Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 69




Xe của Trần Miễn dừng ngay dưới tập đoàn Giang Thị.

Đúng lúc đó, xe của bảo mẫu cũng dừng ngay bên ngoài tòa nhà.

Bước xuống xe là trợ lý Vương Nhã Tịnh xách hộp đồ trang điểm to. Cô ta nhìn thấy Tô Lê và Trần Miễn.

Tô Lê nhìn thấy cô ta liền cười nhẹ và nói với Trần Miễn: “ Cậu xem, bạn gái cũ của cậu kìa”

Trần Miễn vỗ nhẹ vào đầu Tô Lê nói: “ Cậu còn cười trên nỗi đau của người khác sao. Mình đã nói rồi, loại con gái như vậy không thích hợp với mình, sự thật đã chứng minh, thật sự không hợp với mình. Mình tốn bao nhiêu công sức, mới đuổi cô ta đi được đấy ”.

Tô Lê cười cười, chuẩn bị quay người đi vào tòa nhà, bụng dưới đột nhiên đau dữ dội, giống như có cảm giác như kim đâm vào vậy.

Vì đau quá nên cô dừng lại.

“ Sao vậy?” Trần Miễn thấy cô có gì đó không ổn liền hỏi.

Tô Lê lắc đầu, cười nói, “ Không sao, chỉ là mình nhìn thấy tay quản lý vàng Thiệu Phương rồi. Cậu biết cô ấy chứ, cô ấy là cô gái rất là giỏi, công tác tuyên truyền của cô ấy rất đặc sắc, cho nên dẫn dắt rất là nhiều nghệ sĩ xuất sắc”.

Lúc này, một người mặc trang phục cổ trang bước xuống xe, vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là Cao Mỹ.

Thiệu Phương nhanh chóng xuống xe, đứng bên cạnh, gọi điện thúc giục việc gì đó.

Cô ấy lúc nào cũng dứt khoát như vậy……

Tô Lê không rời đi, chỉ lặng lẽ đứng ngay vị trí cũ nhìn về người phía bên kia.

Trần Miễn nhìn thấy cô như vậy, thì thầm nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, bên ngoài lạnh, nhanh đi vào thôi.”

Cậu quá hiểu Tô Lê, nhưng mà Giang Thần Hy không cho cô ấy cơ hội.

Cậu không hiểu tại sao cô lại cố chấp làm diễn viên như vậy, tuy nhiên mỗi lần hỏi, cô đều cười và nói “ Bởi vì làm diễn viên có thể kiếm được nhiều tiền”

Nhưng cậu hiểu rõ không phải như vậy…….

Sau cùng, chỉ nhìn thấy Cao Mỹ xén tà váy và đi vào trong, Thiệu Phương vẫn còn ở bên ngoài gọi điện thoại.

Nhưng lúc cô quay lưng lại, nhìn thấy Tô Lê.

Tô Lê nhìn cô, sau đó nghiêng đầu nhìn Trần Miễn nói: “ Thôi, chúng ta đi vào bên trong đi” nói xong, cô quay người đi đi thẳng vào trong.

Thiệu Phương trầm ngâm nhìn Tô Lê đi vào trong, không biết cô đang suy nghĩ gì…

Lúc này, vị trợ lý đi đến nhắc nhở: “ Chị Thiệu, không đi vào sao?”

Thiệu Phương “ ừ” một tiếng, cô bảo Cao Mỹ đi vào, còn mình tiếp tục gọi điện thoại.

Lúc đợi cầu thang máy, Cao Mỹ nghe Thiệu Phương đứng ở phía sau nói: “ Hôm nay trong những người đi thử vai có Tô Lê hay sao? Một lát nữa đến lượt cô ấy cứ đưa cho cô ấy một vai nữ trong kịch bản thử một đoạn, còn nữa em gái của nữ chính cũng để cô ấy thử. Lát sau tôi sẽ qua.”

Cao Mỹ nghe xong liền sốt sắng, quay sang nhìn Thiệu Phương, hỏi “ chị Thiệu, vậy lát nữa chị có đến phòng thu âm không?”

Thiệu Phương trả lời: “ Ừ, Cậu chỉ cần theo lời tôi mà đi thu âm, tóm lại không được bép xép, nghe rõ chưa hả? được rồi, cô đi thay trang phục trước đi”

Cao Mỹ gật đầu.

Tô Lê không ở trong văn phòng thử vai mà bọn họ sắp xếp, cô một mình đứng bên ngoài hành lang.

Cuối cùng cũng đến lượt Tô Lê, lúc đi vào, cô xem một đoạn kịch bản, sau một hồi im lặng cô bắt đầu biểu diễn…..

Thiệu Phương chỉ đứng nhìn cô từ lúc được một lúc rồi rời đi…..

