Đấu Phá Thương Khung

Chương 1124: Khảo thí




Tuổi của cô gái cũng không lớn, chỉ khoảng mười bảy đến mười tám, thân hình yểu điệu mềm mại. Khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng đôi má lại tái nhợt tựa như có bệnh trong người.

Đương nhiên, hấp dẫn ánh mắt Tiêu Viêm không phải là dung mạo của cô gái mà là chiếc huy chương hình tròn trước ngực. Chiếc huy chương này, trong lúc đi vào Thánh Đan thành, hắn đã nhìn qua một lần trên chiếc xe trắng thần bí kia. Bởi vậy, hắn hiểu được huy chương này chính là tộc huy của một trong Ngũ đại gia tộc của Đan vực – Đan gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ngươi… ngươi không sao chứ?

Cô gái từ trên mặt đất đứng dậy, sợ hãi nhìn Tiêu Viêm, thấp giọng nói.

Nghe được giọng nói của cô gái, Tiêu Viêm mới từ dời mắt ra khỏi huy hiệu của Đan gia, hồi hộp nhìn cô gái trước mặt. Một màn kinh hãi vừa rồi làm cho trái tim hắn không ngừng đập loạn. Hắn cảm giác rõ ràng trong cơ thể của cô gái này xuất hiện một loại hấp lực cực kỳ quỷ dị, ngay cả linh hồn lực của hắn cũng có dấu hiệu bị hút ra không cưỡng lại được.

Khẽ vuốt tay, Tiêu Viêm lui từng bước. Cô gái này thoạt nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi này lại quá quỷ dị. Hơn nữa nàng lại là người của Đan gia. Sự tình này cũng quá sức tưởng tượng của Tiêu Viêm rồi.

- Không có gì!

Nhìn thấy Tiêu Viêm lắc đầu, lúc này cô gái mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nhìn Tiêu Viêm có chút kỳ quái, tựa hồ kinh ngạc vì đụng phải nàng nhưng lại không có chuyện gì.

- Chuyện kia… thật không tốt…

Cô gái nhìn Tiêu Viêm rồi nói một câu như xin lỗi, sau đó cũng không chờ Tiêu Viêm đáp trả liền nhanh chóng xoay người rời đi, hòa cùng dòng người biến mất.

Nhìn những cử chỉ có chút quái dị của cô gái, Tiêu Viêm không nhịn được phải cau mày. Hắn mơ hồ cảm giác được cô gái này cũng không đơn giản!

- Tiêu Viêm, đi thôi!

Trong lúc Tiêu Viêm đang đăm chiêu suy nghĩ, thanh âm của Diệp Trọng đột nhiên vang bên tai. Tiêu Viêm nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, chau mày nhìn Diệp Trọng đang đến bên cạnh, nói:

- Có thể đi?

- Ừ…

Diệp Trọng gật đầu, chân chờ một chút, nói: - Ta đã liên hệ rồi, có thể để ngươi sử dụng trắc nghiệm thất đặc thù. Nhưng mà, hiện giờ trong trắc nghiệm thất còn có những người khác nữa. Ta xem, hay là để ngày mai rồi đến?

Nhìn thần sắc có chút ảm đạm của Diệp Trọng, Tiêu Viêm chau mày, nói: - Những gia tộc kia sao?

Nghe vậy, Diệp Trọng ngẩn người, gật đầu cười khổ, thở dài: - Đúng lúc người của Bạch gia cùng Khâu gia ở bên trong khảo thí. Trước kia, hai gia tộc vẫn bị Diệp gia đè phía dưới. Hiện giờ, thật vất vả bọn họ mới xoay người đi lên, tự nhiên là tiểu nhân đắc chí. Mỗi lần gặp mặt, bọn họ đều giở trò giễu cợt. Đối với ta thì cũng không ảnh hưởng gì, chỉ sợ sẽ nói những lời khó nghe đối với ngươi.

Tiêu Viêm cười cười, vỗ vai Diệp Trọng, nói: - Đến cũng đã đến rồi, chẳng lẽ lại tay không quay về sao?

Thấy thế, Diệp Trọng chần chờ một lát liền gật đầu, nói:

- Được rồi! Đến lúc đó bọn chúng có nói gì, ngươi cứ coi như không nghe thấy là được!

Dứt lời, Diệp Trọng xoay người bước vào thông đạo đặc thù, Tiêu Viêm cũng theo sát phía sau.

