Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 144




66144. Tất cả mọi người đều bị người vừa xông làm làm cho kinh ngạc, có người còn lập tức đứng lên: “ Chị dâu, sao chị lại đến đây…”

Người vào là một phụ nữ ăn mặc sang trọng, bốn năm mươi tuổi, hơi béo một chút, trên mặt còn một lớp phấn dày, mùi nước hoa nồng nặc làm cho Tô Lê ngồi một bên cũng ngửi thấy.

Cô dùng ngón tay quệt mũi.

Người phụ nữ đó trực tiếp đi đến trước mặt Vạn Hoành, chỉ vào mặt ông ta mắng: “ Vạn Hoằng, lão già khốn kiếp này, tìm phụ nữ còn dám tìm đến trước mặt tôi? Sao, mong tôi chết sớm lắm đúng không, để ông có thể tìm vợ bé đúng không! Tôi nói cho ông biết, con mẹ ông, ông đừng có mơ tưởng. Nói, con hồ ly tinh đó ở đâu? Lăn ra đây cho tôi, tôi phải cho cô ta một trận.”

Tô Lê hơi áp người vào Giang Thần Hy, mà một tay Giang Thần Hy thì luôn để lên eo cô.

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, rót một ly rượu vang cho anh.

Giang Thần Hy hơi cụp mắt nhìn người phụ nữ đang dựa vào lòng mình, hơi cúi đầu xuống sát vào tai cô, trầm giọng nói mang theo một chút sủng ái: “ Cô nhóc, đây là chuyện gì, hửm?”

Hiển nhiên, Giang Thần Hy cũng hơi bất ngờ.

Ngón tay thon dài của Tô Lê nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo Giang Thần Hy, đôi mắt lộ ra chút tà khí, nhưng mặt lại bày ra bộ dạng vô tội, nói: “ Cái gì là sao?”

Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô, hầu kết chuyển động, trầm giọng cười, hôn khẽ trán cô: “ Nhóc con, tôi thật sự xem thường em rồi.

Tô Lê chớp mắt, cười nói: “ Chuyện nhà của người khác, chúng ta đừng can dự.”

Giang Thần Hy vuốt ve cằm cô, cũng không nói gì.

Hai người không quan tâm đến vợ của Vạn Hoằng đang cãi lớn ở bên cạnh.

Lúc này, Vạn Hoằng không nhịn được nữa, lao đến trước mặt vợ gào thét: “ Bà im ngay cho tôi! Bà cút ra ngoài cho tôi.”

Vợ Vạn Hồng nghe thất vậy, lập tức bốc hỏa, cầm thằng đồ trên bàn ném.

“ Ông dám kêu tôi cút, Vạn Hồng, sao, ông tưởng rằng bây giờ ông giỏi rồi, dám nói như vậy với tôi, đúng không.” Dứt lời, lại cầm đồ ném xuống đất.

Giang Thần Hy nhìn thấy vậy, lập tức che Tô Lê ra phía sau, ngăn cho mảnh thủy tinh văng tung tóe.

Tô Lê ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vợ Vạn Hồng gào thét ầm ĩ, khuôn mặt vặn vẹo tức giận. Nhưng nói đi nói lại cũng chỉ mấy từ đó, căn bản không quan tâm đến bên cạnh, chỉ coi đây là nhà của mình.

Vạn Hoằng cũng hoàn toàn mất mặt, những người ở đó cũng nhanh chóng rời đi, dù sao cũng là chuyện nhà người khác.

Giang Thần Hy cũng nói mấy câu với Vạn Hoằng, sau đó mang Tô Lê rời đi.

Bên ngoài khách sạn, Thiệu Phương cũng lo lắng đứng bên ngoài đợi, thấy Giang Thần Hy và Tô Lê đi ra mới thở phào một hơi.

Sắc mặt của Giang Thần Hy quả thực không tốt, dù Thiệu Phương có anh minh giỏi giang thến ào, nhưng hiển nhiên đối với Giang Thần Hy vẫn có chút e sợ.

Thấy Giang Thần Hy trầm mặt, Thiệu Phương đến trước mặt anh, nói: “ Tổng giám đốc.”

Giang Thần Hy liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “ Cô về nghĩ kỹ xem nên giải thích với tôi thế nào.”

Thiệu Phương hít sâu một hơi, nói: “ Vâng, tổng giám đốc.”

