Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 193: Khúc nhạc dạo đầu của cuộc thi ca hát




Editor: Cẩm Băng Đơn.

Beta: Gynnykawai.

"Thiếu gia Bội Nhân Đặc, nữ tử này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?" Trên mặt của Tạp Tây nổi lên sự ghen ghét nhìn Phỉ Lệ, đáng chết, nữ nhân này lại dám dính Bội Nhân Đặc, không thể tha thứ, Bội Nhân Đặc là của nàng, nữ nhân này là ai? Tại sao lại đứng ở bên cạnh hắn, Tạp Tây âm hàn nhìn Bội Nhân Đặc đứng chắn phía trước Phỉ Lệ.

Nàng biết rằng, với thân phận là nữ nhân trong Tiêu Hồn Động thù căn bản không thể gả vào gia tộc Bố Lôi Tiếu, nhưng nàng tự tin nàng có thể chiếm được tấm chân tình của Bội Nhân Đặc, cho dù Ai Phu Lâm được xưng là hoa hoa công tử nổi danh nhất Thủ Vọng Giác, cũng bị nàng đùa bỡn ở lòng bàn tay, giống như một con chó biết điều vẫy vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân.

"Ai Phu Lâm, không phải ngươi cảm thấy nữ nhân này rất ghê tởm sao? Ngươi còn dám ôm nàng ta, ôm Ti Mị còn thỏai mái hơn nàng ta." Phỉ Lệ khinh bỉ nhìn Ai Phu Lâm, hoàn toàn không để ý tới sự ghen tỵ của Tạp Tây vào trong mắt, chỉ là một ca cơ ở Tiêu Hồn Động mà thôi, cho dù tâm cơ thâm trầm đến đâu, cũng vô ích, đẳn cấp vĩnh viễn củng chỉ là ở dưới mà thôi! Phỉ Lệ bất mãn nói với Ai Phu Lâm, nhìn một cái cũng biết nàng ta là nữ nhân lẳng lơ, rõ ràng còn đang tựa vào trong ngực Ai Phu Lâm, vậy mà cón quyến rũ Bội Nhân Đặc, thật sự cho rằng không có nàng, tất cả nam nhân trên đời này đều chết sạch hay sao.

Cũng không nhìn lại xem mình có thân phận gì? Ăn trong chén ngồi trông nồi. Đúng là thiểu não, thật sự cho là diễn kịch trước mặt bọn họ như vậy, không ai có thể nhìn thấu sao?

"Công phu của Tạp Tây không tồi! Ta rất hài lòng, Bội Nhân Đặc, ngươi đã nếm thử chưa?” Ai Phu Lâm cợt nhã nhìn Bội Nhân Đặc, hắn muốn để Bội Nhân Đặc biết rằng, nữ nhân này không đáng giá để Bội Nhân Đặc chú ý, cho dù hắn phải liều mạng lộ thân phận thật ra ngoài, cũng phải đem Bội Nhân Đặc trở về gia tộc Bố Lôi Tiếu, nữ nhân như Tạp Tây có thể vui đùa một chút thì được, nhưng nếu để nữ nhân như vậy gả vào gia tộc Bố Lôi Tiếu, hắn sẽ là người đầu tiên không đồng ý, dù chỉ là tiểu thiếp cũng không được.

"Ai Phu Lâm, ngươi có ý tứ gì? Ta làm sao có thể. . . . . ." Bội Nhân Đặc ấp a ấp úng nói, không dám nhìn Ai Phu Lâm, khuôn mặt anh tuấn nhất thời trở nên đỏ bừng, chén trà đang nắm trên tay đột nhiên nứt ra, mà Á Lực Khắc đứng một bên buồn bực nhìn người bạn tốt của mình, hình như Bội Nhân Đặc rất sợ Ai Phu Lâm thì phải. Hoàn toàn không giống như bên ngoài đồn đãi, rốt cuộc quan hệ của họ có bị đảo ngược hay không? Mà Phỉ Lệ cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ là hai mắt nhìn chăm chú về đình viện phía trước, dường như bây giờ đã sắp đến thời gian cuộc so tài ca hát bắt đầu.

