Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 143




“ Họ Vạn? Người họ Vạn nào vậy ạ?” Tô Lê khẽ sửng người hỏi Thiệu Phương.

Thiệu Phương thở dài nói: “ Chính là ông chủ của tập đoàn Trân Vạn- Vạn Hoằng.”

Tô Lê hình như đã nghe qua tên người này, là một tên háo sắc, có điều danh tiếng không được tốt lắm, nghe nói còn bao che cho tội phạm.

Nhưng cũng chính vì thế lực của ông ta rất lớn, rất nhiều người đều không dám đắc tội với ông ta.

Cô cũng nghe nó có rất nhiều nữ minh tinh bị ông ta gọi tên, đều phải nhẫn nhịn tiếp ông ta.

Thật ra những người có chức có quyền không hề đáng sợ, bởi vì nhiều người làm việc đều có một giới hạn, cho dù có sợ hãi đến đâu, cũng sẽ có giới hạn, nhưng có những người đáng sợ ở chỗ làm bất cứ việc gì đều không có giới hạn, vì vậy không một ai biết sau khi đắc tội với những người đó, bản thân sẽ có kết cục như thế nào.

Tô Lê cũng đã lăn lộn trong cái vòng này một thời gian, cô biết nếu đắc tội với loại người này sẽ có kết cục như thế nào.

Cô cũng nghe nói, từ có một nghệ sĩ, lúc sự nghiệp đang thuận lợi, sau khi bị ép gặp một tên đại gia, cô báo cảnh sát tố cáo, kết quả nữ minh tinh này sau cùng không biết như thế nào mà thần kinh bất ổn.

Tuy rằng chuyện đã qua lâu rồi, nhưng Tô Lê cũng nghe qua những tin đồn, rằng gã đại gia đó chính là Vạn Hoằng. Sau đó, lại nghe được những chuyện tương tự, những nữ minh tinh đó vì không muốn rước họa vào thân đều chọn cách im lặng.

Thiệu Phương nói: “ Cái tên Vạn Hoằng này là một kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ, trước đây có một cô gái dưới tay chị, chính là bị ông ta ép nhảy lầu.”

Tô Lê trầm ngâm một lúc sau đó nói: “ Nhưng cái gã Vạn Hoằng này, không thể đắc tội được.”

Tô Lê vẫn rất rõ điều này.

Hoa Hoa nghe xong nôn nóng nói: “ Vậy, vậy chị Thiệu Phương, lẽ nào phải để chị Tô Lê đi ăn cơm với lão ta ư?”

Tô Lê nhìn Thiệu Phương,cô biết tại sao Thiệu Phương đột ngột đến, chỉ e là không phải vì việc này, cô hỏi: “ Chị Thiệu Phương, vẫn còn chuyện khác đúng không?”

Tô Lê là một người thông minh, Thiệu Phương thở dài, lấy trong túi xách ra một bản hợp đồng, đưa cho cô rồi nói: “ Đây mới là vấn đề chính. Thật ra, sáng nay, chị đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lưu Thế Kiệt, tên con nuôi của Vạn Hoằng, mời chị uống cà phê, loại người này chị cũng không thể đắc tội, nên đành phải đi, nhưng không ngờ Lưu Thế Kiệt đưa cho chị một bản hợp đồng, có một bộ phim muốn tìm em làm nữ chính, là ý của Vạn Hoằng.”

Tô Lê lật xem hợp đồng, cô khẽ chau mày nói: “ Phim sex?”

Thiệu Phương khẽ thở dài rồi nói: “ Trong tay Vạn Hoằng có vài công ty kinh doanh giải trí, đều là quay loại phim này, bình thường đều là những loại quản lý dẫn khách mới ký hợp đồng, đi lừa một số cô gái không biết gì.”

Tô Lê nhìn bản hợp dồng khẽ chau mày, dáng vẻ suy nghĩ.

Thiệu Phương nói: “Có điều em yên tâm, việc này chị đã báo cho chủ tịch rồi, chủ tịch bảo chị đến tìm em, nói với em nên cẩn thận với người này, chủ tịch bây giờ đang đi công tác, tối nay mới trở về, đợi anh ấy về rồi tính.”

Tô Lê “Ừ” một tiếng, điềm đạm nói: “Trân Vạn có phải là có thù hằn gì với Giang Thị không?”

Thiệu Phương nghĩ gì đó rồi lắc đầu nói: “ Rõ ràng là đang khiêu khích Giang thiếu gia, quan hệ giữ chị và Giang thiếu gia, ông ta lại dám đưa cho chị bản hợp đồng này, còn hẹn chị ăn cơm tối, rõ ràng là không quấy rối được Giang thiếu gia, nên muốn quấy rối chị.”

