Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Chương 17: Trên bàn ăn




Không lâu lắm, Kiều Y liền không nhịn được, lúc lấy cớ đi lấy nước uống, lúc lấy cớ đi ra ngoài lấy đồ ăn vặt.

Cô ở nhà Duy Y đã quen thuộc nên không ai nói gì, đi tới đi lui ở trong phòng khách, cũng không gây sự chú ý của ba Duy. Ngược lại Denis lại chú ý cô, chỉ thấy cô giống như đang ở nhà mình, lúc thì mở tủ lạnh, lúc lại đến tủ trong phòng khách tìm đồ, lục nửa ngày rốt cuộc cũng lấy được đồ ăn vặt đem về phòng.

Lúc quay về còn không quên nhìn anh trai mấy lần, bộ dạng kia chính là muốn nói chuyện với Kiều Ngự Diễm.

Nhìn lại thấy ông Duy không để ý tới bộ dạng của cô, giống như cô là con gái của mình, tự do đi lại trong nhà. Làm hắn không thể không thay đổi cách nhìn.

“Duy tiên sinh, xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu? Tôi muốn…….” Vào lúc Kiều Y quay trở về phòng, Denis liền giả bộ muốn đi vệ sinh rời đi.

“A, phòng vệ sinh ở bên kia, phòng cuối cùng bên phía tay phải.” Ba Duy nhiệt tình chỉ đường, sau đó quay trở về phòng khách nói chuyện với Kiều Ngự Diễm.

Đi qua trước một căn phòng, cửa khép hờ, mơ hồ truyền đến âm thanh nói chuyện. Denis đoán đó là phòng Duy Y. Xoay người đi tới phòng vệ sinh, lúc đi ra lại gặp Kiều Y muốn ra ngoài lấy đồ.

“Kiều Y!” Denis vội vàng gọi cô lại, cô nhóc này không biết đang giở trò gì.

“Denis, rốt cuộc anh cũng đi ra rồi. Tại sao các anh lại phải tới đây ăn cơm?” Nếu là anh trai cô, cô tuyệt đối không dám dùng giọng trách cứ như vậy hỏi, đáng tiếc đối phương lại là Denis, so với anh trai hắn còn thương cô hơn.

“Duy tiên sinh mời, chúng ta không thể cự tuyệt!” Denis cười khẽ, hắn cũng không muốn, là Kiều Ngự Diễm cứng rắn kéo hắn đi, thật không biết là vì sao, chẳng lẽ là vì Duy Y? Nhưng một thời gian trước hắn còn thấy Kiều Ngự Diễm hẹn Sultana hai lần.

“Lời mời thì không thể từ chối, nhưng tại sao lại là hôm nay, hơn nữa mọi người có thể ăn ở bên ngoài mà!”

“Xin lỗi công chúa của anh, đây là quyết định của anh trai em, chuyện hắn quyết định anh không dám không nghe theo!” Ngay cả có hắn cũng muốn xem một chút kịch hay hôm nay.

“Ai, thiệt là! Em cảnh cáo anh, đợi lát nữa phải nghiêm túc, nếu không em sẽ không khách khí!”

“Hi, công chúa, như thế nào gọi là không nghiêm túc?” Denis không hiểu.

“Tóm lại, em không thích anh trai tới đây…..ăn cơm xong anh đưa anh ấy về đi!” Kiều Y cảnh cáo xong, đi thẳng về phòng, ngay cả ra lấy đồ cũng quên mất. Cô rất thích bắt nạt Denis nên mới dám ra lệnh như vậy.

“Ha ha…….” Denis bất đắc dĩ nhìn cô đóng chặt cửa phòng, đứng cười.

Không lâu sau rốt cuộc có thể ăn cơm.

Ngô Soái đỡ Duy Y ra ngoài, nhưng thấy cô đi khổ sở như vậy liền không suy nghĩ gì liền cúi người bế cô đến bàn ăn.

“Cám ơn!” Duy Y mỉm cười đáp lại.

“Ngô Soái, mình phát hiện ra bạn rất khỏe nha!” Kiều Y trêu, ngồi vào trước bàn ăn.

“Nói hay, nói hay!”

Một màn như vậy hoàn toàn rơi vào những người lớn ngồi trước bàn ăn.

Ba Duy cùng mẹ Duy đều cảm thấy không có gì, dù sao con gái cũng bất tiện, nếu như không phải Ngô Soái làm như vậy, ba Duy cũng sẽ đi qua bế Duy Y tới.

Nhưng hai người đàn ông khác lại không nghĩ như vậy, Denis hiểu rất rõ Kiều Ngự Diễm, vừa nhìn sắc mặt trầm ổn của hắn liền biết có chuyện không ổn. Cho đến giờ phút này hắn mới dám khẳng định, người con gái mà Kiều Ngự Diễm muốn vẫn là Duy Y, không hải Sultana. Đây là biểu hiện của sự ghen tỵ cùng tham vọng muốn giữ lấy.

