Truy Đuổi

Chương 48




Linh kiện từ Italy được vận chuyển bằng đường hàng không tới đây để phục chế báu vật giá trên trời, cả xưởng sửa chữa bận rộn khí thế sục sôi, Nhan Hoan từ chối tất cả đơn đặt hàng, chỉ tập trung khôi phục Reventon.

Chiếc Phaeton lần trước năm ngày ba bữa lại xuất hiện ở gần xưởng sửa chữa. Trong nhận thức của Lãnh Thế Hùng, một cô gái hạnh phúc thì phải là một người đẹp được nhiều người yêu mến, vẻ ngoài gọn gàng, xinh xắn, mười ngón tay không dính bùn, vai không gánh nặng, luôn được mọi người chiều chuộng giống như Lãnh Tiểu Mạn, còn Nhan Hoan thì hoàn toàn ngược lại, quần áo là loại trang phục may bằng thứ vải vóc bình thường, tay dính đầy dầu mỡ, đầu nhễ nhại mồ hôi.

Lãnh Thế Hũng cảm thấy tình cảnh của Nhan Hoan vô cùng khốn khó, hơn nữa cũng ý thức được tất cả đều là do ông ta gây ra, nếu như năm đó ông ta không ly hôn, thì bây giờ cô sẽ là một nghệ sĩ violin cao quý xinh đẹp và xuất sắc, tuyệt đối không phải làm một thợ sửa xe dơ bẩn để kiếm sống. Cảm giác áy náy dâng lên từ đáy lòng ngày càng nặng nề, Lãnh Thế Hùng yêu cầu lái xe, “Đến chỗ luật sư Ngô.”

Một chút thương tích do đua xe này đối với cơ thể cường tráng khỏe mạnh của Tiêu Trạch thì chả thấm vào đâu, sau khi nghỉ ngơi hai ngày, anh lại hùng hục lao đầu vào công việc. Việc Giang Hân cần có sự tham dự của anh, những tổn thất của Tần Vũ do bị liên lụy bởi Lãnh Thị cũng cần anh bù đắp kịp thời, còn có mối quan hệ làm ăn mật thiết kia cứ từ từ chậm chạp bị cắt đứt mà thần không biết quỷ không hay, một khoản vốn đầu tư lớn đổ vào Giang Hân, cách làm này của anh bị Tiêu Kiến Đông phản đối.

Trong văn phòng Chủ tịch, Tiêu Trạch nói thẳng với cha mình, kẻ chủ mưu đứng đằng sau cơn phong ba này chính là vợ trước của Lãnh Thế Hùng – Diêu Bội Bội.

Tiêu Trạch nhìn vẻ giật mình hoảng hốt của ông, anh nói: “Phụ nữ một khi đã vùng dậy trả thù sẽ vô cùng đáng sợ, cứ theo tiến độ này, chẳng bao lâu nữa Lãnh Thị sẽ bị nuốt chửng đến một mảnh vụn cũng không còn, nếu như ba muốn nhìn Tần Vũ bị phá sản cùng với Lãnh Thị thì không cần đoạn tuyệt cũng được.”

“Bao nhiêu kẻ muốn đào bới gốc gác của Hoa Thần mà không được, làm sao anh biết người đứng đằng sau là ai?” Đối với chuyện này, Tiêu Kiến Đông không thể không đặt ra nghi vấn.

“Người đó chính là mẹ vợ tương lai của con.” Tiêu Trạch nói rất thản nhiên, vừa nghe thấy vậy, Tiêu Kiến Đông bỗng cảm thấy hai bên thái dương đau âm ỉ, ông nghĩ kỹ rồi mới nói: “Tôi cũng không muốn cùng xuống bùn lầy với Lãnh Thị, nhưng nếu chân tướng sự việc đúng như lời anh nói, vậy thì tôi càng phản đối cắt đứt quan hệ với Lãnh Thị. Tiêu Trạch anh đã bao giờ nghĩ đến chưa, cô gái kia rốt cuộc có thật lòng yêu anh không, hay cũng chỉ xem anh như quân cờ giúp cô ta trả thù, đây có thể là một cái bẫy được sắp đặt từ trước, theo tôi biết, mâu thuẫn giữa anh và Lãnh Ngự Thần có một nửa nguyên nhân là vì cô ta.”

