Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 288: Tuyệt vọng yêu




"Vân Ảnh, điều tra chuyện kia như thế nào rồi?" Một nữ tử nằm ở trên chiếc giường êm mặc một bộ trường sam lửa đỏ lười biếng nhìn Vân Ảnh, nhìn như một cái liếc mắt tùy ý, nhưng bọn thị vệ đứng bên cạnh lại không nhịn được mà run sợ trong lòng, bởi vì ai cũng biết, nữ tử xinh đẹp quyến rũ trước mặt này là người cường hãn nhất trên Thiên giới, có quyền lực tuyệt đối ở Thiên giới.

Nhất cứ nhất động đều mang theo phong tình động lòng người, nhưng nếu ngươi bị nàng ta mê hoặc, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Dung nhan tinh xảo đến không thể bắt bẻ, cái mũi cao nho nhỏ hơi chun một cái, đã khiến người ta có cảm giác lười biếng mà hấp dẫn. Đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng hé mở, phát ra mùi thơm mê người, không ngừng dẫn dụ người đời sa đọa. Ai cũng không thể nào tưởng tượng được nữ tử này lại là hoàng hậu rắn rết của Thiên giới.

Ra tay tàn nhẫn ác độc, hỉ nộ vô thường. Mặc dù như thế nhưng vẫn có vô số nam chân quỳ rạp xuống dưới váy màu thạch lựu của nàng ta, thậm chí lấy có thể trở thành trai lơ mà tự hào. Không thể không nói nữ nhân này rất hiểu tính toán và tùy cơ ứng biến, bởi vì chỉ là một nữ nhân như thế mà lại nắm giữ 80% quyền lực của Thiên giới.

"Vẫn không thể đủ xác nhận có phải là đại nhân Vân Tiêu hay không, chẳng qua ta hình như cảm ứng được linh hồn đại nhân Hậu Khanh dao động, mặc dù rất yếu, nhưng đã có thể khẳng định được mảnh vụn linh hồn đại nhân Hậu Khanh đang ở đại lục Phi Long." Vân Ảnh trả lời đâu ra đấy, trên mặt không có cảm xúc nào, trừ cái miệng đang mấp máy ra, thì không còn bất kỳ hành động dư thừa nào nữa.

Nếu Phỉ Lệ mà ở đây, nhất định sẽ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, tiểu thư Vân Ảnh dịu dàng động lòng người trong Yên Vũ lâu, giờ phút này lại giống như một con rối, không biết Phỉ Lệ sẽ xuất hiện vẻ mặt đáng yêu như thế nào đây?

"Ngươi xác định?" Nghe xong câu nói kế tiếp của Vân Ảnh, vốn nữ tử đang nằm nghiêng ở trên chiếc giường, đột nhiên xuất hiện phía bên phải Vân Ảnh, một đôi mắt màu xanh lá nóng rực, điên cuồng nhìn Vân Ảnh.

Nàng là Vân Mộng, cũng gọi là Thủy Yêu.

Cái tên Vân Mộng này là Vân Tiêu đặt cho nàng ta, bởi vì lúc đó nàng ta nói mình không có tên, nữ nhân kia liền cho nàng ta một cái tên, cho nàng một cuộc sống mới, không phải chém giết nữa, không bị đe dọa nữa, đoạn thời gian đó nàng ta thật sự rất hạnh phúc, nhưng sau khi hắn xuất hiện, Hậu Khanh. Một nam tử trong trận doanh đối địch, từ cái nhìn đầu tiên nàng đã yêu nam tử nho nhã và khôi hài đó, nhưng không nghĩ tới người hắn thích cũng là Vân Tiêu, hơn nữa bọn họ đã đã sớm quen biết, hai người tâm đầu ý hợp.

Nếu như không phải lúc ấy thời cuộc hỗn loạn không cho phép bọn họ kết nghĩa phu thê, nói không chừng bọn họ sẽ rất hạnh phúc bên nhau. Mỗi lần nhìn gương mặt nho nhã của Hậu Khanh, nàng đều cảm thấy hết sức khổ sở, cho nên nàng đã gạt đi tất cả sự dè dặt, thổ lộ tâm ý của mình với hắn, thậm chí không tiếc phản bội tình bạn vốn có của mình.

Nhưng thật không ngờ rằng cái nàng nhận được chỉ là ánh mắt khinh thường của hắn, cái ánh mắt chỉ có chán ghét và chán ghét, không ngừng ăn mòn nội tâm của nàng đến khổ sở, tại sao Vân Tiêu, cái gì cũng không làm, lại có thể có tất cả, mà nàng, khổ sở giãy giụa cuối cùng chẳng có được thứ gì.

Cũng chỉ vì Vân Tiêu là trò ngoan trò giỏi của Thông Thiên giáo chủ, mà nàng chỉ là một Thủy Yêu hèn mọn, là một kẻ đáng thương ngay cả tên cũng không có, cho nên nàng mới có thể không chiếm được thứ gì.

Từ đó về sau Hậu Khanh luôn cố ý tránh né nàng, thậm chí còn bảo Vân Tiêu cách xa nàng, chẳng lẽ nàng thật sự xấu xa không chịu nổi như vậy sao? Nàng muốn có cái gì thì nhất định sẽ lấy được, cho dù không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng có được.

