Boss Trở Thành Chồng

Chương 567




Tô Tố nắm chặt tayTiêu Lăng, "Anh còn có em mà, lại còn có Cảnh Thụy vàTiểu Thất nữa, còn có đại bá đại bá mẫu, Tiêu Khả, và còn có ba anh nữa...... Chúng ta đều là người một nhà mà!"

Tiêu Lăng tựa đầu vào hóc cổ của Tô Tố, Tô Tố như cảm thấy có một chút ẩm ướt mát lạnh bám vào cổ cô.

Tim cô như thắt lại.

Tiêu Lăng...... Anh ấy khóc!

Đã nói nước mắt nam nhi không dễ rơi mà, chỉ là chưa đến đỉnh điểm của sự đau thương thôi, lần này là anh đã chạm đến đỉnh điểm của sự đau thương rồi đó.

"Không giống, không giống nhau mà......"

Tô Tố hiểu được ý của anh ta!

Mỗi một vị trí trong lòng của mỗi người đều không giống nhau, nhưng đều giống nhau là, cái vị trí đó không thể nào thay thế được, lão gia tử đã mất rồi, thì mất thật sự rồi, tất cả những người thân trong nhà đều không thể thay thế được ông, càng quan trọng hơn hết..... là lão gia tử đối với Tiêu Lăng mà nói thật sự là một người rất quan trọng.

Nếu như không có lão gia tử và bà nội của Tiêu Lăng, thì cuộc sống của Tiêu Lăng cũng sẽ rất bi thê, nếu không có công ơn dưỡng dục của lão gia tử,thì cái gọi là tình thân của anh như hiện tại đều biến thành sự khiếm khuyết, Tiêu Lăng thừa biết bản thân chỉ là một đứa con được nhận nuôi thôi, ông là người quan trọng trong tim anh hơn cả cha mẹ đang tồn tại của anh.

Những câu an ủi vào phút này đều vô dụng, Tô Tố ôm thật chặt Tiêu Lăng, "Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ khóc ra đi, khóc ra rồi sẽ cảm thấy tốt hơn mà!"

Khóc à?

Tiêu Lăng rất muốn khóc, nhưng cổ họng như bị nghẹn dữ dội hơn, chỉ mới chảy hai giọt nước mắt, cho dù giờ muốn khóc nữa cũng không khóc ra được.

Yếu đuối cũng chỉ một lúc mà thôi, chỉ trong thời gian ngắn Tiêu Lăng đã trở lại cảm xúc như bình thường, tiếp tục túc trực bên linh cữu của lão gia tử, dựa theo tập tục trong nhà của lão gia tử, linh cữu phải được để đến ba ngày, nhưng mà bây giờ thời tiết rất nóng, tuy rằng được đặt trong quan tài bằng kính, nhưng cái quan tài bằng kính này chưa được đậy nắp lại, gia đình Tiêu Lăng thật không muốn cho cơ thể của lão gia tử bị bốc lên mùi khó chịu.

Cũng may...... Đại bá và đại bá mẫu cũng đã về kịp, coi như cũng đã gặp mặt lão gia tử lần cuối rồi.

Trong đêm hôm đó, cả nhà bèn đi đến nơi hỏa táng, lần này, bất kể Cảnh Thụy và Tiểu Thất nói như thế nào, thì người lớn cũng không cho phép dẫn hai đứa đi, hai đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi, hiện trường của nơi hỏa táng thật sự rất tàn nhẫn, không thể để hai đứa trẻ nhìn thấy được.

Lúc hoả táng, nhìn thấy lão gia tử bị hóa thành tro cốt, mọi người lại khóc thật lớn!

Trong đêm hôm đó, cả gia đình ngồi bàn về thủ tục an táng lão gia tử.

"Gia gia của con đã từng muốn chôn cất ở đâu không?" Tiêu Quốc Chính mắt đỏ hỏi.

Lão gia tử là quân nhân, quan hàm rất cao! Có một nơi gọi là lăng liệt sĩ chuyên an táng cho họ.

Tiêu Lăng vẫn như vậy không có nước mắt, anh ôm hủ tro cốt của lão gia tử, và lắc đầu, "Đừng nói nữa, con đã nghĩ sẵn là sẽ đưa gia gia chôn cùng với bà nội, trong lòng gia gia luôn cảm thấy có lỗi với bà nội, thời ông còn trẻ công việc rất nhiều không có thời gian bên cạnh bà nội, bây giờ người cũng đã mất rồi, thì ông đã ước được cùng ở với bà nội."

Vả lại sau khi chết cũng đã dâng hiến bản thân cho các chiến hữu rồi sao.

"Tốt!" Tiêu Quốc Chính gật đầu đồng ý, "Cũng tốt,vậy ngày mai chuẩn bị chôn cất đi."

"Những phóng viên bên ngoài thì sao?"

"Thì cứ cho họ về hết đi." Tiêu Quốc Chính nói, "Người thì cũng đã hỏa táng rồi, thì đâu còn gì để phỏng vấn nữa, nếu muốn phỏng vấn, thì ngày mai hãy để họ đến nghĩa trang đi."

Lão Trần gật đầu, "Tôi biết rồi."

Bởi vì bà nội của Tiêu Lăng,là tín đồ của cơ đốc giáo, trong nhà cũng không cho mời gọi hòa thượng đến siêu độ vong linh của lão gia tử, khách viếng đều đã trở về hết rồi, trong biệt thự to lớn không có bóng dáng của lão gia tử bỗng trở nên lạnh lẽo buồn tẻ một cách lạ thường.

Tiêu Quốc Chính lên tiếng, "Tất cả mọi người muốn nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy dậy sớm an táng lão gia tử."