Từng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người tiến vào thông đạo đặc thù trong tháp. Sau khi đi ngang qua một đoạn đường u ám, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn. Tiến tới một chút nữa, một gian phòng rất rộng đột nhiên hiện ra trong tầm mắt của hai người.

Căn phòng này rất rộng lại cực kỳ u tĩnh, tiếng động huyên náo từ bên ngoài không thể truyền vào được. Lúc này, trong phòng có mười người, ánh mắt của bọn họ cũng dừng lại trên hai người Tiêu Viêm.

- Hắc hắc, Diệp Trọng trưởng lão… Không nghĩ tới ngươi cũng dẫn người đến tham gia khảo hạch. Xem ra những người khác cũng đều biết chuyện này tương đối mất mặt a!

Hai người Tiêu Viêm vừa mới bước vào phòng, chưa kịp nói gì thì một tiếng cười chanh chua chói tai vang lên.

Sắc mặt Tiêu Viêm không ngừng thay đổi, ánh mắt hướng về nơi phát ra âm thanh, hắn liền thấy một lão phụ áo xám mặc trang phục như một vị phu nhân đang nhếch cái miệng đầy răng vàng cười cười, hai mắt lộ vẻ châm chọc.

Phía sau lão phụ áo xám này có ba người trẻ tuổi mặc áo trắng, hai nam một nữ. Nữ tử với thân thể mềm mại cao lớn, dáng người khêu gợi trông cực kỳ hấp dẫn. Hai gã nam tử bên cạnh đang dùng ánh mắt đầy nóng bỏng và tham lam không ngừng nhìn vào những bộ vị gợi cảm trên người nàng.

Bạch y nữ tử nhìn qua cực kỳ lãnh ngạo, ánh mắt nhìn về phía hai người Tiêu Viêm đầy vẻ khinh thường lẫn trào phúng. Hiện tại Diệp gia ngay cả vị trí trong ngũ đại gia tộc cũng không bảo đảm nổi, nói chung cũng đúng là hơi mất thể diện.

- Mụ già bô bô cái miệng vừa rồi là người của Bạch gia!

Đối với những lời châm chọc của lão phụ áo xám, Diệp Trọng mỉm cười, thấp giọng nói với Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm khẽ gật đầurồi nhìn qua chỗ khác. Tại đó, đồng dạng cũng có ba người đang đứng. Người đứng đầu là một lão nhân áo vàng phía sau cũng có một nam một nữ. Hai người này, nam anh tuấn còn nữ thì tú lệ, nhìn qua giống như một đôi trai tài gái sắc. Ba người này mặc dù không nói gì, nhưng từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra sự khinh thường, càng khiến cho người ta tức giận.

Đối với ba người này, Diệp Trọng mặc dù chưa giới thiệu, nhưng Tiêu Viêm cũng đoán ra, bọn họ hẳn là người Khâu gia.

- Ha hả, người của Diệp gia cũng tới rồi sao!

Ở bên trong phòng, một lão giả mặc áo báo Luyện dược sư màu trắng nhìn hai người Diệp Trọng, trên mặt tươi cười rất chân thành. Hiển nhiên người này có chút giao tình cùng Diệp Trọng.

- Phiền toái trưởng lão Hàn Lợi rồi!

Diệp Trọng chắp tay, khách khí nói.

- Ai, hai người chúng ta cần gì phải khách khí như thế!

Thấy thế, người được gọi là Hàn Lợi thở dài, nói.

- Tốt lắm, Diệp Trọng ngươi không nên lắm lời nữa! Ta không muốn vì các ngươi mà phải kéo dài thời gian. Tiểu tử này là người Diệp gia ngươi phái tới? Như thế nào mà ngay cả cấp bậc huy chương cũng không có? Chẳng lẽ chưa từng thông qua kháo thí của Đan Tháp?

Lão phụ áo xám không kiên nhẫn phất phất tay như đuổi ruồi, chợt liếc nhìn Tiêu Viêm rồi cười lạnh nói.

- Quả thực ta chưa từng có huy chương nào từ Đan Tháp… đây cũng là lần đầu tiên ta tới nơi này!

Đối với sự châm chọc của lão phụ áo xám, Tiêu Viêm thành thật nói.

- Hắc, quả nhiên!

Nghe vậy, lão phụ áo xám nở một nụ cười khắc bạc. Bạch y nữ tử đứng sau cũng khinh thường liếc nhìn Tiêu Viêm, thanh âm bình thản nói:

- Trắc nghiệm thất đặc thù này trừ phi khảo hạch cấp bậc huy chương từ Ngũ phẩm trở lên mới có tư cách đi vào. Điểm này Diệp Trọng trưởng lão chẳng lẽ không biết?