Giang Thần Hy quay đầu nhìn Tô Lê, anh đã khoác chiếc áo dày của mình lên người cô.

Tô Lê ngẩng đầu đón anh mắt của anh, cười cười.

Sắc mặt của anh hơi hòa hoãn một chút, trầm giọng nói: “ Đi thôi, về trước đã.” Dứt lời, giơ tay ôm eo cô rời đi.

Tô Lê ngồi trên xe của Giang Thần Hy, cô nhìn Giang Thần Hy một cái. Hôm nay, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, thực sự làm cô cảm thấy yên tâm. Chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như hôm nay.

Nhưng mà, trên đường cả hai đều không nói gì.

Hai người về chỗ ở của Giang Thần Hy, Tô Lê chà chà hai tay, hà một hơi rồi đi vào.

Thím Trương đã nghỉ phép trở lại, thấy hai người quay về, đón: “ Thiếu gia, phu nhân, hai người về rồi. Tôi có làm sủi cảo, buổi tối hai người chưa ăn cơm đúng không? Nào, đến ăn đi?”

Hai người buổi tối đúng là chưa ăn gì.

Mỗi người một đĩa bánh sủi cảo, nóng hổi.

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, cụp mắt, nói: “ Giang thiếu không phải đi Giang thành công tác sao?”

Giang Thần Hy ừm một tiếng, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi cô, trầm mặc một lát mới nói tiếp: “ Không phải tôi đã nói với Thiệu Phương, không để em đi tham gia cái này sao, sau lại không nghe lời, hả?” Giang Thần Hy trầm giọng hỏi.

Tô Lê hơi hoang mang một chút, thu hồi tầm mắt cụp mắt xuống, cười nói: “Loại người như vậy, em không dám đắc tội. Mà Giang thiếu cũng không cần phải đi đắc tội loại người đó.” Cô trả lời rất bình thản.

Giang Thần Hy hơi chau mày.

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “ Chỉ là ăn một bữa cơm, không mất đi miếng thịt nào. Nhưng loại người này không khác gì bọn lưu manh ngoài chợ, nói đạo lý với bọn chúng không có tác dụng gì đâu. Cần gì vì một bữa ăn mà chuốc lấy phiền phức lớn cho mình, Giang thiếu, anh nói đúng không?”

Giang Thần Hy nheo mắt, lộ ra một chút ý cười nhạt, nói: “ Vậy vợ của Vạn Hoàng chỉ e không phải là tình cờ, đúng không?”

Tô Lê nhìn anh, cụp mắt lại không nhịn được cười, nói: “ Giang thiếu nói xem?”

Giang Thần Hy căn bản không ngờ Tô Lê lại có chiêu này, thậm chí anh cũng không nghĩ đến.

Tô Lê ăn sủi cảo trong tay, sau đó nói: “Em không biết kinh doanh cũng không hiểu thương trường bọn anh. Nhưng mấy năm nay, em cũng thấy không ít chuyện như Vạn Hoành và vợ ông ta. Hơn nữa, từ lâu em đã nghe nói đến Vạn Hoành này, cũng nghe nói ông ta bên ngoài trêu ghẹo phụ nữ nhưng lại rất sợ vợ. Cho nên em đã nhờ chị Thiệu Phương, cho dù dùng bất kỳ cách nào, cũng phải mời được bà Vạn đến, còn chị Thiệu dùng cách gì, em cũng không biết. Dù sao thì người cũng đến rồi, không có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng của mình ở bên ngoài làm chuyện xấu mà không có thái độ gì. Bình thường không nhìn thấy, thì giả ngu cho qua, nhưng nếu đã bày trước mặt, thì ai cũng không thể cười cho qua.”

“ Ồ, vậy sao.” Giang Thần Hy hơi nhướn mày, “ Trong mỗi người phụ nữ, có bao gồm cả em sao?”

Tô Lê ngước mắt nhìn Giang Thần Hy, hơi sững người lại, sau đó không nhịn được cười, nói: “ Phẩm vị của Giang thiếu cao như vậy, yêu cầu với phụ nữ nhất định không thấp. Em nghĩ, lọt được vào mắt xanh của anh cũng không có mấy người.”

