Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 183: Lễ vật chia tay của Phỉ Lệ




Cẩm Băng Đơn.

"Chủ nhân bây giờ ta mang người rời khỏi đây." Lợi Nhã chăm chú nhìn Phỉ Lệ, loại địa phương này không phải là nơi mà chủ nhân Phỉ Lệ nên dừng lại, bẩn thỉu hỗn loạn thế này làm sao xứng để người nán lại chứ, cho nên cho dù phải bất chấp tất cả cũng phải mang chủ nhân rời đi ngay, Lợi Nhã lóe lên ánh mắt kiên định.

"Lợi Nhã, bây giờ ta vẫn chưa thể rời khỏi đây được, ngươi không cảm thấy cái chỗ này chơi rất vui sao? Ngươi cũng nên ở lại chỗ này, chẳng qua không phải ta đã nói sao? Đừng gọi ta là chủ nhân, đây là mệnh lệnh." Phỉ Lệ cứng rắn nhìn Lợi Nhã, rõ ràng chính là một tiểu mỹ nữ xinh đẹp, nhưng lại bảo thủ như vậy, dù nàng sửa chữa thế nào, vẫn cứ thích trước sau như một gọi nàng là chủ nhân, chẳng lẽ Lợi Nhã không biết nếu cứ gọi nàng như vậy, thật sự là rất áp lực.

"Nhưng…" Lợi Nhã không chút suy nghĩ liền muốn trực tiếp cự tuyệt, cho dù Phỉ Lệ không muốn rời đi lúc này, nhưng Phỉ Lệ lại bảo nàng trực tiếp gọi tên của nàng, Lợi Nhã rất muốn cự tuyệt, nhưng Phỉ Lệ lại không cho nàng có quyền cự tuyệt.

"Đây là mệnh lệnh, Lợi Nhã, bây giờ còn không thể để lộ thân phận của ta, nếu không ngươi biết sẽ có hậu quả gì mà." Ai cũng biết rõ ở tam giới Đức Cổ Lạp rất cường thế, nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, cho nên kẻ địch của Đức Cổ Lạp cũng hết sức cường hãn, đây cũng chính là lý do vì sao có rất ít đệ tử trực hệ của gia tộc Đức Cổ Lạp Gia đi ra ngoài du lịch, cho dù đi thì bên cạnh cũng có cường giả lợi hại đi theo, bảo vệ và giám thị, nhưng lần này Phỉ Lệ lại một thân một mình.

Cho nên Phỉ Lệ không thể không cẩn thận.

"Ta biết rõ rồi, Phỉ Lệ. Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Lợi Nhã bất đắc dĩ gật đầu, chỉ cần là lời nói của chủ nhân, nàng không thể nào phản bác được, cho nên chỉ đành gật đầu.

"Chờ thôi, không lâu nữa sẽ có người đến cứu ta, ngươi chỉ cần đứng bên cạnh xem kịch vui là được rồi." Hai mắt Phỉ Lệ lóe ra tia sáng nóng rực, vì Kỳ Dương đã trả lời thư của nàng, nên nàng quyết định ở lại Ngải Nhĩ Phỉ Đặc chơi đùa trong buổi đấu giá thật vui, nàng rất tự tin với dung mạo của mình, hơn nữa với thân phận nhân tộc của nàng, hẳn là sẽ rất có giá trị ở Thủ Vọng Giác!

Nhìn thấy Phỉ Lệ cười nham hiểm đến không thể giải thích được, Lợi Nhã sáng suốt lui về phía sau mấy bước, đi theo Phỉ Lệ lâu như vậy, dĩ nhiên nàng có thể biết lúc này trong lòng Phỉ Lệ đang nghĩ cái gì? Cho nên nàng quyết định tuyệt đối không ra tay, nàng không muốn phá vỡ hào hứng của Phỉ Lệ, chỉ cần không xảy ra chuyện, nàng sẽ không nhúng tay vào.

