Boss Trở Thành Chồng

Chương 204




Cư xử sao với Tiêu Lăng......

Tô làm lập tức uể oải.

Tiểu Hi tức giận lấy tay điểm vào trán cô, vẻ mặt như tiếc việc rèn sắt không thành thép, “ Tớ biết ngay miệng cậu thì nhẫn tâm nói thế, trong lòng lại không có ý gì cậu chính là một con hổ giấy, thổi phát ngã ngay.”

Tô Tố thở dài im lặng.

Mưa rồi, trong phòng có chút lạnh, Tiểu Hi nhìn bộ đồ mỏng trên người cô, nhanh nhanh vén mền lên, “ Mau lại đây, đừng để bị cảm.”

Tô Tố cởi giày ra lên giường, cùng Tiểu Hi tựa đầu trên gối.

Cơn mưa lớn ngoài cửa sổ lộp bộp rơi không ngừng, âm thanh có tiết tấu ngược lại khiến lòng Tô Tố bình tĩnh lại, cô nắm chặt một tay của Tiểu Hi, thẳng thắn với cô, “ Tiểu Hi...... tớ thật không biết cư xử thế nào với Tiêu Lăng mới tốt.”

Tiểu Hi cho cô một ánh mắt cổ vũ, ủng hộ cô nói tiếp.

“ Tớ...... thực tình rất phân vân, nếu như không có Tiểu Thất và Cảnh Thụy, Tiêu Lăng tổn thương tớ như thế, cho dù có hối hận thế nào tớ cũng sẽ không thèm nhìn anh ta nữa, thế nhưng là......”

“ Thế nhưng là Tiểu Thất và Cảnh Thụy đã có rồi.” Tiểu Hi nhìn cô thật sâu, “ Vì vậy cậu muốn vì hai đứa con, tha thứ cho Tiêu Lăng sao?”

Tiểu Hi không có con, thậm chí cả hẹn hò cũng chưa có một lần, hoàn toàn lý giải không được cái suy nghĩ vì đứa con hi sinh hạnh phúc của mình, trước kia cô ở trên TV nhìn thấy những cuộc tình tốt đẹp tan vỡ, lại vì đứa con miễn cưỡng ở chung đều cảm thấy rất buồn cười.

Ai nói con cái nhất định phải ở chung với ba mẹ mới hạnh phúc? Mỗi ngày đối mặt với sự gây gỗ của ba mẹ, thể xác và tinh thần của bọn chúng khỏe mạnh mới là xạo.

Nhưng đây đều là suy nghĩ của cô, cô cũng không có ý định dùng những lý do này đi thuyết phục Tô Tố, cô thấy Tô Tố im lặng, nhịn không được vỗ vỗ vai của cô, “ Cậu nói tớ nghe suy nghĩ của cậu đi, cho dù không giúp được gì, tốt xấu cũng có thể làm cái thùng rác cho cậu quăng rác vào, đừng có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, dễ bị nội thương lắm.”

Tô Tố vốn đang buồn, bị một câu nội thương lại làm cho dở khóc dở cười, nhưng bị Tiểu Hi chen vào một cái như thế, lòng cô quả thật nhẹ nhõm hơn nhiều,” tớ rất muốn cả đời cũng không tha thứ cho Tiêu Lăng, thế nhưng tình trạng của Tiểu Thất và Cảnh Thụy cậu cũng thấy đấy, hai đứa nó từ nhỏ không có cha, cho nên dẫn đến hai đứa bé đều trưởng thành rất sớm, nhất là Cảnh Thụy, trước kia ở chỗ Tô Đại Khuê, hai đứa nó chịu ủy khuất cho tới bây giờ đều không nói cho tớ biết, sợ tớ lo lắng. Tụi nó quá hiểu chuyện, nó vẫn luôn nói mình là tiểu Nam tử Hán, muốn mau chóng trưởng thành để bảo vệ tớ, kỳ thật trong lòng tớ biết chúng nó cần một người ba. Tớ chưa từng có ảo tưởng rằng ba ruột tụi nó, ai biết được đời thực lại đổ một xô máu chó lên, tớ chẳng những gặp anh ta ba ruột của tụi nhỏ, còn yêu một trận, hiện tại còn trở thành bộ dạng này.”

“ Vậy cậu còn hận Tiêu Lăng sao?”

“ Hận đương nhiên hận lúc tớ hận nhất tớ hận không thể chết chung với anh ta, nhưng thời gian lâu ngày, cũng từ từ phai nhạt, huống chi anh ta vẫn là ba ruột của Tiểu Thất và Cảnh Thụy.” Tô Tố nói ra phiền muộn trong lòng, thực ra...... tớ rất sợ đắc tội Tiêu Lăng đến cùng.”

“ Hả? Tiểu Hi không hiểu.”

Tên xấu xa đó dù có đắc tội đến cùng thì đã thế nào

Tô Tố thở dài, nàng suy nghĩ khá nhiều, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lợi.

“ Tớ sợ anh ta sẽ tranh quyền nuôi dưỡng đứa con với tớ.”

“ Cái gì? Anh ta sẽ không vô sỉ như vậy chứ nếu như phải ra tòa, Cảnh Thụy và Tiểu Thất chắc chắn sẽ quyết định theo cậu......”

“ Vô dụng thôi, những trình tự đó đối với người bình thường thì được, với Tiêu Lăng căn bản là không có tác dụng a. Chỉ cần Tiêu Lăng muốn, anh ta có thể cướp lấy quyền nuôi dưỡng bất cứ lúc nào.”