Kiều Ngự Diễm cầm ly nước trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, giống như rượu nhạt. Mắt hắn đã híp lại thành một đường.

Sự chú ý của mọi người đều dồn vào mấy đứa trẻ, không ai phát hiện ra ánh mắt nguy hiểm đáng sợ kia.

Cô giúp việc đem món ăn lần lượt đặt lên bàn, sau đó mọi người nhanh chóng chuyển động. Không đồng nhất là có người ăn uống say sưa ngon lành, có người lại ăn không ngon, mọi người đều có tâm sự riêng.

“Y Y, uống cái này, mẹ đặc biệt hầm canh thuốc bổ cho con.” Mẹ Duy đem một tô canh đặt trước mặt Duy Y.

“Cảm ơn mẹ!”

Duy Y cùng Ngô Soái tự nhiên ăn uống tất nhiên cái gì cũng không biết.

Duy Y cảm giác hạnh phúc cực kỳ, có sự thương yêu của cha mẹ, có bạn tốt là Kiều Y, có đồ ăn ngon, còn có anh Trạch Vũ ở nước Anh…….Hạnh phúc như vậy, chỉ sợ lúc ngủ rồi cũng vẫn sẽ bật cười.

Ngô Soái cũng rất hạnh phúc, cơm nhà Duy Y thật là ngon, lần sau tìm lý do khác tới ăn cơm, ha ha……..

Kiều Y vẫn chú ý mọi cử động của anh trai cùng Denis, thấy hai người giống như không ăn gì, cũng không nói một câu. Cô cũng biết, anh trai là người lạnh lùng, ở nhà ăn cơm cũng không nói một câu, ở đây làm khách cũng không cần phải nói. Bày ra gương mặt như vậy, ba Duy cùng mẹ Duy nhất định sẽ cho rằng hắn là quái nhân, đến lúc đó tại anh trai mà không thích mình nữa thì sao?

Mẹ Duy không yên lòng ăn cơm, còn đang ngồi một bên quan sát Kiều Ngự Diễm, người đàn ông này, ánh mắt hắn nhìn Duy Y làm cho người ta có cảm giác bất an, còn cái vòng tay đó, quả là không còn lời nào để nói. Duy Y nhà bọn họ chỉ là một cô gái nhỏ, không nên có quan hệ với đàn ông mới phải. Bà chỉ muốn con gái mình lớn lên khỏe mạnh mà thôi.

Ba Duy lại vì sự hợp tác giữa công ty với Kiều Thị mà vui mừng không dứt, lần hợp tác này thành công là nhờ quan hệ giữa con gái và Kiều Y. Theo như Kiều Ngự Diễm nói, thành tích của Kiều Y tăng lên rất nhiều, vì muốn cảm ơn nên mới hợp tác cùng công ty.

Denis hoàn toàn là vui đùa mới đến đây một chuyến, cho nên Kiều Y dùng ánh mắt gì nhìn hắn, hắn cũng thấy bình thường.

Kiều Ngự Diễm là người ăn không ngon nhất, chàng trai Ngô Soái đó ôm Duy Y, mà chính hắn không ý thức được hành động của mình. Ở trên bàn ăn còn dám gắp thức ăn cho Duy Y.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người ngồi đối diện, má bọn họ vẫn ăn uống say sưa ngon lành như vậy.

Hắn không nghe thấy được những gì Denis nói cùng với ba Duy, bời vì trong tai hắn chỉ có những lời mà chàng trai kia nói với Duy Y: cái này ăn ngon, ăn cái này, cái kia ăn cũng ngon……

Mỗi một câu nói của hắn đều chia sẻ với Duy Y, nếu nói chàng trai đó không thích Duy Y, hắn không tin.

“Duy Y, không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, đối với vết thương không tốt!” Không tự chủ được, hắn nói một câu như vậy, thu hút mọi ánh mắt của mọi người. Đây là câu đầu tiên hắn nói trên bàn ăn, chỉ nói với Duy Y, lập tức không khí liền trở nên ngột ngạt.

Mặt Kiều Ngự Diễm đã bớt lạnh lùng, mà hắn dùng vẻ mặt như vậy nói, giọng điệu nghe ra giống như ra lệnh.

“Ai nha, mẹ lại quên mất, Y Y, bỏ nước tương trước mặt con ra không được ăn, còn có cái này con cũng không thể ăn, đối với vết thương thật không tốt. Tổng giám đốc Kiều không nói mẹ cũng quên mất,” Mẹ Duy vội vàng đem những thứ không thể ăn trong chén cô bỏ ra ngoài.

“Hắc hắc, Duy Y bạn thật đáng thương, đừng trách mình chỉ ăn một mình, ngon thật!” Ngô Soái cố ý trêu Duy Y, ngược lại chọc cười cả bàn ăn, trừ Kiều Ngự Diễm. Chỉ vì một câu nói của Ngô Soái, không khí ngột ngạt liền biến mất.

“Hừ, chờ mình khỏi bệnh, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”