gì nữa??? Cố giữ bình tĩnh trấn an chúng, nó hắng giọng

-Được rồi, tất cả im lặng, chị sẽ kể lại!! Cho Hoàng tử ếch sống chứ gì? Được thôi!!

Tiếng khóc vẫn chưa dứt hẳn.

-Im lặng, im lặng nào!!! Không nín khóc chị sẽ không kể nữa đâu!!

Trong phòng vang vài tiếng nấc nhỏ rồi tắt hẳn, bọn trẻ trật tự ngồi xem nó diễn + kể. Nó thở dài một hơi

-Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ lúc cô bé Lọ Lem đi bán diêm.

Lấy tấm khăn choàng lại vào người, nó ngồi co rúm lại, tay chân run bần bật, chẳng phải cô bé Lọ Lem đang ở trong mùa đông lạnh giá sao? Nó lên giọng run run, lại lời thoại cũ

-Ôi mẹ ơi, nếu như mình không bán được bao diêm nào chắc sẽ bị ba con mụ kia "cày nát đội hình" quá!! Dù gì cũng không bán được, thôi thì đốt lên cho ấm!!

Đổi giọng người dẫn chuyện.

-Cô bé Lọ Lem đang bật que diêm thứ nhất lên với hy vọng có thể sưởi ấm được chút ít thì một con ếch ở đâu nhảy đến, Lọ Lem nheo mắt nghi ngờ, lòng suy đoán...

Giọng run run, "Lọ Lem" nhủ thầm

-Tại sao giữa đường phố tuyết phủ đầy thế này lại có ếch? Trên đầu lại còn đội vương miện? -Cuối cùng "Lọ Lem" rút ra kết luận -Đây chắc chắn là yêu tinh biến thành!!

Tiếp tục dẫn chuyện

-Không cần suy nghĩ thêm nữa, cô bé Lọ Lem ngay lập tức dùng Vô Ảnh cước đá "Ếch tinh" văng vào tường, diệt trừ hậu họa cho dân chúng, sau đó tiêu sái quay lưng rời đi tiếp tục bán diêm, nhưng cô không ngờ được, có một chuyện thần kì đã xảy ra sau đó...

Khán giả vẫn tập trung lắng nghe...

-Con ếch cũng là Hoàng tử ếch, Hoàng tử ếch văng vào tường thật mạnh, xem ra Vô Ảnh cước của Lọ Lem cũng khá lợi hại, nhưng thật may, nội công của Hoàng tử ếch cũng không phải dạng vừa đâu, thế là Hoàng tử ếch thoát một nạn. Và một điều kì diệu đã xảy ra , các em biết là gì không? -Nó thốt lên ra vẻ bất ngờ rồi hỏi bọn trẻ.

Bọn trẻ thật thà lắc đầu.

Nó vỗ vào đùi một cái bốp, miệng huyên thuyên

-Lời nguyền của Hoàng tử ếch cũng nhờ cú va chạm đó mà được hóa giải, thật đáng mừng!!!

Những khán giả nhỏ tuổi "Ồ" lên một tiếng, sau đó nghe tiếp câu chuyện.

-Kì diệu hơn nữa, người mà lâu nay chúng ta cứ tưởng là Hoàng tử ếch ai ngờ khi hóa giải lời nguyền thì ra lại là Công chúa ếch, đúng là vừa mừng vừa bất ngờ!! -Nó càng nói càng hăng say. Bọn trẻ "Ồ" lên lần thứ hai, câu chuyện này có vẻ khác với câu chuyện chúng được nghe kể trước đó thì phải!!

-Thế là Hoàng tử ếch, không, là Công chúa ếch mới đúng. Công chúa ếch nhặt được giày của hoàng tử của vương quốc, cô liền đem đến cung điện, Hoàng tử vừa thấy cô đã yêu, thế là họ lấy nhau, từ đó sống hạnh phúc mãi mãi... Còn cô bé Lọ Lem ở với mụ dù ghẻ và hai đứa em kế ác độc đến cuối đời... Câu chuyện đến đây là kết thúc!!!

-...!!!!!!

Gà cũng xin kết thúc cái cảnh này, đau đầu quá!!! @@!!

--------------------------------------------------------

Cô nhi viện trải qua một ngày "náo nhiệt" cuối cùng cũng dần trở lại như lúc bình thường, từng người từng người một lên xe riêng về nhà, nó đứng bên cạnh Lăng Hạo Thiên che miệng ngáp đến nỗi chảy cả nước mắt, nhìn từ xa thấy Vương Khanh với Hạ Đông Triều cũng đang dần tiến tới đây, Vương Khanh còn không ngừng hướng Hạ Đông Triều nói liên tục cái gì đó. Nhìn mặt Đông Tà rõ là không quan tâm đến, Vương Khanh đúng là kém cỏi!!