Tiêu Trạch đứng bật dậy khỏi ghế sô-pha, nhìn chăm chú vào mắt cha mình, trịnh trọng tuyên bố: “Không phải ai cũng nghĩ đến những chuyện đê hèn như thế, cô ấy là người con đã vừa lòng, con tin tưởng mắt nhìn của mình. Con đã quyết định chính thức rút vốn khỏi Lãnh Thị, muốn con dừng tay, trừ phi, loại bỏ con trước.”



Người thừa kế bốn mươi phần trăm cổ phần Lãnh Thị là Nhan Hoan.

Di chúc mới nhất của Lãnh Thế Hùng bị lộ, Từ Giai Oánh phẫn nộ dùng móng tay chọc nát, ném hết đồ đạc trong phòng khách cho hả giận. Lãnh Tiểu Mạn đi chụp hình về, vừa vào cửa đã oang oang khóc rống lên, vừa thút thít vừa hỏi Từ Giai Oánh: “Mẹ, không phải mẹ nói con tiện nhân kia sẽ chia tay với Tiêu Trạch à, sao bọn họ vẫn còn dính lấy nhau, Tiêu Trạch còn vì cô ta mà đâm hỏng cả chiếc xe thể thao số lượng giới hạn kia, con còn chưa được ngồi lên chiếc xe ấy, cô ta là cái thá gì chứ!”

Từ Giai Oánh đang vì chuyện di chúc mà tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cả gương mặt tối sầm, Lãnh Tiểu Mạn vẫn chưa phát hiện, ra sức giậm chân lắc lắc cánh tay bà ta, khóc lóc, “Con mặc kệ, lần này mẹ phải giúp con cho cô ta một trận nhớ đời, tốt nhất hãy khiến cô ta biến mất khỏi thành phố C.”

Biến mất!

Từ Giai Oánh cứng ngắc quay đầu lại nhìn con gái: “Biến mất, làm sao khiến một người biến mất được?”

“Uy hiếp, lừa bán, đánh cho u mê, giết chết, phanh thây…” Lãnh Tiểu Mạn giật mình che miệng lại, hai mắt trợn trừng, lẩm bẩm: “Sao con lại độc ác thế này?”

Từ Giai Oánh hất tay cô ta ra, quay người sang chỗ khác, Lãnh Tiểu Mạn vẫn không chịu buông tha, năn nỉ: “Mẹ, mẹ phải giúp con.”

“Đừng quấy rầy mẹ.” Từ Giai Oánh mất kiên nhẫn, bỏ mặc cô ta rồi đi lên lầu.

Trong phòng, Từ Giai Oánh cầm điện thoại chần chừ hồi lâu mới quyết định bấm một dãy số, đợi đến khi đối phương nhận điện, bà ta nói: “A K phải không? Chị Từ đây, có chuyện cần nhờ vả cậu, tôi muốn cậu giúp tôi…”

Đúng lúc Lãnh Ngự Thần đi qua cửa phòng vô tình nghe được đoạn trò chuyện của mẹ, lòng chợt lạnh đến thấu xương.



Buổi tối xưởng sửa chữa vô cùng yên tĩnh, tiếng cờ lê thả xuống mặt đất nghe rất rõ ràng, Nhan Hoan đang nín thở ra sức vặn một con ốc.

Trong đêm tối, có người áp sát đi men theo bức tường, trèo lên vách bẻ camera theo dõi ở cửa ra vào quay sang hướng khác.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng “lạch cạch”rất nhỏ, Nhan Hoan cảnh giác dừng tay, nhẹ nhàng đặt cờ lê xuống, cầm theo một cây ống sắt đặt ở sau lưng, từ từ tiến ra ngoài.

Lại một tiếng “lạch cạch”, Nhan Hoan nắm chặt ống sắt, thần kinh căng như dây đàn, “Ai ở đó?”

Yên lặng, cánh cửa sắt cực lớn bất chợt bị mở ra từ bên ngoài, Nhan Hoan giơ cao ống sắt định vung mạnh xuống.

Tiêu Trạch sửng sốt, “Làm gì vậy?” Đề cao cảnh giác, anh quay lại nhìn kỹ hai bên đường lớn, xác định không có kẻ nào khả nghi mới đóng cửa đi vào.