- Tốt hơn hết nên lo cho mình đi, người của Bạch gia hiện giờ giáo dưỡng càng ngày càng kém!

Sắc mặt Diệp Trọng trầm xuống, quát lạnh.

Nghe tiếng quát lạnh của Diệp Trọng, bạch y nữ tử khẽ đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng.

- Hắc hắc, vài năm không gặp mà tính tình Diệp Trọng ngươi càng lúc càng lớn lối quá rồi. Chẳng qua Diệp gia ngươi không lọt vào tốp ba của lần khảo hạch này, chỉ sợ sẽ phải rời khỏi Ngũ đại gia tộc!

Lão phụ áo xám cười nhạo.

- Được rồi, nơi này là Thánh Đan thành chứ không phải là lãnh địa của các ngươi! Nếu có ý kiến thì đi chỗ khác khảo thí!

Bạch y lão giả chau mày trầm giọng nói.

Nghe thấy Bạch y lão giả lên tiếng, trong phòng cũng yên tĩnh đi rất nhiều.

- Dựa theo thứ tự đến trước và sau, Khâu gia các ngươi khảo thí trước!

Bạch y lão giả chuyển hướng về phía ba người vẫn chưa gia nhập cuộc đối thoại, thản nhiên nói.

Nghe vậy, một nam một nữ đứng sau lão nhân áo vàng không trì hoãn tiến lên, cung kính ôm quyền hướng về phía bạch y lão giả.

- Hai người các ngươi định khảo hạch cấp bậc huy chương nào?

Bạch y lão giả đảo mắt qua, tùy ý nói.

- Lục phẩm trung cấp!

Nghe vậy, bạch y lão giả khẽ cau mày kinh ngạc nhìn hai người. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể khảo hạch Lục phẩm trung cấp thì đã tương đối khá. Xem ra, những năm này Khâu gia coi như đã có thế hệ kế thừa mới.

- Hai người các ngươi các ngươi tạm thời lui ra, lát nữa tiến vào Huyền môn, bên trong sẽ có người kiểm tra!

Bạch y lão giả chỉ vào cửa thứ hai trong bốn cửa ở phía sau, nói.

Hai người này liền gật đầu rồi lùi lại liếc mắt nhau, có chút đắc ý. Có thể khiến cho Bạch y lão giả kinh ngạc thì bọn họ tương đối thỏa mãn.

- Đến phiên Bạch gia!

Nghe thấy thế, hai gã nam tử đứng sau lão phụ áo xám cũng bước ra, cao giọng nói:

- Lục phẩm trung cấp!

Thanh âm hai người này không nhỏ, trực tiếp khiến cho sắc mặt một nam một nữ của Khâu gia biến hóa, chợt cất tiếng hừ lạnh.

Tiếp theo sau hai người, bạch y nữ tử chậm rãi tiến lên, nói:

- Lục phẩm cao cấp!

Nghe vậy, sắc mặt lão nhân áo vàng của Khâu gia hơi đổi, mà lão phụ áo xám lại nở nụ cười đắc ý.

- Không tồi!

Bạch y lão giả chậm rãi gật đầu. Bạch gia nhân tài đông đúc a. So với Diệp gia…

Nghĩ đến đây, bạch y lão giả không khỏi thở dài trong lòng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Diệp Trọng, nói:

- Diệp Trọng… đến phiên các ngươi!

Lão vừa nói xong, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều dừng lại trên người Tiêu Viêm mang hàm ý khinh thường nhàn nhạt. Diệp gia mấy năm muối mặt cũng không tính là ít.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Viêm chậm rãi tiến lên liếc nhìn bạch y lão giả, nói:

- Nơi này, có hạn chế cấp bậc khảo thí cao nhất không?

Nghe vậy, bạch y lão giả ngẩn ra mà những người khác liền phát ra thanh âm châm biếm.

- Thất phẩm trung cấp đã là cực hạn ở nơi này, vì lão phu cũng chỉ là Thất phẩm trung cấp. Ngươi muốn khảo thí cấp bậc nào?

Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, tùy ý nói:

- Vậy thì Thất phẩm trung cấp đi!

Lời vừa nói ra, thanh âm châm biếm trong phòng đột nhiên tắt hẳn.