Không biết Khải Nhĩ Văn có tới không? Chắc đám người Kỳ Dương sẽ không đến đây đâu? Nhưng mà nói không chừng bọn hắn cũng sẽ đến, bởi vì Tạp Đặc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội xem kịch vui như thế, cho nên đến lúc đó vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, hiện tại nàng vẫn chưa muốn chạm mặt cùng bọn họ, nếu không ba ngày sau làm sao còn chơi được nữa.

"Ủa! Không có sao? Vậy thì thật đáng tiếc, lần sau có cơ hội có thể thử xem, dù sao ngươi cũng trưởng thành rồi, có một số việc nên hiểu rõ hơn một chút cũng không chẳng có gì xấu, hiện tại chúng ta đi ra ngoài thôi!" Ai Phu Lâm nói xong liền buông Tạp Tây ra, Phỉ Lệ nói quả không sai, trước kia hắn ôm Tạp Tây không cảm thấy gì, chỉ là bây giờ lại cảm thấy ghê tởm, nữ nhân bị nhiều nam nhân chạm qua như thế, chỉ có ôm Phỉ Lệ là thoải mái nhất, nhưng hắn nhất định không thể để cho Phỉ Lệ biết ý nghĩ này của hắn, nếu không không biết nàng sẽ đối phó mình thế nào nữa.

"Ai Phu Lâm, có người nói da mặt ngươi rất dày hay chưa? Nhanh lên một chút! Cuộc so tài ca hát đã bắt đầu rồi." Phỉ Lệ cực kỳ khinh bỉ nhìn vẻ mặt chính khí của Ai Phu Lâm, nàng chưa bao giờ gặp người không biết xấu hổ như thế, nói chuyện đó đường đường chính chính như thế, đáng giận nhất là Bội Nhân Đặc lại cực kỳ nghiêm túc gật đầu một cái.

"Đi thôi!" Ai Phu Lâm cười cười đi theo sau lưng Phỉ Lệ, không để ý đến Tạp Tây còn đang ngẩn người, nữ nhân này thật sự chẳng có hương vị gì! Tại sao ánh mắt trước kia của mình lại kém như thế, Ai Phu Lâm tự giễu nhìn Tạp Tây một cái, đúng là nữ nhân thô bỉ, nông cạn không có tiêu chuẩn. Có lẽ Ti Mị thật sự là một lựa chọn không tồi, nhưng mà trước mắt chưa thể được, bởi vì hắn vẫn chưa muốn bị ràng buộc, hắn biết Ti Mị là một ngoại lệ ở Tiêu Hồn Động, không thể đối xử như các nữ nhân khác ở đó, nếu muốn thật sự muốn lấy được nàng, mình nhất định phải kìm hãm, vì thế trước mắt hắn không có ý định đó. Bởi vì hắn vẫn chưa thể xác định, mình có thể buông tay Phỉ Lệ được không?

"Bội Nhân Đặc, Ai Phu Lâm, sao các người đều đi rồi, chờ ta với!" Khi đám người Ai Phu Lâm rời đi, Tạp tây mới phản ứng được, sở dĩ nàng xuất hiện ở nơi này chính là hi vọng mượn thanh danh của Bội Nhân Đặc, thuận lợi lấy được thứ bậc tốt trong cuộc so tài, nhưng mà bây giờ xem ra chuyện cũng không đơn giản như nàng tưởng tượng, tất cả đều bị nữ tử tên Phỉ Lệ đó làm rối loạn.

