Đấu Phá Thương Khung

Chương 1151: Hai cửa ải




Địa điểm tổ chức đan hội là bên trong bắc khu, mà nơi đó từ mấy ngày trước đã bị người người chiếm cứ, bởi vậy lúc đám người Tiêu Viêm đến đây thì chỉ có thể nhìn thấy biển đầu người không thấy điểm cuối. Tiếng ồn ào rung trời, trong phạm vi trăm dặm cũng có thể nghe thấy.

Đoàn người Tiêu Viêm đứng trên một tòa kiến trúc, lúc này mới phát hiện, đây là một quảng trường khổng lồ đến ngàn trượng, giữa không trung có rất nhiều bãi đá, mơ hồ có hào quang lóe lên, nhìn cực kỳ thần dị.

"Đó là vị trí cuối cùng của người dự thi" Diệp Trọng chỉ vào những bãi đá trôi nổi trên không trung, cười nói.

"Vị trí cuối cùng?" Nghe vậy, chân mày Tiêu Viêm cau lại.

"Ha ha đan hội cực kỳ long trọng, không phải ai tham dự cũng có thể tiến vào giữa sân, trở thành tâm điểm cho mọi người chú ý, vẫn còn có hai cửa ải." Diệp Trọng cười, sau đó chỉ vào quảng trường khổng lồ tựa như vô biên kia nói: "Thấy mảnh không gian màu xám kia không?"

Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn theo chỗ Diệp Trọng chỉ, quả nhiên thấy một không gian xám đen, khi hắn quan sát kĩ mới phát hiện mảnh không gian kia bị người mạnh mẽ bóp méo, trong không gian tràn ngập một khí thể màu xám đen ngăn trở tầm mắt.

"Tư cách cơ bản nhất để dự thi đan hội là phải đạt tới cấp độ vương phẩm luyện dược sư, mà không gian xám đen kia là cửa thứ nhất, tên là ảo cảnh kiểm soát, loại khí thể màu xám đen đó do huyễn hồn ma thú sinh ra, không chỉ có thể che lấp tầm mắt mà còn tạo thành cản trở đối với linh hồn, hơn nữa trong mảnh không gian còn có huyền cơ khác, không gian chồng chất, tựa như mê cung,một khi vào trong đó sẽ mất đi cảm giác với phương hướng, do đó bị mê hoặc, bị lạc ở bên trong. Mà nếu trong thời gian nhất định không thể thoát ra sẽ mất tư cách dự thi." Diệp Trọng cười nói

Tiêu Viêm chậm dãi gật đầu, trong mắt xẹt qua một vẻ kỳ dị, Đan hội chọn lựa quả nhiên không phải thủ đoạn bình thường.

"Nếu thông qua kiểm soát này, sẽ có tư cách tiến vào đan giới…" Nói đến đan giới sắc mặt Diệp Trọng trở nên trịnh trọng hơn hẳn.

"Đan giới?"

"Vài ngày trước ta cũng từng nói qua, đan hội bắt đầu, tất cả người dự thi đều sẽ tiến vào một nơi kỳ dị, đó là đan giới." Diệp trọng gật đầu chậm dãi nói: "Đan giới là một mảnh không gian, theo truyền thuyết, là do một vị cường giả đấu thánh của Đan Tháp sáng chế ra cách đây rất lâu, nhưng sau bởi một số lí do đan giới dần dần trở nên rách nát. Nhưng nó vẫn là bảo địa mà vô số luyện dược sư mơ ước, trong đó có vô số thiên tài địa bảo hiếm thấy bên ngoài, luyện dược sư có tư cách tiến vào đều bị phân phối một quyển trục ghi lại một ít dược liệu mà các ngươi phải tìm được trong Đan giới, sau đó mới ra ngoài đổi lấy một viên không gian thạch để rời khỏi đan giới, tham dự cuộc tỉ thí cuối cùng kia."

"Mà những bãi đá trên bầu trời kia là để chuẩn bị cho những người thông qua được cả hai cửa ải, cũng không phải ai cũng có tư cách lên đó."

"Không hổ là đan hội."

Tiêu Viêm nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng một tiếng. Trải qua hai tầng chọn lựa, có thể loại bỏ hầu hết số người đến tham dự, mà những người trụ lại đều là tinh anh của Đan hội.

"Chuyện phát sinh bên trong đan giới, Đan Tháp sẽ không nhúng tay, hơn nữa chỉ cần làm thần không biết qủy không hay…thì ai cũng sẽ không biết, tuy nó hơi khắc nghiệt nhưng nếu ngay cả loại khảo hạch này đều không thông qua thì sao có thể sống yên trên đại lục, hơn nữa trở thành tông sư chân chính?" Diệp Trọng mỉm cười,nhẹ giọng nói: "Vì vậy, nếu ngươi gặp Thần Nhàn của Huyền Minh Tông cứ việc động thủ là được..."

Tiêu Viêm cười cười, hàn quang trong mắt lóe lên. Thần Nhàn đem tình báo của hắn bán cho Hồn Điện, ân oán này không thể không giải quyết.