Thiệu Phườn khẽ thở dài, cũng không làm gì được.

Cũng không phải là người trên vạn người, ai ai cũng có kiêng kỵ, cho dù Thiệu Phương có lợi hại, có năng lực đến đâu đi nữa thì cũng có kiêng kỵ nói khó nghe thì, Vạn Hoằng muốn chỉnh đốn cô, thì đều có cách cả.

Tô Lê nhìn Thiệu Phương nói: “ Chúng ta đều không thể đắc tội với người này đúng không?”

Thiệu Phương hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “ Đúng vậy, loại người này tốt nhất đừng chọc vào.”

Hoa Hoa thật ngây thơ, mạnh miệng nói: “ Chị Tô Lê, chị đừng sợ, đợi chủ tịch trở về, anh ấy sẽ giúp chị trút giận.”

Tô Lê khẽ uống một ngụm canh gà trên tay rồi nói: “ Chỉ e là Giang thiếu gia cũng không muốn can thiệp với loại người này.”

“ Tại sao chứ? Chủ tịch lẽ nào lại sợ bọn họ sao?” Hoa Hoa không dám tin.

Tô Lê nói: “ Không phải là sợ, là không thể. Giang thiếu gia cũng có những kiêng kỵ, làm ăn đặt lợi ích lên hàng đầu, những người thân thế phức tạp như Vạn Hoằng, thì cũng không nên gây thù chuốc oán, đến lúc đó chỉ tự chuốt lấy phiền phức mà thôi.”

Thiệu Phương nhìn cô, không ngờ rằng Tô Lê có thể nhìn thấu tường tận như vậy.

Tô Lê đặt chiếc bát trên tay xuống rồi nói: “ Nếu đối phương đã mở lời rồi, thì ăn bữa cơm cũng không sao cả.”

“ Cái gì?”

“ Cái gì cơ?”

Thiệu Phương và Hoa Hoa há hốc mồm nhạc nhiên đồng thanh nói.

Thiệu Phương chau mày nói: “ Không được, chị không đồng ý, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Chị làm sao ăn nói với chủ tịch.”

Hoa hoa cũng khuyên: “ Chị Tô Lê, chị điên rồi sao, không được, không được, em cũng không đồng ý.”

Tô Lê khẽ thở dài nói: “ Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, nếu như trực tiếp từ chối như vậy, ngộ nhỡ chọc giận ông ta, em và chị đều không thoát được, chẳng lẽ chị lại muốn Giang thiếu gia vì em mà đắc tội với loại người này ư? Trên thương trường, không sợ 10 đối thủ mạnh, cho dù tính toán mưu mô, cũng sẽ có giới hạn, nhưng chỉ sợ đụng phải loại tiểu nhân không nói đạo lý.”

“ Nhưng…..” Thiệu Phương nhìn Tô Lê do dự.

Tô Lê vỗ tay cô nói: “ Em không phải đi gặp sói gặp hổ, không cần lo vậy đâu.”

Không dễ gì mới nói rõ với Thiệu Phương, Tô Lê thầm nghĩ rồi nói: “ Chị Thiệu Phương, em có chuyện này phiền chị giúp.”

Thiệu Phương khẽ sửng người “ chuyện gid, em nói đi, chị sẽ cố hết sức.”

Một nhà hàng cao cấp được bao trọn, khói thuốc nghi nguốc.

Tô Lê nói Thiệu Phương đưa cô đi theo.

Tô Lê dựa người vào ghế, cô trang điểm lộng lẫy, rất đẹp và quyến rủ.

Cô chỉ ngồi ở đó, ngón tay thon dài nâng chiếc cốc lên lay lay, hấp dẫn tất cả những tên đạo diễn, chế tác bên cạnh, bọn họ ai ai cũng giống như đang nhìn con mồi, ánh mắt sáng rực lên.

Thiệu Phương là người gặp nhiều biết nhiều, có thể nói, loại người nào cô cũng gặp qua, giúp Tô Lê điểm từng người một.

Rượu mà không thể không uống, Tô Lê cũng không từ chối, có điều mỗi lần cô uống một ly, cô sẽ gài đối phương uống 3 ly, vì thế qua vài hiệp, lần lượt đều bị Tô Lê chuốc say.

Tô Lê đã phải ở nơi này chống đỡ, đối với loại người này thì quả nhiên không thể dùng lời nói để giải quyết.