“Không phải bảo tăng ca à, sao lại đến?” Nhan Hoan hạ tay xuống, nhẹ nhõm thở hắt ra, quay vào bên trong.

“Một mình em làm sao anh yên tâm được!” Tiêu Trạch đuổi theo, ra chỉ thị: “Ngày mai về sớm một chút.”

Nhan Hoan dừng bước, quay đầu trừng mắt nói: “Còn không phải vì để nhanh chóng khôi phục người đẹp của anh sao!”

“Vậy cũng không thể để bà xã mệt mỏi được.” Tiêu Trạch vòng tay ôm eo Nhan Hoan, tựa cằm lên vai cô, nói một câu rất buồn nôn.

Nhan Hoan khụt khịt mũi, “Mùi giò heo quay.”

“Mũi cún đúng là thính thật.”

Nhan Hoan giơ cây ống sắt chạm nhẹ vào đầu anh, hù họa: “Còn nói em là cún nữa, cẩn thận em đánh anh đấy!”

Đưa một ngón tay đẩy ống sắt ra, Tiêu Trạch nói: “Có bản lĩnh thì chúng ta gặp nhau trên sàn kiếm đạo.”

Nhắc đến vận động thật sự, vẻ kiêu ngạo của Nhan Hoan tức thì ỉu xìu đi, cô bĩu môi, xoa xoa bụng nói: “Em sắp chết đói rồi.” Bàn tay nhỏ bé thò ra định túm lấy túi đồ ăn ngon, lại bị Tiêu Trạch cản lại, “Rửa tay chưa?”

Nhan Hoan nhìn đôi bàn tay dính đầy dầu mỡ, nhanh nhẹn chạy về phía phòng giặt rửa, “Em đi rửa tay, đợi em ra ăn cùng.”

Thả túi đồ ăn to đùng lên chiếc bàn trong phòng nghỉ, Tiêu Trạch đi tới chỗ xưởng làm việc vẫn còn sáng đèn, hai tay anh đút trong túi quần, lẳng lặng nhìn Reventon đang nằm ở đó. Đối với anh, chiếc xe này có ý nghĩa rất đặc biệt. Không có nó, làm sao có chuyện gặp được Nhan Hoan lái GTR.

Nhan Hoan rửa tay xong, nhón tay vào hộp cơm bốc một cái giò heo thơm lừng, vội vã cắn một miếng, vừa nhai vừa hét gọi Tiêu Trạch, “Này!”

Tiêu Trạch đi tới nhìn tướng ăn xấu xí của cô, giả vờ chê bai nói: “Có thể chú ý tướng ăn của em một chút được không?”

“Người ta sắp chết đói rồi, làm gì còn tâm trí lo lắng xem tướng ăn có đẹp hay không.” Nhan Hoan cố tình há to miệng hung hăng ngoạm một miếng thịt ở phần dày nhất, vẻ mặt như đang thưởng thức rất ngon lành, sau đó còn mang cái miệng bóng nhẫy đi hôn Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch không né tránh, cũng không lau đi vết mỡ hình dấu môi ở bên má, anh mở một lon bia đưa cho cô: “Ăn từ từ thôi, xong rồi đừng có kêu đau dạ dày.”

Nhan Hoan nhận lấy lon bia uống ừng ực, sau đó nghe lời anh bắt đầu nhai chậm lại.

Giò heo quay, thịt xiên nướng, vài món dưa góp, mỗi người hai lon bia. Ăn xong, Nhan Hoan chẳng muốn nhúc nhích, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, Tiêu Trạch cũng không kiêng dè, ngồi ngả nghiêng trên sô-pha hút thuốc lá.

“Chẳng muốn động đậy tí nào.” Nhan Hoan nói.

“Về nhà chứ?” Tiêu Trạch hỏi.

Nhan Hoan lắc đầu, “Vẫn còn việc chưa làm xong!”

“Anh giúp em.” Tiêu Trạch bóp tắt thuốc lá, xắn áo sơ mi để lộ ra cánh tay rắn rỏi, anh nói: “Ngồi văn phòng suốt cả ngày, cũng nên vận động một tí cho giãn gân cốt.”

