Boss Trở Thành Chồng

Chương 156




Bạn gái của Tiêu Lăng?

Sắc mặt Bạch Linh có chút động lại, tay không tự chủ nắm chặt lại.

Tô Huệ đều đã đem chân tướng sự thật nói cho Tiêu Lăng nghe, Tiêu Lăng biết rất rõ Tô Tố sinh qua con, tại sao còn chưa vứt bỏ nhỏ đó! Tô Tố của lúc này chẳng phải nên bị trả thù một cách điên cuồng sao!

Coi như không bị Trả thù, ít nhất Tiêu Lăng cũng nên cắt đứt với cô ta, cô bị bệnh tại sao lại do bác sĩ William đến chữa trị? Điều này chứng minh Tiêu lăng căn bản không có vứt bỏ Tô Tố!

Tại sao lại thành ra như thế!

Cánh tay mà cô nắm lấy Mạc Tầm không khỏi nắm chặt chút.

Tất cả tâm tư của Mạc Tầm đều rơi trên người Tô Tố, căn bản khôn phát hiện ra sự bất thường của Bạch Linh, hắn nhìn William không trả lời, truy hỏi, “rốt cuộc bây giờ cô ấy sao thế?”

William khó hiểu nhìn Mạc Tầm, anh cùng anh Tiêu không phải đối đầu sao, bạn gái người ta ngã bệnh tại sao hắn lại quan tâm đến vậy?

Nghĩ như vậy liền hỏi anh, “anh Mạc Tầm quen cô Tô sao?”

Thật sự là Tô Tố!

“ Quen, rốt cuộc cô ấy bị gì?”

Thật xin lỗi anh Mạc Tầm tôi không thể nói cho anh biết, tôi phải bảo vệ ** của bệnh nhân tôi.”

Chớ Tìm truy hỏi, bác sĩ William, tôi chỉ là muốn biết tình hình cụ thể của Tô Tố, bệnh cô ấy có nghiêm trọng không?

William nghĩ một hồi, tiết lộ một tí xíu, cô Tô bị thương rất nghiêm trọng, xém chút là mất mạng, nhưng bây giờ đã cứu được rồi, bây giờ đang là giai đoạn điều dưỡng, điều dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa chắc không sao.”

Xém chút mất mạng!

không phải cô đi theo Tiêu Lăng sống rất tốt sao, làm sao lại đột nhiên thương nghiêm trọng đến vậy!

Tim Mạc Tầm đột nhiên thắt lại, một trái tim đau dữ dội.

Hắn ôm ngực, cảm giác này còn là cảm giác mà hai tháng trước tận mắt thấy Tô Tố cùng con hắn chết trên bàn phẫu thuật mới có.

Vì sao thành ra thế này?

Bạch linh cũng chú ý tới sự khác thường của Mạc, cô hận muốn chết! Xém chút mất mạng, tại sao lại chết luôn, chết liền xong hết mọi chuyện.

Tiễn bác sĩ William đi, Mạc Tầm liền có chút ngổn ngang trăm mối bên lòng.

Bạch linh nhịn xuống sụ chua xót trong lòng, ngẩng đầu cười với vẻ mặt yếu đuối, “ Tầm, cô Tô bệnh nặng như vậy, chúng ta dành thời gian đi xem một chút có được hay không? Lần trước ỏ trung tâm thương mại xảy ra mâu thuẫn với cô Tô tiểu, những ngày này em vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, vừa đúng lúc nhân cơ hội này đi thăm bệnh,sẵn tiện nói lời xin lỗi với cô ấy. Chỉ là em thấy bạn trai cô Tô tính tình không tốt lắm, không biết có bắt chúng ta đến chỗ hắn ở không.”

Bạch linh lời thì nói hay, cố ý nhắc ba chữ” bạn trai”, nhưng là đang nhắc nhở người ta Tô Tô là người có chủ, còn nữa cô đã nói câu “đến chỗ hắn ở” ý ngầm là đang nhắc nhở Mạc Tầm, Tô Tố và Tiêu Lăng cũng đã sớm **.

Quả nhiên.

Mạc Tầm tái mặt, hắn lắc đầu với Bạch Linh, “ Không có gì phải áy náy, vốn chính là Tô Tố đẩy em trước, muốn nói xin lỗi cũng là cô ta xin lỗi chúng. Nhưng mà chỉ là người có duyên gặp qua vài, không cần cố tình đi thăm.

Bạch linh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại do dự, “ Chuyện này...... Không tốt lắm đâu.”

Ngay cả bạn bè cũng không phải, không có gì không tốt.

“...... Được thôi.”

......

Bốn giờ rưỡi chiều, Cảnh Thụy và Tiểu Thất chuẩn đúng giờ tan học về đến nhà.

Hai người như cũ chơi với Tiêu Lăng một hồi, hai người bọn họ trải qua bốn ngày quan sát đã biết được quy luật, ngày thường đều là bọn họ ăn cơm xong, bà Trương mới đẩy xe ăn lên lầu.

a......

Cảnh Thụy và Tiểu Thất liếc nhau, yên lặng ăn cơm. Ăn xong cơm, Tiêu Lăng theo thường lệ vào thư phòng xử lý văn kiện, Cảnh Thụy và Tiểu Thất lập tức lên lầu, “ daddy, con và ca ca lên lầu làm bài tập nha.”