"Nhưng tình huống bây giờ không có lợi với đối với chúng ta." Lợi Nhã chỉ chỉ với Phỉ Lệ, tình cảnh trước mắt của hai người bọn họ, nhìn đôi mắt như tên trộm của Phỉ Lệ, nàng dĩ nhiên biết Phỉ Lệ muốn chơi cái gì? Thật ra thì lúc trận thi đấu ở Thất Lạc Lâm kia, Lợi Nhã cũng đã phát hiện ra một năng lực thú vị khác, chỉ là khi đó Phỉ Lệ đã dặn không phải lúc vạn bất đắc dĩ, thì Lợi Nhã mới được sử dụng, nguyên nhân là gì…Chỉ có Phỉ Lệ mới biết.

"Cái này không vội, ta có thể xử lý được, năng lực kia của ngươi vẫn có thể sử dụng được chứ?" Phỉ Lệ chẳng để ý đên Xuyên Vân Toa đang vây khốn mình, bởi vì lúc trước đã trao đổi với Da Da, Phỉ Lệ đã thành công học một kỹ năng của chủng tộc Da Da, đó chính là nàng có thể đồng hóa hoặc cắn nuốt tất cả các năng lượng trở thành vật chất, vì vậy kỹ năng chỉ nhằm vào thể năng lượng, cho nên đối với bình thường chiến đấu mà nói là rất yếu, nhưng mà đối với Xuyên Vân Thoa do thành thần khí tạo ra năng lượng mà nói, quả thật có nhược điểm rất lớn, cho nên sau khi Phỉ Lệ tỉnh lại, cũng không hề kinh hoảng.

"Có thể." Lợi Nhã nhanh chóng lấy một tượng gỗ tinh xảo từ trong không gian giới chỉ ra, tượng gỗ rất giống Phỉ Lệ, chỉ thấy Lợi Nhã cẩn thận đặt tượng gỗ xuống đất, sau đó nhẹ nhàng cắn lòng bàn tay của mình, giọt một chút máu lên tượng gỗ, sau đó nhẹ giọng đọc một câu chú ngữ, rất nhanh tượng gỗ vốn là đờ đẫn trên đất, từ từ trở nên rất sống động, cuối cùng trở nên giống Phỉ Lệ y đúc, trừ cặp mắt đờ đãn kia, thì những nơi khác không hề có một chút tì vết nào.

"Quả nhiên vẫn chưa bị lụt nghề." Phỉ Lệ hài lòng nhìn Lợi Nhã nhẩm chú ngữ, ban đầu lúc biết được Lợi Nhã có kỹ năng này, nàng liền lén nghĩ tới treo đầu dê bán thịt chó, chỉ khổ một nỗi là không có cơ hội thực hành, không nghĩ tới bây giờ lại dùng được ở nơi này.

Nhìn Lợi Nhã đã làm xong, Phỉ Lệ cũng chầm chậm vươn đôi tay nhẹ nhàng đặt lên trên Xuyên Vân Toa, sau đó chạm tay vào con rỗi gỗ kia, từ từ bóng dáng của Phỉ Lệ ở bên trong Xuyên Vân Thoa mờ dần, cuối cùng biến mất, mà vốn tượng gỗ đang ở bên ngoài, lúc này đã khéo léo nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, hô hấp mềm mại bình tĩnh, chứng tỏ nàng đang ngủ.

"Chủ. . . . . . Phỉ Lệ, người không sao chứ!" Lợi Nhã vừa kêu lên một chữ “chủ”, liền bị Phỉ Lệ quay lại trợn mắt nhìn, đành phải thay đổi cách gọi, rất không tự nhiên mà kêu tên Phỉ Lệ.

"Ta không sao, gọi nhiều sẽ thành thói quen. Nàng ta ở lại chỗ này sẽ không xảy ra chuyện gì đi!" Không biết Đinh Địch đang ở đâu? Cho nên nàng phải nhanh chóng tìm được Đinh Địch, hơn nữa buổi đấu giá còn có 4 ngày nữa là tới, trong khoảng thời gian này cũng đủ để Phỉ Lệ tìm ra tung tích của Đinh Địch, còn có món nợ của Khải Nhĩ Văn nữa, nàng vẫn còn chưa tính toán hết đâu.