Nó nhìn chăm chăm Vương Khanh, bĩu môi chê Vương Khanh một phen sau đó quay đầu lại mới thấy Lăng Hạo Thiên đang dùng ánh mắt hồ ly mình dị ứng nhìn chằm chằm mình, nó có thể cảm thấy hắn đang khó chịu cái gì đó. Thấy mặt hắn nó nhớ lại việc hồi sáng, mặt nó chẳng hiểu sao lại bắt đầu đỏ lên, lập tức nhìn xuống xem mình có nắm tay hắn không, xác định là không có rồi thở phào một cái, nhăn mặt nhìn Lăng Hạo Thiên hỏi

-Cậu nhìn tôi làm gì?

Lăng Hạo Thiên không nói gì hừ lạnh một cái rồi bước ra xe, ngồi vào rồi đóng cửa cái rầm. Thằng cha này sao thế? Lại dở chứng à?

-Chị ơi, có người tìm chị!! -Giọng một cậu nhóc vang lên, tay nắm góc áo nó giật giật.

-Ai tìm chị vậy? -Nó ngồi xổm xuống cho bằng cậu nhóc rồi hỏi.

-Em không biết, chị đó nhờ em nhắn dùm chị là đi ra sau vườn thôi!!

-Ừ, cám ơn em, em ngoan lắm, cho em này!! -Nó xoa xoa đầu cậu nhóc rồi lấy viên kẹo trọng túi ra đưa cho cậu, cậu nhóc cười hớn hở chạy đi.

Ai tìm mình vậy nhỉ?? Nó cố nhớ lại xem mình còn quen ai ở đây không, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ được gì, hết cách, nó đi tới chỗ hẹn, chẳng phải đi đến đó là biết ai rồi, không phải sao?

--------------------------------------------------------

Khu vườn ở sau cùng cô nhi viện, thật vắng người, ở đây có vẻ dùng để trồng rau là chính, bên trái còn có một cánh cổng nhỏ. Nó nhìn xung quanh hết một lượt, không thấy ai cả, thằng bé không thể nói dối được, ai mà chơi khăm mình vậy nhỉ? Nó nhíu mày nghĩ một hồi rồi quay lưng định bỏ về. Bỗng phía sau một cái bóng đen bất ngờ đổ ập lên người nó, đầu nó bị một vật cứng đập vào kêu cái bốp rõ to. Nó ôm đầu, cảm thấy thật choáng váng, lại nghe tiếng đàn ông chửi tục sau lưng

-Cmn, đúng là đầu đá, đánh thế mà nó cũng không xỉu!!!

Bao vây nó bây giờ là một đám người thô lỗ, mặt mũi dữ dằn, xăm đầy mình, hai tay cầm gậy nhìn nó đầy sát khí. Như không để ý, nó ôm đầu quay lại, trong mắt đã nổi lửa, nghiến răng ken két, rít từng chữ qua kẽ răng đối với người kia

-Để bà nội mày cho mày biết đánh như thế nào mới xỉu nhé!!

Tay nó nắm thành quyền, đấm vào bụng tên đập nó một cú làm cho hắn đau đến gập người lại, sau đó chuyển thành thế chủ động mà đánh liên tục. Tên côn đồ thấy không ổn liền giơ gậy lên đánh xuống lại bị nó né được, sau đó ăn một cước bay ra xa gần 3m nằm bất tỉnh. Hắc Báo thấy thế mặt càng khó coi, phun một ngụm nước miếng xuống đất, giở giọng lỗ mãng

-Con ranh, đừng tưởng chỉ như thế là hôm nay mày thoát được, tụi bây, lên cho tao!!!

Nó choáng váng nhìn cả đám người xông lên. Ăn một đập vào đầu thế nói không sao chắc chắn là không thể nào, lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo, nó lao vào đánh với lũ côn đồ. Đầu nó nhói lên từng cơn, lực tay đánh ra quyền cũng giảm không ít, nhưng dù thế cũng đủ để hạ một vài tên. Đánh được một lúc, nó bắt đầu thở dốc, cảm thấy ngày càng mệt, nó đấm một quyền vào mặt của tên đối diện, bắt cánh tay hắn vặn ngược ra sau lưng rồi đạp một phát vào hông, động tác rất nhanh và gọn, đầu nó lại choáng trong phút chốc, bất cẩn không tránh kịp một gậy của tên phía sau, thế là bị đập thêm một cú. Dùng chút sức lực cuối cùng xoay người phi một cước vào tên vừa đập nó, tay nó sờ lên đầu rồi đưa xuống trước mặt, thấy ngón tay dính chất lỏng màu đỏ, nó chỉ kịp nghĩ "Chết tiệt, chảy máu rồi" sau đó thành công ngất xỉu.

Hắc Báo nhìn nó rốt cuộc cũng ngã xuống, thở hồng hộc đứng dậy, xung quanh gần 15 tên nằm la liệt trên mặt đất, chỉ còn một vài tên là cử động được, hắn chửi tục một tiếng rồi ra lệnh cho bọn đàn em thu dọn, khiêng nó ra xe bằng cánh cổng nhỏ phía sau, chiếc xe rồ máy chạy mất hút, để lại một không gian yên tĩnh như lúc đầu.