Không chỉ có Ai Phu Lâm bỏ qua nàng, dường như Bội Nhân Đặc cũng không chú ý nàng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lúc trước không phải còn rất tốt ư? Ai Phu Lâm còn nói với nàng, muốn mang nàng đi khỏi Tiêu Hồn Động, Bội Nhân Đặc còn nói cho nàng biết, hắn thật tâm với nàng, hi vọng nàng buông tha cho Ai Phu Lâm, dù sao hắn cũng là người thừa kế của gia tộc Bố Lôi Tiếu, vì sao bỗng chốc tất cả mọi người đều cách xa nàng, làm sao nàng có thể để chuyện như vậy xảy ra ở trên người nàng được chứ?

"Này! Các ngươi thật sự không để ý tới mỹ nhân Tạp Tây ở phía sau à?" Phỉ Lệ ranh mãnh nhìn Ai Phu Lâm và Bội Nhân Đặc, lúc trước rõ ràng bọn họ vì nữ nhân này mà đối chọi gay gắt đấy! Lời nói của nam nhân thật sự là không thể tin tưởng! Lời ngon tiếng ngọt chính là sở trường của bọn họ! Dù là lãnh khốc như Bội Nhân Đặc ũng như vậy, huống chi là kẻ phong lưu đa tình như Ai Phu Lâm.

"Ta chỉ là vì muốn nàng ta rời khỏi Ai Phu Lâm mà thôi, chuyện ta là người thừa kế của gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng không sai! Chỉ là do nàng ta nghĩ sai mà thôi." Bội Nhân Đặc nghiêm túc trả lời, bộ dáng kia hết sức vô tội, giống như đang nói đó là chính là do Tạp Tây hiểu lầm, không liên quan đến hắn, dù sao hắn nói đều là sự thật, về phần tại sao Tạp Tây lại hiểu lầm thì chẳng phải chuyện của hắn.

"Dáng người của Tạp tây không tệ, ở trên giường đủ lẳng lơ." Ai Phu Lâm vẫn nói một cách như nói chính sự, lúc trước hắn muốn mang Tạp Tây rời khỏi Tiêu Hồn Động là sự thật, chỉ là Tạp Tây thật sự là không có nguyên tắc, còn chưa bò lên giường của hắn, cũng đã vọng tưởng leo lên giường của nam nhân khác, hắn không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ chờ nam nhân khác cho hắn đội nón xanh, cho nên nữ nhân như vậy, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này rồi, dù sao nữ nhân ở Tiêu Hồn Động cũng rất nhiều, cùng lắm thì tìm thêm một nữ nhân khác chẳng phải là được sao.

"Người ta nói đen như con quạ, quả nhiên không sai, về sau bản tiểu thư tuyệt đối không để đám nam nhân xấu xa đó có cơ hội lợi dụng, hừ! Cho nên bản tiểu thư quyết định, ôm toàn bộ mỹ nam về nhà." Phỉ Lệ khinh bỉ nhìn chung quanh ba nam nhân một cái, sau đó nghiêm túc thề thốt.

"Chủ nhân Phỉ Lệ, người cho rằng có khả năng sao?" Lợi Nhã bị lời nói hùng hồn của Phỉ Lệ hù sợ, hai chữ chủ nhân cũng không tự chủ được mà thốt ra, dùng vẻ mặt quái dị không tin nhìn Phỉ Lệ, Lạp Mạc Nhĩ đại nhân không đời nào cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên Phỉ Lệ à, ngài tốt nhất chỉ nên nghĩ ở trong lòng mà thôi, nếu không sẽ xảy ra án mạng đó.

"Lợi Nhã ngươi không thể không đả kích sự tự tin của ta được sao?" Mà đúng rồi! Làm sao nàng lại quên mất Lạp Mạc Nhĩ, với tính tình kiêu ngạo của Lạp Mạc Nhĩ làm sao có thể cho phép bên người nàng xuất hiện nam nhân khác, dù là các ca ca của mình, Lạp Mạc Nhĩ cũng sẽ không cho phép bọn họ đến gần mình quá muqcs, huống chi là những nam nhân khác, mặc dù nàng không rõ ràng lắm thực lực của Lạp Mạc Nhĩ, nhưng từ trong miệng Lợi Nhã nàng còn cũng đã đoán được phần nào.

