Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 221: Cửu Ngân là tên khốn kiếp




Editor: Cẩm Băng Đơn.

"Nàng là nữ nhân đại nhân mới mang về sao? Dáng dấp thật xinh đẹp! Ngay cả Nặc Nhi và tiểu thư Đạt Phỉ cũng không đẹp bằng nàng, không biết lần này nàng sẽ được sủng ái bao lâu?" Một giọng nói ngọt ngào chậm rãi vang lên bên tai Phỉ Lệ, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lại dị thường khiến người ta phải chú ý.

"Ti Lệ, nhỏ giọng một chút, nếu để tiểu thư Đạt Phỉ bên kia nghe được, đến lúc đó ngươi tự gánh chịu lấy." Một giọng nói cũng ngọt ngào, nhưng âm lãnh và nói ngắn gọn hơn giọng nói trước đó, cảnh cáo nói với Ti Lệ, hiển nhiên là không hy vọng lời nói của Ti Lệ bị người có tâm nghe được, nơi này là cung điện của Cửu Ngân đại nhân, mà Đạt Phỉ tiểu thư là phi tử đại nhân sủng ái nhất, cho nên các nàng phải cẩn trọng chú ý.

"Ta biết rồi, Bích Lệ, ngươi nói đại nhân phân phó ta tới chăm sóc vị tiểu thư này, có phải là ngài có ý định lập vị tiểu thư này làm Ma Hậu không? Bởi vì đây là cung điện của Ma Hậu mà!" Ti Lệ sùng bái nhìn nhìn Phỉ Lệ đang nằm ở trên giường, thật là đẹp! Nàng chưa từng bao giờ thấy người nào xinh đẹp như thế, dù là tiểu thư Đạt Phỉ cũng không thể bằng một nửa của tiểu thư này, hơn nữa vị tiểu thư này còn là tự mình đại nhân ôm vào đây.

"Không biết, chắc cũng giống như trước đây thôi! Mặc dù lần này đại nhân dẫn nàng đến Phượng điện, mà tiểu thư Đạt Phỉ cũng không được đối đãi tốt như vậy, dù sao Đạt Phỉ tiểu thư là phi tử được cưng chiều lâu nhất." Bích Lệ không dám chắc nói, phải biết nơi này cũng không phải là nơi tốt lành gì, nơi này chính là nơi thần bí nhất cả Ma giới, đồng thời cũng là chỗ nguy hiểm nhất, là Thâm Uyên.

Thâm Uyên Ma giới được mọi người nhắc tới như là một nơi kinh khủng nhất, nơi này không chỉ có ma thú lợi hại sinh sống, mà cón có những thực vật kinh khủng nhất sinh sống.

"Ta không thích tiểu thư Đạt Phỉ, bởi vì có người nói với ta trong cung điện của nàng ta chết rất nhiều người, họ đều là bởi vì dáng dấp thật đáng yêu, sau đó bị nàng ta xử tử, chỉ là đại nhân cũng không nói gì? Ai! May là Cửu Ngân đại nhân không bảo chúng ta đến chỗ đó, nếu không. . . . . ." Ti Lệ nói xong liền không nhịn được rùng mình một cái, mặc dù bình thường tiểu thư Đạt Phỉ trông thật dịu dàng hiền thục, nhưng tất cả người của Thâm Uyên đều tự hiểu ngầm nàng ta nhỏ mọn đến cỡ nào, nếu không phải là ỷ được đại nhân sủng ái, không biết có bao nhiêu người hi vọng nàng ta chết đi cho rồi.

"Ti Lệ, ngươi lại quên mất ta dặn ngươi cái gì rồi sao?" Bích lệ vội vàng che miệng Ti Lệ, người nào không biết cả Thâm Uyên đều do tiểu thư Đạt Phỉ nắm trong lòng bàn tay, nhất là Dẫn Phượng cung, mặc dù Cửu Ngân đại nhân vẫn là người nắm quyền của Dẫn Phượng cung, nhưng người của Dẫn Phượng cung đều biết đại nhân đã trao toàn bộ quyền hành cho nàng ta, bằng không thì sao vị tiểu thư lần trước bên Tây Cung bị tiểu thư Phỉ Đạt vu oan rồi xử tử sống như thế chứ.

"Thật xin lỗi! Ta quên mất." Ti Lệ hướng về phía Bích Lệ làm một cái mặt quỷ, hết sức đáng yêu, nàng dĩ nhiên biết nếu những lời này mà truyền tới tai của tiểu thư Đạt Phỉ thì sẽ hậu quả đáng sợ như thế nào, nhưng nàng vẫn không cẩn thận mà nói ra ngoài mất rồi.