Hậu Khanh, không phải chàng rất Ái Vân tiêu sao? Thậm chí vì ả ta mà có thể làm trái lệnh của Hoàng Đế, như vậy thì khiến Vân Tiêu chết ở dưới kiếm của chàng thì như thế nào? Thanh kiếm Bích Du mà Vân Tiêu coi trọng nhất kia, tín vật đính ước của các ngươi, sẽ để cho nó chứng kiến tình yêu của các ngươi được không?

Vào một ngày cuối cùng trong trận quyết chiến, nàng ung dung đi vào phòng của Vân Tiêu, hạ độc vào đồ ăn của nàng ta, phải biết tộc Thủy Yêu của bọn họ trời sinh đã có thể chế độc, đây cũng chính là lý do tại sao nàng chậm chạp không rời bỏ cái tổ chức kia. Nhưng có lời nói của Vân Tiêu liền khác đi, bởi vì danh tiếng của Vân Tiêu rất có phân lượng trong sáu giới, chớ đừng nói chi là nàng ta còn có một sư phụ Thánh Nhân, chuyện đương nhiên người của tổ chức không dám đến tìm nàng nữa.

Cao hứng nhìn Vân Tiêu ăn đồ ăn mình đã hạ độc, khóe miệng nở một nụ cười lúm đồng tiền xa cách. Muốn thì tự mình đoạt là tốt rồi, mặc kệ là kiếp này sống trong gia tộc hay là sau này ở trong tổ chức, những lời này vẫn luôn là lời thề nàng tin phụng, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không hối hận làm như thế đối với người đã kéo nàng thoát khỏi địa ngục.

Muốn trách thì trách Vân Tiêu, ả ta không nên yêu nam nhân nàng thích. Yêu Tộc chưa bao giờ biết giữ lời hứa, điều đó đối với bọn họ mà nói giống như cặn bã.

Trên chiến trường nhìn trường kiếm trong tay Hậu Khanh đâm vào người Vân Tiêu, máu tươi ngọt ngào từ kiếm Bích Du phun trào ra, một khắc kia Thủy Yêu trở nên hết sức hưng phấn, thật là một món ăn tươi ngọt! Thật muốn trực tiếp ăn hết. Vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sắc bén của Hậu Khanh, Thủy Yêu vẫn không hối hận. Bởi vì nàng cho rằng Hậu Khanh lập tức sẽ trở thành của nàng.

Nhưng nàng thật sự không ngờ Hậu Khanh lại cường ngạnh biến Vân Tiêu thành cương thi, càng không nghĩ đến Hậu Khanh vì bảo vệ Vân Tiêu, cường ngạnh phân tán linh hồn của mình, tất cả chuyện này nàng đều không thể ngờ tới, nhưng nàng vẫn không hối hận, bởi vì bây giờ Hậu Khanh đang nằm trên chiếc giường êm cách nàng không xa.

Mặc dù chỉ là thi thể, nhưng nàng vẫn không hối hận.

"Ta xác thực cảm nhận được linh hồn của đại nhân Hậu Khanh dao động ở đại lục Phi Long, mặc dù không phải mãnh liệt lắm, nhưng vẫn có thể cảm thấy." Vân Ảnh bình tĩnh nói. Khẽ liếc nhìn đại nhân Hậu Khanh đang nằm trên chiếc giường êm cách đó không xa, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì? Dĩ nhiên những thứ này, Thủy Yêu sẽ không thể nhìn thấy.

"Hừ! Ta biết ngay Vân Tiêu không sẽ không dễ đối phó như vậy, đại lục Phi Long rõ ràng là không gian có chế ước của ả, dù là ta tự mình đi xuống cũng sẽ bị pháp tắc chế ước, trước kia tại sao ta lại không nghĩ tới linh hồn Hậu Khanh không bị tiêu tán, mà là chuyển thế chứ?” hai mắt Thủy yêu điên cuồng nhìn Vân Ảnh, không biết trong lòng đang tính toán cái gì?

Nhưng khóe mắt tiết lộ sự độc ác khiến Vân Ảnh đứng ở bên cạnh nàng ta không nhịn được rùng mình một cái, hình như củ nhân và đại nhan Vân Tiêu có quan hệ rất phức tạp.!

Chủ nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Vân Ảnh biết nếu là chuyện không nên hỏi, thì tuyệt đối không thể hỏi, cho dù có hỏi, chủ nhân cũng sẽ không nói cho nàng biết.

“Hách Thác Tư bên kia như thế nào rồi?” trong mắt Thủy yêu liền khôi phục lại, chỉ là cặp mắt kia vẫn như cũ koes lên ánh sao kinh người, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách người khác, chỗ sâu trong mắt đều là khát máu điên cuồng tàn bạo.