Tuyệt đối không thể có cấp bậc như nàng, có thể tiện tay ném đem Lợi Nhã xuống Ma giới, tiện tay phá vỡ không gian, Lạp Mạc Nhĩ làm sao có thể yếu được chứ, hậu cung các sóai ca của nàng chẳng lẽ không thực hiện được sao? Phỉ Lệ rối rắm suy nghĩ.

"Lạp Mạc Nhĩ là ai? Hình như Phỉ Lệ rất sợ hắn." Ai Phu Lâm nhịn không được mở miệng mà hỏi, nghe hai người Phỉ Lệ nói chuyện với nhau, thật giống như nam nhân tên Lạp Mạc Nhĩ là trượng phu của Phỉ Lệ, nhưng không phải bây giờ Phỉ Lệ vẫn còn rất nhỏ ư? Tại sao lại bị người ràng buộc, chẳng lẽ là gia tộc kết thân, chỉ là hình như biểu tình của Phỉ Lệ lại không giống.

"Chuyện của đại nhân Lạp Mạc Nhĩ các ngươi không cần biết biết, các ngươi chỉ cần biết hắn là người của chủ nhân Phỉ Lệ là được rồi." Lợi Nhã suy tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói là người của Phỉ Lệ thì tốt hơn, dù sao Lạp Mạc Nhĩ đại nhân rất cưng chiều Phỉ Lệ, cho nên nói như vậy cho dù về sau Lạp Mạc Nhĩ đại nhân biết, cũng sẽ không trách cứ nàng.

"Ồ! Thật sự là như vậy sao?" Mặc dù dáng vẻ của Ai Phu Lâm vẫn là không tim không phổi, nhưng không khí chung quanh trong nháy mắt trở nên âm trầm, nghe xong tin này, đã cảm thấy rất tồi tệ! Làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

"Không sai, Lạp Mạc Nhĩ là người của ta, các ngươi tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên hắn hắn đấy! Nếu không ta sẽ rất tức giận ." Phỉ Lệ nói với vẻ mặt nghiêm túc, nàng không đời nào nhường Lạp Mạc Nhĩ cho bất cứ kẻ nào, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn liền đưa ra quyêt định như vậy rồi, hắn chỉ có thể là của nàng, nói nàng cố chấp cũng được, nàng tuyệt đối không thể nào buông tay đối với Lạp Mạc Nhĩ, lần này mất trí nhớ nàng lại quên mất hắn, điều này khiến nàng cực kỳ khó chịu.

"Biết rồi, Lạp Mạc Nhĩ cũng không phải là mỹ nữ, ta làm sao có thể cảm thấy hứng thú với nam nhân cơ chứ." Ai Phu Lâm tùy ý nhún vai, cười như mây trôi gió thoảng, nhưng Bội Nhân Đặc quá quen với Ai Phu Lân nên rất lo lắng, hắn biết chuyện không hề đơn giản như vậy, Ai Phu Lâm càng có bộ dáng không quan tâm, càng nói lên hắn thật sự rất để ý. Sắc mặt Bội Nhân Đặc khó coi nhìn Phỉ Lệ, nữ tử này thật đặc biệt, dù là hắn cũng không nhịn được mà động lòng, huống chi Ai Phu Lâm là nam nhân cao ngạo như vậy, một khi đã động lòng với nữ nhân, làm sao có thể dễ dàng quên được chứ.

"Nói như vậy cũng đúng." Phỉ Lệ gật đầu một cái, liền tò mò nhìn đình viện trước mặt, hình như có rất nhiều người đã ngồi ở đây rồi, chỉ là trước mặt vẫn còn có mấy phòng vẫn đang trống, nhìn một cái cũng biết là để cho những đại quý tộc.