"Dạ!"

Đám đông im lặng ai về phòng nấy.

Tô Tố đến xem Cảnh Thụy vàTiểu Thất, hai đứa nhỏ này ban ngày đã quỳ hết một ngày, mệt đến không chịu nổi, trời vừa chập tối thì đã lăn ra ngủ rồi, Tô Tố nhìn cặp mắt sưng đỏ của hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng thở dài, thay bọn chúng đóng cửa phòng lại.

Về đến phòng mình, Tiêu Lăng vẫn còn mặc trên người chiếc áo tang màu trắng, thầm lặng ngồi một bên, không có ý định tắm rửa.

"Tiêu Lăng...... anh đi nghỉ sớm đi."

"Ừm!"

Tiêu Lăng như người mất hồn đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó về phòng, và nằm trên giường.

Tô Tố sau khi tắm rửa xong, thì thấy Tiêu Lăng nằm nghiêng một bên, mở mắt nhìn hủ tro cốt để trong phòng.

Cô thở dài liền leo lên giường, nhanh tay đánh vào vai anh.

Tiêu Lăng nhất thời quay người qua nhìn.

"Đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi, anh cũng đã nhìn thấy lão gia tử lúc phát bệnh rồi, đau đớn toàn thân co giật, gia gia đã đi rồi, để lại cho chúng ta sự đau thương, nhưng mà kết quả với ông như vậy cũng là một giải thoát rồi......"

Tiêu Lăng nhắm mắt lại, anh ta cũng hiểu rõ đạo lý, nhưng không thể khống chế được sự thương tâm.

"Ngủ đi!"

"Ừm!"

Tô Tố tắt đèn ngủ trên đầu giường, bình thường mỗi lần ngủ Tiêu Lăng đều quay sang ôm cô, nhưng hôm nay hai người mỗi người một hướng.

Thậm chí, vì không an tâm đối phương, nên hai người đều không chợp mắt mà thức tới sáng.

Cả đêm thức trắng!

Vào lúc năm giờ sáng, trời tờ mờ sáng, người Tiêu Lăng bắt đầu động đậy, Tô Tố kéo chiếc chăn ra rồi ngồi dậy.

"Tỉnh rồi à?" Tiêu Lăng bật chiếc đèn treo trên phòng.

Trong phòng nhất thời liền sáng bừng lên.

"Tỉnh rồi!" Tô Tố gật đầu.

Trên thực tế, cô giữ nguyên tư thế, cả đêm không ngủ. Cô nhìn vào cặp mắt của Tiêu Lăng, mắt Tiêu Lăng như hiện rõ từng sợi máu bên trong, rõ ràng là cả đêm qua không ngủ rồi. Hai người thở dài, đều tự đi tắm, Tiêu Lăng ôm hủ tro cốt của lão gia tử bước xuống lầu, Tô Tố liền theo sau.

Sau khi xuống tới dưới lầu thì mới phát hiện ra cả hai không phải là người thức dậy sớm nhất.

Vợ chồng Tiêu Quốc Chính đã thức sớm mặc đồ chỉnh tề, ngồi yên lặng trên ghế sofa chờ đợi, Tô Tố nhìn thấy hai người, cặp mắt của hai người như có chút đỏ ửng, rõ ràng là cả đêm cũng không ngủ.

Vài người đứng chào hỏi nhau, không lâu sau, Tiêu Quốc Cường và Tiêu Khả cũng lần lượt xuống lầu.

Đồng hồ vừa đúng sáu giờ, Tô Tố bèn kêu hai con dậy, cùng họ đi đến nghĩa trang.

Tất cả mọi người đều mặc trang phục màu đen, trước ngực có cài một chiếc hoa nhỏ màu trắng, ra khỏi cửa thì bỗng nhiên trời mưa.

Tô Tố nhìn lên bầu trời!

Ngay cả lão gia tử cũng không chịu nổi, nên mới khóc đây mà!

Tất cả mọi người đều im lặng một cách lạ thường.

Tiêu Lăng đã sắp xếp xong mọi việc bên nghĩa trang, khi đến nơi liền đem hủ tro cốt đặt vào phía sau đầu của tấm bia đá đã được khoét xong.

Bức hình của lão gia tử đã được khảm trên tấm bia đá.

Mọi người bật dù ra, tiễn lão gia tử một đoạn cuối cùng.

......

Sau khi hạ táng cho lão gia tử, vợ chồng Tiêu Quốc Chính thời gian đầu tiên là trở về quân đội, Tiêu Quốc Cường nghe lời lão gia tử đã đặt vé máy bay đi Mĩ, Tiêu Khả và Tiêu Lăng, Tô Tố ngay cả hai đứa nhỏ, tất cả đều về ngôi nhà cũ.

"Tiêu Lăng...... Anh định xử lý ngôi nhà cũ ra sao?"

"Nơi này...... Anh định sẽ không quay trở về nữa!"

"Em cũng không trở về đâu." Tiêu Khả cũng phụ họa theo.

Ký ức liên quan đến họ tại nơi này nhiều lắm rồi, vả lại nếu ở nơi này họ sẽ không nhịn được mà nhớ đến những ký ức đẹp, càng hồi ức lại thì lại càng thương tâm.

Tiêu Lăng suy nghĩ một lúc rồi nói, "Hãy để bác Trần ở đây vậy, bác ấy là chiến hữu của gia gia, theo gia gia từ lúc còn trẻ cho đến già, nơi này không chỉ là nhà của chúng ta, mà còn là nhà của bác Trần...... Có bác ở đây, nơi này nhất định sẽ được quản lý tốt."