Việc thử vai đối với cô mà nói giống như chuyện thường ngày rồi, có thể nói chắc chắn như trong lòng bàn tay.

Hai kịch bản, cô đều dựa theo yêu cầu biểu diễn xong, sau đó bình tĩnh đi ra, nhìn từ xa cô thấy Thiệu Phương nói chuyện cùng với người nào đó, cô nhìn một hồi rồi lặng lẽ quay người đi.

Cô vào nhà vệ sinh, rửa tay, vừa cầm túi xách chuẩn bị dặm lại lớp son thì nhìn thấy Cao Mỹ đi vào.

Thiệu Phương thay đồ, bên cạnh là Vương Nhã Tịnh, nhìn có vẻ hiện tại cô ta là trợ lý của Cao Mỹ.

Cao Mỹ nhìn thấy cô, cười nói: “ Tô Lê? Cô đến để thử vai hay sao? Vừa nãy nghe chị Thiệu nhắc đến, bộ phim sau tôi được đóng vai nữ phụ rồi, còn cô thì sao. Cô đến thử vai gì vậy? Đạo diễn đó cũng rất thân, có cần tôi và chị Thiệu nói giúp vài tiếng không?”

Nhưng rất nhanh sau đó, Cao Mỹ lại nghĩ ra điều gì đó, cười nói: “ Tôi nói này, Tô Lê, cô bây giờ đã là Giang phu nhân rồi, nếu muốn diễn vai gì, chẳng phải một câu nói là xong hay sao? Nhưng tại sao cứ lại chạy đến để thử vai cơ chứ?”

Cao Mỹ còn cười nói: “ Giang phu nhân, tại sao tôi lại cảm thấy Giang thiếu gia dường như chẳng quan tâm đến cô chút nào cả?”

Tô Lê dặm lại lớp trang điểm, cười nói: “ Có quan tâm hay không có cần tôi phải báo cáo cho cô biết hay sao?

Nói xong, cô bỏ son môi vào túi, rồi liếc nhìn túi sách trên tay cô ta, cười nhẹ nhưng mang theo vài phần khinh thường.

Tô Lê khinh thường túi sách của cô ta không đáng tiền, nhưng thực tế, túi sách của cô cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền. Người như Cao Mỹ thì không có khả năng mua nổi, nhưng cô có Giang Thần Hy, ít ra về mặt vật chất, Giang Thần Hy đối xử với cô rất là hào phóng.

Tô Lê đi thẳng một mạch ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó mới cầm điện thoại gọi cho Trần Miễn, hỏi cậu đang ở đâu.

“ Này”

Vừa ngắt điện thoại, phía sau liền có người gọi cô.

Tô Lê quay người lại, đón tiếp cô là một bạt tai, cô khụy chân xún, đụng vào cây cột ngay bên cạnh, bụng dưới lại ập đến cơn đau.

Tô Lê nhìn qua đối phương, là Vương Nhã Tịnh.

Nhưng nhìn cô ta, Tô Lê cười nhạt nói: “Cô đánh tôi làm gì hả?”

Vương Nhã Tịnh lại muốn tiến tới đánh tiếp, nhưng bị Tô Lê nắm lấy khuỷu tay, sau đó tát lại cô tay một bạt tai, điềm đạm nói: “Tô Lê tôi không phải ăn tát oan vậy được. Nếu cô muốn phát điên thì tìm người khác. Tôi không rảnh mà tiếp cô”.

Vương Nhã Tịnh cắn chặt răng trợn mắt nói: “ Cô đúng là con tiện nhân không biết xấu hổ, cô đã kết hôn rồi, còn đeo bám người đàn ông khác không buông. Nếu không phải vì cô, thì Trần Miễn sẽ không chia tay với tôi”.

Tô Lê đẩy nhẹ cô ta ra, cười nói: “ Đồ thần kinh, chia tay Trần Miễn đâu phải chỉ có mình cô? Cô đề cao bản thân mình thật đấy, vốn nghĩ cô cũng đẹp người đẹp nết, nào ngờ cô lại vô lý như vậy. Tôi nói cho cô biết, nếu giống như cô vậy thì những cô gái chia tay với cậu ấy đều tìm tôi để kiếm chuyện, xếp hàng đầy ra đấy cũng không đến lượt cô”.

“Cô……” Vương Nhã Tịnh nhất thời không biết nói gì nữa cả.

“ Tôi thì sao?” Tô Lê lạnh giọng, quay người điềm đạm nói: “Cái tát này xem như là tôi trả cho cô rồi, bây giờ công việc cũng không dễ kiếm, nếu cô muốn ở lại đây làm việc thì lo mà làm cho tốt” nói xong liền quay thẳng người theo hướng thang máy rời đi……

Lúc bước vào thang máy, cô một tay ôm bụng dưới, dựa sát vào tường, cô cảm thấy toàn thân như đang run lên, mồ hôi lạnh cứ tuôn ra liên tục.

