Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 20: Tôi hát bá vương em hát biệt cơ




Một ly rượu, cho dù có uống chậm nữa, cuối cùng cũng tới lúc thấy đáy.

Một tay anh Trương ôm tôi, nhìn như ngồi rất tùy ý, ánh mắt lại dừng trên môi tôi, đe dọa nhìn tôi uống hết tới giọt cuối cùng.

“Rất ngoan! Tôi lại rất thích con gái ngoan ngoãn như em.” Anh ta vỗ vỗ vào mặt tôi: “Nào, chọn cho tôi một bài hát, “Bá Vương biệt Cơ”, tôi hát Bá Vương, em hát biệt Cơ.”

Tôi “Ừm” một tiếng, đứng dậy đi đến bục chọn bài.

Trong lòng tôi nghĩ, rốt cuộc có một chút văn hóa nào không vậy, cái gì biệt Cơ, rõ ràng là Ngu Cơ, ý là Bá Vương cáo biệt Ngu Cơ.

Rất nhanh đi đến bục chọn bài, nhanh chóng tìm được bài hát đó.

Bất giác tôi lại nhớ đến ông chủ Trác, cũng là đến tìm sự vui vẻ, sao lại khác biệt lớn thế này chứ?

Một người tùy tiện mở miệng thì là “Bụng có thơ ca khí chất tự thể hiện ra”, người còn lại đến cả người phụ nữ của Bá Vương là Ngu Cơ cũng không biết.

Tôi chọn bài hát ở chế độ ưu tiên, đợi sau khi hát xong bài đang hát, thì chính là “Bá Vương biệt Cơ”, hiển nhiên anh Trương là to nhất, để bài hát anh ta muốn lên trước cũng không đáng trách.

Tôi đứng ở chỗ bục chọn bài bần thần một lát, thấy bài hát phía trước đã đến hồi cuối, mới đi về phía sofa, ngồi cạnh anh Trương.

Tôi rất kinh ngạc, đám khiêu vũ thác loạn phía trước đã sớm kết thúc, người phụ nữ còn lại tiếp anh Trương đâu?

Anh ta không phải thường chọn hai người đàn bà sao?

Màn hình dần dần tối lại, lại sáng lên, lúc mọi người trong phòng thấy bốn chữ trên màn hình “Bá Vương biệt Cơ”, lập tức hô: “Là anh Trương! Là anh Trương!”

Lập tức, hai micro đã được cung kính đưa đến tay anh Trương, anh ta thuận tay lấy một cái đưa tôi.

“Tôi với ai hát Ngu Cơ?” Tôi hỏi.

“Một mình em.” Anh Trương liếc mắt nhìn tôi, dường như tôi đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc vậy: “Em không phải đến bài này cũng không biết hát chứ?”

“Tôi biết.” Tôi nhỏ giọng đáp. Bài này là bài cũ, vài năm trước rất thịnh hành.

Anh ta “Ừm” một tiếng, kéo kéo lưng quần, đứng lên rung rung chân, lại đi đến trước bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực hắng giọng.

Tôi không qua đó, tuy đứng lên, nhưng lại chỉ đứng trước sofa.

“Qua đây đi!” Anh ta cầm micro kêu, một tay chỉ chỉ bên cạnh anh ta: “Tôi là Bá Vương, em là biệt Cơ, em chừng nào thấy Bá Vương và biệt Cơ đứng hai chỗ vậy?”

Tôi không nói gì, anh ta to nhất, là khách, anh ta nói đều đúng.

Tôi cầm micro đi tới.

Bài hát này khúc nhạc dạo quá ngắn, ca từ đã bắt đầu, anh ta không vội hát mà lạnh mặt nhìn tôi, tiếp tục nói vào micro:

“Em tốt nhất đừng không biết điều! Tôi đến đây là tìm thú vui, em khóc cho ai nhìn! Cười cho ông đây coi!”

Giọng anh Trương có chút tức giận.

Một câu anh ta nói ra, vốn dĩ còn ồn ào hơn căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn tôi và anh ta, không ai dám khuyên.

Tôi cũng sợ tột độ, vội vàng cười một cái.

“Không biết cười thì đừng cười!” Anh Trương hét lên, anh ta như hung thần chỉ vào tôi: “Em chết rồi hay cha em chết rồi? Một con gái gọi bán mình, làm như tôi ép người lương thiện thành kỹ nữ vậy!”

Tôi không dám tiếp tục đi lên trước, chỉ đứng tại chỗ, thật tình mong anh ta bảo tôi cút.

“Em còn đứng đây làm gì? Còn không mau cút qua đây cho tôi!” Anh ta hét.

Nước mắt tôi rơi xuống, anh ta chợt xoay người, lại hướng về bục chọn bài hét lên: “Mở lại bài này cho ông!”

Một đàn em cách bục chọn bài gần nhất chạy tới, ngón tay bấm mấy cái, tôi cũng đến cạnh anh ta.

Một tay anh ta kéo tôi vào lòng rồi bắt đầu hát rống lên.

“Ta đứng ở trong gió mạnh...”