"Ngươi biết là tốt rồi, đại nhân còn không có nói gì. Thị nữ như chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, hiểu chưa?" Bích Lệ lạnh lùng nhìn Ti Lệ một cái, tính tình của Ti Lệ thật sự là quá đơn thuần, nàng không biết nó là tốt hay là xấu đối với Ti Lệ. Dù sao nơi này cũng là Thâm Uyên của Ma giới, không phải những nơi khác, nơi này là nơi cao quý nhất cũng là nơi thần bí nhất Ma giới, mà Cửu Ngân đại nhân chính là Thần của bọn họ, nhưng cũng có nơi Thần khôn chú ý tới.

"Các ngươi là ai? Đây là nơi nào vậy? Lang Sâm đâu?" Phỉ Lệ chậm rãi mở ra hai mắt còn đang buồn ngủ, hai người kia vẫn luôn nói thầm bên tai nàng, phiền chết đi được, nhưng Phỉ Lệ lại ngại nói thẳng với người khác như vậy, cho nên mới bất đắc dĩ mở mắt.

Cái gì mà tiểu thư Đạt Phỉ? Cái gì mà Thâm Uyên, đều là mấy thứ kỳ quái. Phỉ Lệ xoa xoa trán của mình, mở mắt ra nhìn hai thị nữ đang thì thầm bên cạnh nàng.

"A! Tiểu thư, ngài đã tỉnh lại, có chỗ nào không thoải mái sao?" Bích Lệ nhanh chóng thu hồi biểu tình thảnh thơi của hồi nãy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phỉ Lệ, chỉ là lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, bởi vì nàng phát hiện nàng không nhận ra được Phỉ Lệ tỉnh lại khi nào, còn có Phỉ Lệ có nghe được lời bọn họ nói mới vừa rồi hay không? Chết tiệt, lúc nào thì nàng đã học theo cái tính bát quái của Ti Lệ rồi.

"Rất tốt, cho ta một chén nước." Phỉ Lệ tò mò quan sát hai thị nữ đang có bộ dạng sợ hãi này, dáng dấp cũng hết sức đáng yêu, người đáp lời là Bích Lệ xem ra có chút lạnh lùng, nhưng lòng dạ cũng không tệ lắm, từ cuộc đối thoại mới vừa rồi nàng ta nói với Ti Lệ là biết. Chẳng qua Ti Lệ cũng rất đáng yêu, gương mặt tròn trịa, mắt to tròn, tựa hồ ngay cả lỗ mũi cũng tròn tròn. Cặp mắt linh hoạt kia giống như có thể nói chuyện, không ngừng nhìn chung quanh.

"A! Thật xin lỗi, có ngay đây ạ." Ti Lệ nhanh chóng đi tới phía trước bàn pha trà cho Phỉ Lệ, bộ dáng cuống quít nhìn một cái cũng biết nàng vẫn còn đang mơ hồ, cho tới khi Bích Lệ nháy mắt liên tục với nàng, chỉ là nàng vẫn không thể phản ứng kịp, cho nên tay chân luống cuống châm trà.

"Không có việc gì, ngươi tên là Bích Lệ đúng không! Nói cho ta biết một chút đây là nơi nào đi!" Phỉ Lệ nhìn Ti Lệ khẩn trương như thế, liền thu hồi ánh mắt của mình, nếu không nàng e là nếu mình cứ nhìn Ti Lệ như thế, Ti Lệ sẽ đánh rớt bình trà xuống mất, nàng thật đúng là rất hiếu kỳ tại sao Ti Lệ ở chỗ này lâu như vậy mà không bị đuổi đi, phải biết cáoi gọi là gia đình Qùy tộc, thì tất cả thị nữ đều phải hiểu được lễ nghi, làm việc không thể lỗ mãng kích động được, càng không thể làm mất mặt của chủ nhân, nhưng hiển nhiên Ti Lệ lại không phải là loại hình thị nữ khôn khéo như thế, có thể sống đến bây giờ thật sự là không đơn giản rồi! Không biết nên nói là không biết thì không có tội, hay là mạng lớn nữa.

"Hồi bẩm tiểu thư, nơi này là Thâm Uyên Ma giới, đồng thời cũng là nơi thần bí và cao quý nhất của Ma giới, chỗ tiểu thư đang ở là điện của Dẫn Phượng cung." Bích Lệ nhanh chóng trả lời câu hỏi của Phỉ Lệ, đồng thời còn không quên giương mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn Phỉ Lệ, dù sao Phỉ Lệ thật đúng là có chút ngu ngốc, đi theo Cửu Ngân đại nhân trở về đây, lại khôngg biết đây là nơi nào, không khỏi quá kỳ quái đi! Không chỉ có Bích Lệ nghĩ mãi mà không ra, mà ngay cả Ti Lệ đang pha trà cho Phỉ Lệ cũng có biểu tình giống như gặp quỷ, hiển nhiên không tin lời nói của Phỉ Lệ.