Tiểu Hi buồn bực không thôi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng hình như sự thật chính là như vậy.

Tiêu Lăng có tiền có thế, muốn có quyền nuôi dưỡng con mình còn không dễ dàng sao? Dù là tòa án bình thường, mặc dù sẽ quan tâm đến suy nghĩ của đứa con, thế nhưng tiền của Tiêu Lăng hiển nhiên có thể cho hai đứa bé cuộc sống tốt hơn, vả lại Tô Tố là một diễn viên, diễn viên nói rõ cái gì? Nói rõ công việc không ổn định, hơn nữa còn bận rộn, sau này nổi tiếng rồi thời gian có thể lo cho con sẽ càng ngày càng ít. Coi như Tiêu Lăng không sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ sợ đứa con cũng sẽ phán cho anh ta.”

“ Thật đúng là một vấn đề khó giải quyết......” Tiểu Hi vò đầu, cô nhìn Tô Tố, thăm dò hỏi, “ Cái kia, Tiêu Lăng anh ta chắc không vô sỉ như vậy đâu hả?”

“ Tớ cũng không biết, bây giờ chưa hoàn toàn trở mặt với anh ta, vả lại anh ta đích thật hổ thẹn trong lòng, cho nên không có đi đến bước cuối cùng, nếu như cứ không chịu tha thứ hắn, mài mất đi sự kiên nhẫn của anh ta, tớ cũng không biết anh ta có thể làm như vậy không.....”

Tiểu Hi không dám tin Tố Tố không có con sẽ sống thế nào, cô cũng tin tưởng, với tình cảm mà Tiêu Lăng dành cho hai đứa bé, chắc chắn sẽ không từ bỏ chúng nó.

Thế nhưng......

Tha thứ Tiêu Lăng như thế, lòng Tố Tố e rằng càng khó chịu. Cô cũng không nói chuyện, bây giờ Tố Tố cần nhiều nhất chính là sự lắng nghe.

“ Cho nên a, hiện giờ tớ hoàn toàn không biết nên làm thế nào? Rõ ràng người làm sai không phải tớ, giờ làm cho tớ tiến thoái lưỡng nan, tha thứ cũng không phải, không tha thứ cũng không phải. Tô Tố nhún vai, cố cười thoải mái, thật không biết giải quyết thế nào mới tốt.”

“ Vậy thì thuận theo tự nhiên đi.” Tiểu Hi quấn lấy vai cô, cười tủm tỉm an ủi cô, “ Chúng ta phải tin tưởng, ngày mai sẽ tốt hơn”

“ Ừm, nhất định thế”

......

Trong phòng Tô Tố

Hai đứa bé đã trở về phòng nghỉ ngơi, tay Tiêu Lăng bị thương, cho nên chỉ đơn giản rửa mặt, anh không có thay quần áo, chỉ mặc một cái quần đi trong nhà, anh ngồi ngay ghế máy tính, nhìn hộp cấp cứu trên bàn máy vi tính, trong con ngươi dâng lên sự ấm áp nhàn nhạt.

Tay của anh thật ra không thể tháo băng gạc, nhưng anh vẫn vì cử chỉ của Tô Tố cảm thấy đau buồn.

Ít nhất chứng minh được lòng Tô Tố vẫn có anh.

Tiêu Lăng dùng tay trái cầm hòm thuốc lên, để ở một góc, sau đó dò xét phòng của Tô Tố, rất hiển nhiên, ba phòng ngủ phòng của An Tiểu Hi là phòng ngủ chính, phòng Cảnh Thụy và Tiểu Thất là xếp thứ hai, phòng Tô Tố thật ra là xây lại từ phòng sách, phòng rất nhỏ, khoảng chừng chỉ có mười mét vuông hơn chút xíu, cho nên đồ vật trong phòng cùng rất ít. Chỉ có một cái giường, một cái tủ treo quần áo. Một Cái bàn để máy vi tính và ghế dựa máy tính.

Trừ cái đó ra, không còn đồ dùng khác.

Đơn giản đến đơn sơ

Nghĩ tới cô phải sống ở đây hai tháng, trong lòng Tiêu Lăng có chút khó chịu.

Thực ra anh cũng nên cảm ơn An Tiểu Hi, nếu như không có cô, chỉ sợ lúc trước Tô Tố và hai đứa bé dọn ra từ nhà của Tô Đại Khuê, ngay cả tiền thuê phòng cũng không có.

Cũng bởi vì thế, An Tiểu Hi đối với mặt mày lạnh lẽo anh cũng đều nhịn.

Tiêu Lăng nằm trên giường.

Giuong là chất liệu cứng, nên dù có lót thêm tấm chăn cũng rất cứng, Tiêu Lăng chưa từng ngủ qua giường thế này, thế nhưng trong phòng khắp nơi đều là mùi của Tô Tố, nhất là chăn mền và gối, người mùi thơm ngát trên người cô.

Anh đã mất ngủ nhiều ngày, anh còn tưởng rằng hôm nay sẽ ngủ không được.

Nhưng trên cái giường đơn sơ này, ngửi mùi của cô để lại, nghĩ về phòng của cô và anh cũng chỉ cách nhau một bức tường, và phòng còn lại khác là của con anh, vừa nghĩ như thế, trái tim anh rất thanh thản, dần dần, lại rất nhanh lâm vào giấc ngủ say.