Giang Thần Hy nhìn cô, ý cười trong mắt nhiều hơn, anh cười nói: “ Vạn Hoằng trước kia là đàn em dưới trướng của bố vợ hắn, mười mấy tuổi đã theo bố vợ vào chốn giang hồ làm kinh doanh. Mặc dù bây giờ bố vợ hắn đã chết, nhưng cổ phần tập đoàn Trân Vạn có 20% là của vợ hắn, còn hắn chỉ có 13%. Hơn nữa, rất nhiều các cổ đông trong công ty đều là những người có mặt mũi trong giới xã hội đen, nhiều người đều đứng về phía đại tiểu thư. Mặc dù vợ hắn không quản, nhưng Vạn Hoawnfh vẫn có vài phần cố kỵ vợ.”

Tô Lê cười khẽ nói: “ Bất luận là do y cố kỵ vợ hay là bản tính y trời sinh sợ vợ thì người dù mạnh đến mấy cũng sẽ có điểm yếu. Mà em, chỉ dùng phương pháp hữu hiệu nhất mà phụ nữ đối phó với nam nhân. Hơn nữa vợ của ông ta vừa đến làm loạn, thì phiền phức của chúng ta đã được giải quyết, cũng không cần Giang thiếu vì em mà đi đắc tội loại người vậy. Mà Giang thiếu cũng thanh toán rồi, anh cũng nói, đó là bữa ăn chúng ta mời, nói lại, chúng ta cũng không bị thiệt, đúng không?”

Giang Thần Hy nhìn cô, là tán thưởng.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô sợ hãi trốn tránh, mà dũng cảm đối mặt.

Cô biết bảo vệ chính mình, cũng sẽ nghĩ cách để bản thân không bị thương. Cô sẽ không ép bản thân làm ra chuyện có lỗi, mà sẽ động não nghĩ cách để làm mình không có lỗi.

“ Giang thiếu, em làm như vậy, chắc là không làm anh thêm phiền phức đâu nhỉ?” Tô Lê xông lên, chớp mắt, hỏi anh.

Giang Thần Hy ừm một tiếng, giơ tay xoa cằm cô, dùng ngón tay cái vuốt ve má cô, trầm giọng nói: “ Sau này, nếu có gặp phải chuyện như vậy, cũng không được làm thế, ân? Gặp chút phiền phức cũng không sao, nhưng tôi không muốn em có chuyện, hiểu không?”

Tô Lê chớp chớp mắt, chống tay nhìn anh: “ Giang thiếu đang lo cho em sao?”

Giang Thần Hy kéo cô đến bên mình, để cô ngồi lên đùi anh, hai tay Tô Lê tự nhiên quàng lên cổ anh

“ Tôi là chồng của em, nhóc con, tốt nhất là em đừngquên điều này.” Giang Thần Hy xoa xoa cằm cô.

Tô Lê nhìn anh, trầm mặc không nói.

Giang Thần Hy nhắm mắt hít sâu một hơi, nhẹ giữ gáy cô hôn xuống.

Nhưng mà, khi anh đến bên cô, phản ứng bản năng của cô làm anh rất kinh ngạc.

Không, là ngạc nhiên vui mừng. Trong chớp mắt, anh nhìn thấy trong mắt Tô Lê có cảm xúc giống như rất muốn anh.

Hoặc là đó chỉ là ước muốn của anh, nhưng anh thà tin rằng đó là thật.

Tô Lê không tránh cái hôn của anh. Giang Thần Hy chỉ nhẹ hôn cô, không có chút ham muốn.

Dường như sau đêm đó, anh đều không dám gần cô.

Tay Tô Lê vô thức cầm cổ áo Giang Thần Hy, mà Giang Thần Hy lại cầm tay cô lại, con người trầm lại, lộ ra nụ cười nhạt, trầm giọng nói: “ Đừng hấp dẫn tôi, tôi không kháng cự được sự hấp dẫn của em.”

Tô Lê nhìn anh, cụp mắt xuống cười nói: “ Giang thiếu, khả năng khống chế của anh thật kém.”

Giang Thần Hy khóa chặt eo cô: “ Nói lại lần nữa, hửm?”

Giang Thần Hy ngước mắt nhìn anh, lại thêm mấy phần trịnh trọng, không có ý bông đùa: “ Cảm ơn Giang thiếu.”

Giang Thần Hy nghe vậy hơi sững ra, có chút không hiểu.

Tô Lê nhìn anh mỉm cười, nói: “Tối nay, vốn dĩ em luôn cảm thấy lo lắng, nhưng khi vừa nhìn thấy anh, em mới cảm thấy thực sự yên tâm, cảm ơn anh.”