"Thâm Uyên Ma giới là chỗ nào vậy, Lang Sâm đâu?" Phỉ Lệ hơi nhíu đầu lông mày, nghe cái tên kỳ lạ này, hi vọng không phải là nơi mà mình đang nghĩ tới! Thâm Uyên Ma giới mà nơi thần bí nhất mà cũng là nơi nguy hiểm nhất ở Ma giới, nghe đồn chưa từng có ai sống sót mà đi ra khỏi nơi này, ở đó không chỉ có ma thú cường hãn sinh sống, mà còn có các thực vật nguy hiểm, còn có các chủng tộc kỳ quái, nơi này được xưng là nơi nguy hiểm nhất Ma giới, đồng thời cũng là nơi sinh ra Hắc Ám Ma Long kinh khủng nhất Ma giới.

"Thâm Uyên Ma giới chính là cấm địa nổi danh nhất Ma giới, về phần nó là nơi nào ư? Thật ra thì Thâm Uyên Ma giới là địa bàn của Cửu Ngân đại nhân, về phần tiểu thư nói đến Lang Sâm là chiến tướng lợi hại nhất bên người đại nhân sao?" Bích Lệ hoảng sợ nhìn Phỉ Lệ, hiển nhiên nàng bị hai chữ “Lang Sâm” trong miệng Phỉ Lệ hù sợ, người nào chả không biết bên người Cửu Ngân đại nhân có một chiến tướng rất lợi hại gọi là Lang Sâm, Lang Sâm là một trong năm đại chiến tướng của đại nhân, cũng là người có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn cũng là người thần bí nhất, không ai biết hắn rốt cuộc nghĩ cái gì, cũng không ai biết hắn là người nào?

"Chiến tướng Lang Sâm, ta không rõ lắm, chẳng qua ta biết người kia quả thật gọi là Lang Sâm, chính là người dẫn ta trở về, Lang Sâm, có phải là hắn không? Như vậy Cửu Ngân đâu rồi, tên khốn Cửu Ngân kia ở đâu rồi?" Phỉ Lệ không nhịn được trợn trắng mắt, không phải chỉ là một cái tên sao? Có cần thiết phải có bộ dáng giống như sắp chết thế kia không? Khiến nàng còn tưởng rằng giống như nàng đã làm sai cái gì rồi, thật là không chịu nổi, vẫn là Lợi Nhã tốt nhất! Dù nàng có làm cái gì, nói cái gì, vĩnh viễn đều có bộ dáng bình tĩnh như thế.

"Cái gì? Ngài lại dám gọi Cửu Ngân đại nhân. . . . . ." Vẻ mặt Bích Lệ kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ, hiển nhiên là bị mấy chữ “tên khốn kia” trong miệng Phỉ Lệ hù sợ, chưa từng có kẻ nào dám gọi đại nhân như thế.

"Tiểu thư, trà xanh. . . . . . Choang. . . . . ." Ti Lệ vừa mới bưng ly trà đi tới trước mặt của Phỉ Lệ, vươn tay định đưa cho Phỉ Lệ, nhưng khi nghe thấy mấy chữ "tên khốn Cửu Ngân kia", cả người lập tức cứng đờ, ly trà trong tay từ từ rớt xuống, tất cả nằm ngổn ngan trên mặt đất. Ti Lệ khiếp sợ nhìn Phỉ Lệ đang nằm nghiêng ở trên giường, hai mắt tròn tròn không dám tin, Ti Lệ vẫn cho là mình đã rất lớn mật rồi, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, vị tiểu thư xinh đẹp này còn to gan hơn cả nàng, lại dám gọi đại nhân như vậy, phải biết dù là Ma Vương đại nhân bây giờ cũng không dám gọi trực tiếp tên của đại nhân như vậy. Nhưng bây giờ vị tiểu thư này lại dám gọi Cửu Ngân đại nhân là tên khốn kiếp, không hổ là nữ nhân đại nhân mang về, mạnh mẽ như vậy, nàng rất bội phục a!

"Làm sao vậy? Ta nói sai cái gì à?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn hai người thị nữ đang hóa đã, không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Thế nhưng lại khiến hai người này thành dáng vẻ giống như gặp quỷ như vậy? Nàng cũng chỉ là nói một câu"Cửu Ngân là một tên khốn kiếp" mà thôi, có cái gì kỳ quái đâu, thiệt là.

"Không có, không có!" Bích lệ và Ti Lệ đồng thanh nói, đồng thời lắc đầu một cái, hiển nhiên là bây giờ các nàng đã hoàn toàn choáng váng rồi, dù là, cho dù Phỉ Lệ có nói với bọn họ, Cửu Ngân thật ra là một con ma thú, nói không chừng bọn họ cũng sẽ tin, bởi vì theo các nàng, trong tam giới vẫn chưa có người nào dám gọi Cửu Ngân đại nhân như vậy, nhưng tiểu thư Phỉ Lệ này có lẽ đã bắt đầu khiêu chiến cực hạn của các nàng.

"Ừ! Vậy à? Vậy tại sao các ngươi lại như vậy?" Phỉ Lệ co quắp khóe miệng của mình mấy cái, nhìn hai người trước mắt đang cứng ngắc, cái này mà bảo là không có chuyện gì sao? Vậy thì cái gì mới được gọi là có chuyện gì?