Trong này tràn ngập tạp âm và mùi rượu, Tô Lê và cái gã Vạn Hoằng đó nói chuyện cũng rất hăng, vả lại Tô Lê rất thông minh và linh hoạt, vài lần đẩy cánh tay không yên phận hướng về phía cô ra khỏi người.

Lão già Vạn Hoằng uống một ít rượu, lại cười ha hả tiến đến trước mặt Tô Lê nói: “Thế nào, Tô Lê tiểu thư, cô đi theo cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó chi bằng theo tôi, thế nào? Tôi sẽ cho cô người chế tác giỏi nhất, đạo diễn giỏi nhất, nhất định sẽ lăng xê cô nổi tiếng.”

Tô Lê nhìn rồi nói: “Thật á, Vạn tiên sinh, ông đào góc tường của Giang thiếu gia thì không tốt cho lắm.”

Bên cạnh còn có người hùa theo: “ Sợ gì chứ, Vạn tổng của chúng tôi, sau lưng có người giúp, đến cái tên Giang Thần Hy đó chắc còn không dám đắc tội nữa là.”

Tô Lê chớp chớp mắt nhìn ông ta: “ Thật ư?”

Có điều vào đúng lúc này, cảnh cửa bị ai đó mở ra, Tô Lê ý thức được liền ngẩn đầu lên nhìn qua.

Cô nghiêng đầu, nụ cười sâu thêm vài phần.

“ Đây không phải là Giang thiếu gia ư, cơn gió nào đưa cậu tới đây vậy?” Bên cạnh có cười vừa cười vừa nói.

Giang Thân Hy mặc bộ vest màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dạ màu đen, sắc mặt trầm tĩnh, lạnh lùng, kết hợp với cách ăn mặc của anh, càng thêm phần khó đoán.

Anh bước vào, sau có có người liền khéo léo nhường chỗ: “Giang thiếu gia, mời ngồi.”

Tô Lê nhìn anh, Thiệu Phương nói anh đi Giang Thành có việc, muộn nhất nửa đêm mới về tới, nhưng thật không ngờ, anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Có chút bất ngờ…. nhưng cũng có chút gì đó yên tâm.

Nói thật ra, không sợ là giả, cô nói đi nói lại thì cũng không phải người to gan, dũng cảm gì, nhưng cô vẫn cứng đầu đến đây, vì cô biết, cô không thể đắc tội với loại người này được, cũng không dám đắc tội.

Và khoảnh khắc Giang Thần Hy xuất hiện, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thần Hy không bộc lộ cảm xúc gì đặc biệt, anh nhìn qua Vạn Hoằng, điềm đạm nói: “ Vạn gia mời người ta ăn cơm sao lại không mời tôi, có phải là quá không nể mặt rồi không?”

Vạn Hoằng cười ha hả: “Giang thiếu gia, cậu bận trăm công nghìn việc, mời cũng không được.”

Giang Thần Hy nhìn người phụ nữ đang hướng về phía anh dựa vào và nói: “ Tôi nghe vợ của tôi nói, hôm nay có mời Vạn gia dùng cơm, vừa đi công tác về, liền ghé qua đây xem sao. Cô ấy nhỏ tuổi vẫn chưa hiểu chuyện, nếu có gì không chu đáo, xin Vạn gia thứ lỗi cho, vợ tôi thích quay phim cho vui, sau này hy vọng các vị chiếu cố.”

Những người ngồi bên cạnh đều không dám tiếp lời.

Sắc mặt Vạn Hoằng cũng trùng xuống.

Tô Lê nhìn anh, Giang Thần Hy là muốn ra mặt giúp cô? Không có ý muốn nể mặt đối phương.

Nhưng rất nhanh, Tô Lê liền vội vã bỏ đi cái suy nghĩ này, cô không dám cho rằng như thế, Giang Thần Hy hoàn toàn không cần thiết vì cô mà dằn mặt loại người này.

Ly rượu trên tay Tô Lê bị Giang Thần Hy khẽ lấy rồi uống một nửa rượu còn lại, cười rồi nói: “ Ngoan nào, rót cho tôi một ly.”

Tô Lê nhìn anh nói: “ Giang thiếu gia vừa công tác về, vẫn là không nên uống thì hơn.”

“ Có Vạn gia ở đây, phải mời một ly chứ.” Giang Thần Hy khẽ xoa đầu cô, có vài phần cưng chiều, xem như xung quanh không có người, nâng cằm cô lên rồi hôn lên môi cô.

Cùng lúc đó, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Tô Lê ngẩn đầu nhìn ra, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặt đầy giận dữ đứng trước cửa, “ Con hồ ly lẳng lơ kia, mày ra đây cho tao.”