“ Ừm, đi đi.”

Tiêu Lăng hôn tiểu Thất, lúc muốn đi ôm Cảnh Thụy thì phát hiện đứa nhỏ này đã yên lặng lên lầu.

Tiêu Lăng có chút cảm giác thất bại.

Đứa nhỏ này cho đến bây giờ còn chưa gọi qua anh một câu ba, cũng cũng không chịụ tiếp nhận sự gần gũi của bất cứ ai.

Nếu như không biết tiểu tử này này trời sinh tính tình lạnh lùng, anh còn tưởng rằng cậu có ý kiến với anh.

Anh lắc đầu, liền đi vào thư phòng trên lầu.

Cảnh Thụy cùng Tiểu Thất vào phòng.

‘ Ca ca.”

“ Xuỵt —— “ Cảnh Thụy làm động tác im miệng, mở cửa nhìn thấy cửa thư phòng của Tiêu Lăng cửa đóng lại, mới đóng phòng phòng lại.

“ Daddy vào phòng rồi sao?”

“ Ừm!”

Tiểu Thất hưng phấn nhảy lên, “ Ha ha, đợi lát nữa bà Trương sẽ đẩy xe ăn vào căn phòng đó......”

“Không phải đợi một lát.”

A? Tiểu Thất sửng sốt, không phải đợi một lát là lúc nào.

“ Là đúng 6 giờ.”

Tiểu Thất bán tín bán nghi, cô nhìn thoáng qua, giờ trời còn chưa có tối, vừa đúng 5 giờ 50 phút, “ Ca ca sao biết thế?”

Cảnh thụy ngồi ở ** nhỏ yên lặng chờ đợi, đối với câu hỏi ngớ ngẩn của Tiểu Thất căn bản không trả lời.

Tiểu Thất bĩu môi, cũng ngồi xuống ** nhỏ.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Lúc đồng hồ chỉ hướng sáu giờ đúng, Tiểu Thất lập tức từ trên** nhảy xuống, rón rén đi tới cửa, hé mở ra 1 khe nhỏ ở cửa phòng.

Cô xem xong liền mở to hai mắt nhìn.

Cô nhỏ giọng than, “ Ca ca, bà Trương tới thật rồi.”

Cảnh Thụy chậm rãi đi đến cạnh cửa, đầu đặt sau đầu Tiểu Thất. Phòng của họ và phòng mà daddy không cho vào rất gần nhau, chỉ có không đến mười mét đường đi, tất cả cửa phòng ngủ trong biệt thự đều chức năng tự động đóng lại.

Cậu tính toán qua, mỗi lần bà Trương đẩy xe ăn vào phòng, cửa phòng sẽ có thời gian mười lăm giây mới có thể đóng lại, thời gian mười lăm giây, đủ để cậu và tiểu Thất chạy đến cửa sau đó xông vào.

“ Ca ca, chuẩn bị tốt nha.”

“ Ừm!”

Cảnh Thụy gật đầu, kỳ thật hắn không muốn dùng cách này, nhưng không có cách nào, bốn ngày này cậu phát hiện phòng đó ba không cho vào vẫn luôn khóa lại, vả lại cửa sổ bên trong phòng cũng là cửa sổ sát đất, căn bản là mở không ra, ngoại trừ cửa ra vào này cũng không còn cách nào vào được đó.

Cho dù có cửa sổ, biệt thự nhiều người hầu trông chừng như vậy, cậu và Tiểu Thất cũng không có cơ hội leo cửa sổ vào nhà. Lui một vạn bước nói, coi như không có ai,, lầu hai cao như vậy, hai người bọn họ cũng không có sức tay kia có thể leo lên, trừ phi khiêng cái thang.

Hai đứa nhóc nhìn dì Trương lấy chìa khoá ra mở cửa phòng, một người cúi đầu một người ngửa đầu, mắt hai người nhìn nhau đồng thời gật đầu. Tiểu Thất mở cửa phòng ra, vắt chân lên cổ liền xông ra ngoài.

Cảnh Thụy theo sát.

“ Ai dô hi, tiểu Thất tới đây!”

Chân Cảnh thụy loạng choạng xém chút ngã sấp xuống!Cậu thật muốn một bàn tay đánh chết Tiểu Thất, chuyện bọn họ làm là chuyện lén lút, lúc này này có thể la to vậy sao!

Được sao!

Nhưng may mắn tốc độ hai người đủ nhanh, khoảng cách cũng ngắn “Ton ton ton” liền vọt tới cửa phòng, lúc này cửa phòng còn có bàn tay rộng mới có thể khép lại.

Tiểu Thất xòe bàn tay ra ngăn cản cửa phòng đóng lại, quay đầu dương dương đắc ý cười với Cảnh Thụy, “ hihi, ca ca chúng ta thành công rồi!”

“ Đừng nói nhảm, tranh thủ đi vào!”

Khuôn mặt đỏ bừng vui vẻ củaTiểu Thất, đưa tay đẩy Môn, “ oh yeah, Tiểu Thất vào đây!”