Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1109: Ai bảo môi của em lại hấp dẫn như vậy




Editor: May

Tô Cửu Y mở hộp quà ra, lấy quần áo ở bên trong ra, là một áo khoác nhỏ màu đen, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng cũng rất đặc biệt, nhìn có vẻ lớn nhỏ rất phù hợp, hiển nhiên không giống như là nhân tiện mua, hẳn là chọn lựa một thời gian rất lâu.

Nghĩ đến đây, Tô Cửu Y liền bất giác cong khóe môi lên, cười vui vẻ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Sẽ mua áo khoác cho cô có thể là lo lắng buổi tối lạnh, đã vào thu, mỗi một trận mưa rơi xuống đều sẽ hạ nhiệt độ, nhưng vết thương trên người cô còn chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng lúc thời tiết biến hóa, sẽ phát đau ngứa ngáy, mà anh cũng biết những chuyện đó, cho nên lời "Đi ngang qua tiệm bán quần áo nhân tiện mua" anh vừa nói, hoàn toàn không thành lập.

Anh là đang lo lắng cho cô, lo lắng vết thương trên người cô, lo lắng sức đề kháng bây giờ của cô thấp, có thể không chống lại được nhiệt độ thấp mà ngã bệnh, cho nên mang đến cho cô một cái áo khoác.

"Thích không?" Thi Ngạo Tước dựa ở trên tường, ung dung thản nhiên quan sát tâm tình thay đổi của cô, trên mặt cô mang theo nụ cười, bộ dáng nhìn có vẻ rất thỏa mãn.

Tô Cửu Y gật gật đầu: "Thích."

Mặc kệ bộ đồ này là anh nhân tiện mua hay là cố ý mua, đối với cô mà nói, ý nghĩa đều như nhau, bởi vì không có người phụ nữ nào không thích người đàn ông mình yêu tặng đồ cho mình.

Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, môi mỏng lại động, "Đi vào thử đi."

"Được." Tô Cửu Y đáp ứng, xoay người muốn đi vào bên trong mặc thử, lại sực nhớ ra gì đó, hỏi anh: "Có muốn em lấy cho anh vài món điểm tâm ngọt không?"

"Không cần." Anh lạnh nhạt trả lời.

"Em làm mà anh cũng không ăn à." Tô Cửu Y nhấn mạnh một lần nữa là cô làm, thật ra chính là hy vọng Thi Ngạo Tước có thể nể mặt mũi, nhìn trên phân thượng tình cảm của cô mà nếm thử một chút món cô làm.

"Lần này làm cũng là học từ trên sách của mặt trắng nhỏ?" Thi Ngạo Tước không có đưa ra câu trả lời, mà là hỏi ngược lại cô một câu.

"Mặt trắng nhỏ gì chứ, đã nói người ta tên Dạ Hàn." Tô Cửu Y sửa lại nói.

"Anh quản anh ta cái gì hàn, em nói cho anh biết, có phải hay không?" Sắc mặt Thi Ngạo Tước âm u, giọng nói rất sâu lắng.

"Không phải." Tô Cửu Y bĩu môi nói: "Sách của anh ấy đều bị anh ném, em đi đâu tìm đây. Món điểm tâm ngọt em làm hôm nay, là tra cách làm từ trên mạng."

Thi Ngạo Tước thấy cô giống như có chút không thoải mái, nhíu mày: "Sách không có, người vẫn còn, em đại khái có thể gọi điện thoại cho anh ta."

"Không được." Tô Cửu Y nhíu mày, "Hiện tại em cũng không phải độc thân, đâu có gọi điện thoại cho người ta, hơn nữa, em cũng không muốn có dính dấp với người đàn ông nào khác ngoại trừ anh."

Tô Cửu Y luôn rất có nguyên tắc, cô cảm thấy trước khi chưa nói yêu đương tiếp xúc với đàn ông khác cũng không có gì không nên, nhưng sau khi yêu, nhất định phải nên chung thủy với một người, không có bất kỳ dính líu nào.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, nói mỗi một chữ đều phát ra từ trong lòng, trong lòng Thi Ngạo Tước nổi lên gợn sóng, anh đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu cắn một cái ở môi cô, sau đó buông ra.

Tô Cửu Y bị đau, ưm một tiếng, sau đó trách móc nói: "Anh cắn em làm gì."

"Ai bảo môi của em lại hấp dẫn như vậy." Thi Ngạo Tước nói xong, lại ngậm lấy cánh môi của cô một lần nữa, nhẹ nhàng gặm cắn.

Cảm giác tê dại như một luồng điện xông từ bên tai vào trong máu Tô Cửu Y, rồi truyền khắp toàn thân của cô, ngửi thấy được mùi thuốc lá và mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người của anh, cô cảm giác mình như là bị đầu độc tâm trí, không kiềm chế được chìm đắm vào trong.