“Đại nhân Hách Thác Tư đã chuẩn bị sắp xong rồi, hiện tại đế quốc đã Phong Hành nằm trong tay chúng ta, đế quốc Thu Nhân bên kia cũng không xê xích gì nhiều, trừ vai tên không chịu nghe lời ra.” Vân Ảnh nhẹ giọng trả lời, rõ ràng nói lời chém giết máu tanh, nhưng lại bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

“không tệ, xem ra Hách Thác Tư còn được việc hơn so với tưởng tượng của ta, thời gian ngắn như vậy mà đã nắm giữ được hai cường quốc của đại lục Phi Long, đúng là ngoài ngoài dự liệu của ta.” Thủy yêu yêu mị uốn éo cái mong của mình, đi tới bên cạnh người nằm trên chiếc giường mềm mại, tay nhè nhẹ vuốt ve Hậu Khanh đang ngủ say, giống như đang nói: “Rất nhanh thôi, Hậu Khanh, chàng sẽ tỉnh lại thôi. Vạn năm trước nếu không phải Vân Tiêu ngăn cản, nói không chừng chàng đã tỉnh lại rồi. chàng xem, ta mới là người yêu chàng nhất.”

“Chủ nhân không lo lắng, đại nhân Hách Thác Tư phản bội sao? Dù sao tộc Thi Cốt cường đại quá rõ ràng.” Vân Ảnh nhẹ giọng dò hỏi, Mạc Vân thú mặc dù lợi hại, nhưng sự tồn tại của chúng là trái ý trời, cho nên tối đa cũng chỉ có vài con, nhưng tộc Thi Cốt lại khác, bọn họ có thể sinh sản không hạn chế, hơn nữa thực lực cũng có thể không ngừng đề cao, mặc dù giai đoạn sau tương đối khó khăn, nhưng số lượng lại hết sức khổng lồ.

“Hừ, vậy thì thế nào? Cho tới bây giờ tộc Thi Cốt cũng chỉ có một hoàng đế, hơn nữ hắn lại coi ta như ân nhân cứu mạng, ngươi cho là dưới tình huống này tộc Thi Cốt còn có thể là hòn đá cản đường ta sao?” Tuy Thủy yêu rất không hài lòng trở thành vật thay thế người khác, nhưng ngẫu nhiên một lần cũng không ngại gì, dù sao chuyện này cũng có thể có lại, chuyện có lợi hại gấp hai lần, nàng sẽ không cự tuyệt.

“thuộc hạ hiểu, chỉ là ….” Vân Ảnh dừng lại một chút, coi như là đồng ý với lời nói của Thủy yêu. Chẳng qua lúc nghĩ tới một người khác, liền khẽ nhíu mày.

“chỉ là cái gì?” Thủy yêu bất mãn nhìn thuộc hạ đắc lực của mình, hiện tại nàng chỉ muốn sống chung một chỗ với Hậu Khanh, cho nên giọng điệu không được tốt cho lắm.

“Tây Tác, chủ nhân định xử lý như thế nào? Mặc dù chuyện của Ma giới bên lia đã được đại nhân Hách Thác Tư xử lý tốt. nhưng Tây Tác thủy chung vẫn là một phiền toái.” Vân Ảnh nói thẳng ra sự lo lắng trong lòng, nàng không hiểu tại sao chủ nhân có thể dễ dàng tha thứ cho sự khiêu khích của Tây Tác. Phải biết tình tình của chủ nhân hỉ nộ vô thường, nhưng chỉ có đối với Tây Tác là cực kì phóng túng.

“không cần thiết xử lý, vo luận hắn làm cái gì, ngươi cũng không cần để ý tới.” Thủy yêu nghe đến cái tên này liền khưng lai một chút, không ngẩng đầu nhẹ nhàng nói. Tây Tác à? Nam nhân giống như đệ đệ mà kiếp trước sống nương tựa lẫn nhau, nàng luôn hết lần này đến lần khác lựa chọn dễ dàng tha thứ có lẽ hắn là ngoại lệ duy nhất. Vân Tiêu cũng thế, nhưng Vân Tiêu đã bị nàng tự tay bóp chết rồi, cho nên bây giờ chỉ còn lại Tây Tác, như vậy thì tiếp tục phóng túng hắn.

“ta hiểu.” Vân Ảnh nghe thấy đáp ấn này liền kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự lạnh lùng khô khan lúc trước. quả nhiên Tây Tác là đặc biệt, càng ngày nàng càng không thể hiểu được tâm tư của chủ nhân, chẳng qua điều này cũng không phải điều nàng nên suy nghĩ.

Vân Ảnh cung kính lui ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi Thiên giới.

Thủy yêu vẫn như cũ si mê nhìn Hậu Khanh nằm ở trên giường êm, trong mắt lóe ra tham muốn giữ lấy điên cuồng, còn có sự đau thương trong mắt được che giấu thật sâu, ngay cả rơi vào ngủ say cũng phòng bị nàng, quả nhiên vẫn trước sau như một ghét mình. Nhưng tại sao vậy chứ? rõ ràng ta mới là người yêu chàng nhất không phải sao? Tại sao chàng không chịu đón nhận ta? Cho dù chết cũng không muốn tiếp nhận, dù là thế ta cũng sẽ không buông tha, có chết cũng không chịu buông tay ---- tình yêu của ta! Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục được không?