Cô lảo đảo bước ra khỏi tòa nhà, cô nhìn thấy xe của Trần Miễn, dùng hai tay bám vịn để lên xe, cô đã cố gắng hết sức đẩy để mở cửa xe.

Trần Miễn vốn dĩ nhàn nhã dựa vào ghế nghe nhạc, nghe tiếng động mới quay đầu lại xem, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng xuống xe.

Cậu đỡ Tô Lê, “ Tô Lê, Cậu làm sao vậy? Tô Lê!”

Sắc mặt của Tô Lê đã trắng bệt, môi cũng trắng bệt cả ra, cả người cô cứ run lên……

Trần Miễn mở cửa xe, dìu cô vào trong xe, sau đó nhanh chóng lên xe, nhìn Tô Lê ở bên cạnh nói: “ Đừng sợ, mình đưa em đi bệnh viện.”

Tô Lê đưa tay ghì chặt lấy cánh tay của cậu, nhìn anh nói: “ Trần Miễn, Trần Miễn, nhanh lên, mình có thai rồi, mình sợ, mình sợ…….có phải đứa bé xảy ra chuyện rồi chứ….”

Trần Miễn nghe xong hàng lông mày liền nhăn lại, nói: “được, đừng sợ, sắp đến bệnh viện rồi, cậu yên tâm……”

Cảm giác duy nhất của cô lúc này là cơn đau cứ từng đợt đâm vào người cô, đau đến muốn khóc cũng không được.

Cô mơ mơ hồ hồ được đẩy vào phòng cấp cứu……

Tô Lê mơ màng nghe thấy rất nhiều tiếng động của đồ vật bằng kim loại va vào nhau, một tiếng ting tang, một âm thanh khá khủng khiếp.

Cô còn nghe thấy cả tiếng nhạc cụ…..

Cuối cùng, dường như bị loại ma lực nào đó hấp dẫn, cô chìm vào trong cơn mê sâu….

Lúc đợi cô tỉnh lại, cô nhìn thấy một tia sáng màu trắng từ rèm cửa sổ rọi vào.

Cô ngây người ngắm nhìn tia sáng đó. Cả căn phòng như sáng rực một màu trắng.

Cô nhấc cánh tay, cổ tay còn cắm ống chuyền dịch, cả căn phòng đượm một mùi quen thuộc của thuốc khử trùng trong bệnh viện.

“ Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại?” Giọng nói của Trần Miễn văng văng bên tai cô.

Sau đó, Trần Miễn kéo tấm rèm cửa căn phòng ra. Tô Lê bị ánh sáng rọi đến chói mắt không tài nào mở mắt được, cô lấy tay che, mắt mới dần dần thích ứng lại.

Cô nhìn thấy Trần Miễn, cậu trầm ngâm một hồi sau đó mới cười cười nói: “ cậu cảm thấy thế nào rồi? Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Cô nhìn thấy cậu, cô tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ là cử động một chút cô cảm thấy toàn thân cô chẳng có chút sức lực nào cả.

“ Mình muốn uống nước” Giọng cô khàn khàn nói.

Trần Miễn:”Ừ” một tiếng, sau đó đi lấy nước đưa cho cô.Cô ngậm ống hút hút vài ngụm nước.

“ Hôm nay là ngày mấy rồi?” Cô lẩm nhẩm hỏi.

“Ngày 18” Trần Miễn điềm đạm trả lời.

Tô Lê nhắm hờ mắt cười nhẹ, cẩn thận sờ vào bụng dưới cả mình, nói: “ Từ ngày em biết đến sự tồn tại của đứa bé, chỉ có ba ngày.” Trần Miễn nhìn cô, chau mày, cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói gì.

Cậu trầm ngâm một hồi rồi nói, “ Bác sĩ nói, cậu có hiện tượng xảy thai rất rõ ràng, lúc đưa cậu đến bệnh viện đứa bé đã không còn rồi…….”

Tô Lê sau khi nghe xong, lại trầm ngâm, nhưng trên mặt cô không thấy bất cứ biểu hiện gì cả, cô chỉ nhắm ghiền mắt, hít thở thật sâu, nheo mắt cười nói: “Mất rồi thì mất vậy, mình biết ông trời sẽ không tốt với em như vậy, có lẽ ông trời phát hiện cho nhầm người nên nhanh chóng lấy lại thôi. Ha ha …. mình một chút cảm giác cũng chẳng có, như vậy cũng tốt. Vốn dĩ mình còn nghĩ có đứa bé này mới thật sự là phiền phức, bây giờ thì tốt rồi,đến không một chút cảm giác rồi đi cũng không một chút cảm giác nào……