Lại dám làm hại nàng, không biết Phỉ Lệ nàng là người tuyệt đối không thích chịu thiệt thòi sao? Dù là trai đẹp cũng không được, hơn nữa vừa nhìn Khải Nhĩ Văn cũng biết là bởi vì nữ nhân nên mới không thể không lên ngọn núi Thác Tháp, vì nữ nhân khác mà khiến cho chính bản thân mình bị thương tổn, đây chính là điều Phỉ Lệ coi thường nhất, đời trước bởi vì bạn trai Đông Phương Mộng mà bị tổn thương, cho nên lần này Phỉ Lệ quyết định tuyệt đối không thể phạm sai lầm như thế nữa, vì thế lúc thấy Lạp Mạc Nhĩ đi cùng với Nặc Nhi, nàng mới có hành động kịch liệt như vậy.

Không biết Lạp Mạc Nhĩ có khỏe không? Phỉ Lệ ngẩng đầu lên nhìn trời một cái, đêm đen như mực, yên tĩnh mà không có một chút gió thổi qua, nơi này quả nhiên không phải là đại lục Phi Long! Đại lục Phi Long làm sao có thể có ban đêm yên ả như thế này, khắp nơi tràn đầy chém giết cùng hơi thở máu tanh, dù là lúc trước ở Giác Đấu Trường, cũng không có mùi máu tươi nồng nặc như ở đây, đây là một nơi nở rộ đầy sắc máu

Nếu không phải là lúc trước Hoặc Nhiên huấn luyện, hiện tại sợ rằng Phỉ Lệ căn bản cũng không thể bình tĩnh đứng ở chỗ này giống như bây giờ, Tước Nhiên nói rất đúng: “Chỉ có người chân chính trải qua cái chết, mới có thể cảm nhận được từng nốt nhạc tử vong trong bản nhạc chết chóc, bí mật mang theo máu tanh ngọt ngào, tràn đầy nơi chóp mũi.

"Không có việc gì, với thực lực trước mắt của ta, cầm cự hai ngày không có vấn đề." Lợi Nhã nghiêm túc gật đầu, nếu là trước kia nhiều nhất chỉ có thể kiên trì mấy giờ, nhưng bây giờ cấp bậc của nàng đã đến Ngụy Thần, cho nên dù là hai ngày cũng có thể. Vì vậy cũng không cần lo lắng nàng sẽ gặp chuyện không may, mặc dù nàng không biết kế tiếp Phỉ Lệ muốn làm gì? Nhưng hẳn sẽ là chuyện rất thú vị!

"Vậy thì tốt, dù sao ngủ say cũng chẳng có việc gì, thời gian này những người đó sẽ không xuất hiện ở đây đâu." Phỉ Lệ chêm biếm, hẳn là bây giờ những người đó đang điều tra thân phận của nàng, đối với bọn hắn mà nói tất cả đều có thể xuất hiện nguy cơ, nên cần phải bóp chết nó ngay từ lúc đầu, dù sao bất kỳ tổn thất nào cũng có thể làm bọn họ diệt vong, cho nên lúc này, sẽ không có người lại xuất hiện ở đây, như vậy nàng càng có thể an tâm đi làm chuyện nàng muốn làm.

"Vâng." Lợi Nhã gật đầu một cái, rất nhanh sau đó đi tới bên cạnh Phỉ Lệ, cắn nuốt toàn bộ bóng dáng của Phỉ Lệ, cuối cùng chỉ còn một tàn ảnh mờ mờ biến mất trong không khí, giống như tất cả chưa từng xảy ra.

Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn Lợi Nhã một cái, xem ra bây giờ Lợi Nhã đã có thể sử dụng thuần thục năng lực của gia tộc Bố La Đặc, vốn cho rằng đi ra ngoài sẽ phiền toái một chút, bây giờ nhìn lại, hiển nhiên là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì năng lực của Lợi Nhã, tất cả đều trở nên cực kỳ đơn giản.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Sau khi rời khỏi chợ đen, Lợi Nhã và Phỉ Lệ xuất hiện tại một hẻm cụt, tản ra từng trận hôi thối, nhưng mà lúc này Phỉ Lệ cũng không quan tâm nhiều như vậy, mà là cảnh giác quét mắt nhìn chung quanh mấy lần, bây giờ thân phận của các nàng là nhân tộc, bất luận một kẻ nào ở Thủ Vọng Giác phát hiện ra các nàng, cũng hết sức phiền toái, cho nên Phỉ Lệ không thể không thận trọng mà hành sự.

"Đầu tiên nghĩ biện pháp che giấu thân phận nhân tộc của chúng ta, sau đó tìm một cái khách điếm ở trọ, rồi tìm được một nam nhân tên là Khải Nhĩ Văn, tìm được Khải Nhĩ Văn xong thì từ từ an bài mấy chuyện về sau." Phỉ Lệ phân tích một chút chuyện các nàng cần làm. Mấu chốt nhất là phải che giấu được thân phận nhân tộc của các nàng, nếu không chỉ cần đi ra sẽ lập tức bị người khác phát hiện, rất có thể sẽ dẫn tới kẻ địch không cần thiết.

"Thực ra thì ta biết cách che giấu thân phận nhân tộc, nhưng mà bây giờ Ngải Nhĩ Phỉ Đặc đang giới nghiêm, cho nên khách sạn đã đầy, vì thế vấn đề chỗ ở hơi phiền tóai." Lợi Nhã lấy hai tấm huy hiệu có hoa văn kỳ quái, một cái dung nhập vào thân thể của mình, cái còn lại đưa cho Phỉ Lệ.

"Đây là cái gì?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn hành động của Lợi Nhã, cái vật nhỏ này có thể che giấu thân phận của bọn họ sao? Tại sao ban đầu đám người Hoặc Nhiên không nói với mình, Phỉ Lệ co quắp khóe miệng mấy cái, nhìn Lợi Nhã thuần thục dung nhập huy hiệu đen như mực kia vào trong cơ thể.

"Cái này chính là thẻ thân phận của Thủ Vọng Giác, còn gọi là thẻ bài phân biệt, tiến vào bất kỳ thành thị nào trong Thủ Vọng Giác đều phải trình ra, chỉ cần nhỏ một giọt máu, sau đó phát động ma lực là có thể thu vào trong cơ thể, hai miếng trong tay ta là của là Thú Nhân tộc đại diện cho Hồ tộc. Lúc trước ta làm nhiệm vụ lấy được, cho nên vẫn giữ ở bên người." Lợi Nhã thuần thục giải thích cho Phỉ Lệ, muốn dừng lại ở Thủ Vọng Giác, thẻ thân phận là quan trọng nhất. Nhất là đối với người đến từ nơi khác như bọn họ, ôi dào nếu có người dẫn đường, cường ngạnh cướp đoạt chính là kết quả tốt nhất, dù sao thẻ thân phận chắc cũng không biết phân biệt .

"Rất tốt! Vật này được làm từ cái gì nhỉ? Thật thú vị! Đến lúc đó lấy thêm mấy cái chơi một chút." Phỉ Lệ tò mò nói với Lợi Nhã, đồng thời nhanh chóng sáp nhập huy hiệu thân phận vào cơ thể, sau đó khởi động chức năng thay đổi bộ dạng của chiếc mặt nạ màu bạc thành cô gái Hồ tộc, còn Lợi Nhã bên cạnh cũng thuần thục thay đổi thân hình của chính mình.

“Vấn đề thân phận được giải quyết rồi, bây giờ chúng ta tìm chỗ ở thôi!" Phỉ Lệ hơi rung rung cái tai một chút, sau đó nở một nụ cười giảo hoạt, Lợi Nhã biết lúc này Phỉ Lệ nhất định lại đang tính kế người nào đó, bởi vì mỗi lần nàng hành hạ Phi Bỉ và Lạc Khắc cũng sẽ toát ra bộ dáng này.