Trong xưởng, Tiêu Trạch sử dụng các công cụ hạng nặng lắp ráp cửa xe, Nhan Hoan phụ trách những việc nhỏ, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn anh đang cởi trần lao động, dáng vẻ chăm chú nghiêm túc, mồ hôi nhễ nhại vô cùng đẹp trai. Anh nhìn cô nháy mắt mấy cái, cô bĩu môi quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục bận rộn mà không hề mất đi hứng thú.

Mồ hôi vã ra ướt nhẹp hai bên thái dương, chóp mũi cũng lấm tấm, chẳng mấy chốc đã hai tiếng trôi qua, Tiêu Trạch dừng lại, quăng cờ lê xuống đất, nói: “Thôi, để lại chút sức lực còn làm việc khác!”

Nhan Hoan cũng dừng tay liếc nhìn anh, ánh mắt sắc bén như phóng ra điện.

Tiêu Trạch thò tay vào trong áo sơ mi của cô sờ soạng, Nhan Hoan trừng mắt giật mình hô lên: “Tự… Sờ!”

“Cả người đổ mồ hôi thế này khó chịu lắm.” Tiêu Trạch quay đầu ngó nghiêng bên trong, “Ở đây có thể tắm rửa được không?”

“Vết thương chưa lành hẳn đâu, cố chịu đi!”

“Em không chê anh hôi, anh cũng tự chê mình hôi.”

“Vậy, em kỳ lưng giúp anh.”

“Phải kỳ giúp anh cả những chỗ khác.”

“Được voi đòi tiên.” Nhan Hoan cầm khăn mặt của mình, dẫn anh vào phòng tắm chung của xưởng sửa chữa, Tiêu Trạch chạm đầu ngón tay vào cánh cửa lung lay kẽo kẹt như có thể rơi ra bất cứ lúc nào, anh nhíu mày hỏi: “Em đã tắm ở đây bao giờ chưa?”

“Chưa.” Có cô gái nào dám tậ ở một chỗ dưới con mắt của bao nhiêu đàn ông, trong một gian phòng đến khóa cũng không có, cửa thì lỏng lẻo yếu ớt chẳng khác nào tờ giấy.

Ngó vào trong phòng tắm, Tiêu Trạch nhường nhịn, “Hay là em tắm trước đi, đợi em tắm xong rồi thì lại giúp anh tắm.”

“Về nhà em sẽ tắm.”

“Hôi lắm.”

“Hôi cho chết anh luôn đi.” Nhan Hoan trừng mắt đóng cửa lại, cánh cửa mong manh lại lung lay một trận.

Phòng tắm cũng coi như sạch sẽ, Nhan Hoan đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, cuốn đi mồ hôi dinh dính trên người, đang tắm thoải mái thì cửa đột nhiên bị kéo ra, cô theo phản xạ có điều kiện lấy tay che ngực, nhìn người vừa bước vào, “Anh vào đây làm gì!”

Tiêu Trạch nhìn phía dưới không bị che chắn, ánh mắt tối tăm, “Điện thoại của em kêu.”

“Nghe hộ em đi!”

“Chắc bây giờ đã dập máy rồi.”

Nhìn ánh mắt sáng quắc của anh, Nhan Hoan bất đắc dĩ chép miệng, châm chọc nói: “Thật đúng là cơ hội tốt để dâm dê bằng mắt.”

Cặp mắt lóe lên tia sáng như lang sói nhìn chằm chằm phía dưới cô, Nhan Hoan mất tự nhiên khép chặt hai chân, nghĩ lại toàn bộ cơ thể đã bị anh nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, cô bèn thả lỏng, quay lưng về phía anh, cầm vòi hoa sen xả nước vào người, giọng nói bình tĩnh: “Ra ngoài trước đi, lát nữa em giúp anh kỳ lưng.”

Người đứng phía sau không hề có ý định rời đi, ánh mắt như ngọn lửa còn nóng hơn nhiều lần so với nước ấm xối vào người cô. Nhan Hoan hết cách, đành phải nói: “Thích nhìn thì nhìn đi, nhưng không được lại gần, vết thương trên tay anh vẫn chưa thể chạm vào nước.”

Tiêu Trạch lơ đãng nhướng mày, ánh mắt nóng rực xuyên qua làn hơi nước, chu du theo bàn tay nhỏ bé của cô, cổ, vai, ngực, eo, bụng dưới, chân, còn có nơi đó…