"Đông."

Lúc hai người Tiêu Viêm nói chuyện, một tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên, tiếng chuông chậm rãi khuếch tán, ngay cả những tiếng ồn ào rung trời cũng bị áp chế.

Tiếng chuông vang lên, mảnh thiên địa này cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, vô số ánh mắt nhìn lên thềm đá cao nhất của quảng trường, đó là nơi xuất hiện của cao tầng Đan Tháp.

Tiếng chuông vang lên không lâu, từng đợt âm thanh xé gió vang lên, không gian trên thềm đá hơi vặn vẹo, mười mấy đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện.

Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua hơn mười đạo nhân ảnh kia, sau đó liền dừng lại ở ba đạo nhân ảnh đứng giữa. Trong ba người, có một người Tiêu Viêm đã gặp, đó chính là hội trưởng Đan Tháp Huyền Không Tử. Ở hai bên là hai người không hề cảm giác đến chút khí tức nào tồn tại, vị lão giả bên trái da tay có chút ngăm đen, khuôn mặt nghiêm nghị, hai mắt như điện. Phía bên phải bất ngờ lại là một người đẹp mặc sườn xám, mặc dù Tiêu Viêm có thể khẳng định tuổi của nàng tuyệt đối không nhỏ hơn Huyền Không Tử nhưng dung mạo lại như xấp xỉ như mới ba mươi, thần sắc lạnh nhạt, mơ hồ có ý vị của năm tháng đọng lại.

Lão giả ngăm đen với mỹ phụ kia Tiêu Viêm đều lần đầu nhìn thấy, nhưng hai người có thể đứng cùng Huyền Không Tử thì hiển nhiên họ chính là hai cự đầu còn lại của Đan Tháp.

Ba người này vừa xuất hiện, quảng trường trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, vô số ánh mắt chứa đủ loại cảm xúc đều hội tụ trên người cả ba. Ba cự đầu của Đan Tháp, chưa nói tới Trung Châu mà ngay cả ở Đấu khí đại lục cũng là thanh danh hiển hách, ba người này đều tồn tại trong truyền thuyết. Hiện giờ họ đột nhiên lộ diện, khiến nhiều cảm thấy khó tin.

"Ha ha, lão phu Huyền Không Tử, Đan Tháp hoan nghênh tất cả Luyện Dược Sư tới đây hôm nay, tiếp theo, nơi này là sân khấu cho mọi người thi triển thân thủ…" Huyền Không Tử chậm rãi nói, âm thanh ôn hòa, vang bên tai những người có mặt tại đây.

Toàn trường yên tĩnh không tiếng động, cho dù là con ngựa hoang bất kham nào, hạng người hung ác nào dưới tình huống này đều chỉ có thể thu liễm khí sự hung hăng của mình, không dám có chút chống đối, dù sao ba người trên thềm đá kia chính là những tượng đài đứng sừng sững trên đỉnh đại lục.

"Chư vị vì đan hội mà lặn lội đường xa tới đây, lão phu cũng không lãng phí thời gian nữa. Ha ha, đan hội giống như mọi khi chia làm ba bước, thứ nhất…" Tiêu Viêm im lặng nghe Huyền Không Tử giới thiệu việc tuyển chọn của đan hội, cũng đại khái giống như lời Diệp Trọng nói, quy định như vậy, hiển nhiên là tiêu chuẩn chung của các kỳ đan hội. "Chỉ cần thông qua ba lần thử thách, người đứng đến cuối cùng sẽ trở thành quán quân của đan hội."

Huyền KHông Tử nhìn biển người bị hai chữ quán quân làm gợn sóng, không khỏi thản nhiên cười: "Quán quân không chỉ được nằm trong danh sách dự bị trở thành đầu sỏ của Đan tháp, mà còn có thể có được một phương pháp tu luyện linh hồn viễn cổ, sau này có thể đặt chân vào bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm."

"Xôn xao!"

Huyền không tử vừa nói xong, trong biển người vang lên tiếng ồ kinh thiên. Vô số ánh mắt của các luyện dược sư lúc này đều đỏ lên. Bát phẩm? Cửu phẩm? những cấp bậc chỉ có trong truyền thuyết, cách họ như trời và đất, nhưng nếu có được cuốn phương pháp tu luyện linh hồn viễn cổ kia, khoảng cách này lập tức sẽ được kéo lại gần. Đối với tất cả các luyện dược sư mà nói, đây quả là lực hấp dẫn trí mạng.

Đối với loại hấp dẫn này, ngay cả Tiêu Viêm cũng không có cách nào chống cự. Huyền Không Tử dứt lời, hô hấp của hắn cũng trở nên ồ ồ rất nhiều, phương pháp tu luyện linh hồn viễn cổ có bao nhiêu hiếm thấy và trân quý, tất nhiên hắn biết rõ, dùng từ báu vật vô giá để hình dung cũng không quá chút nào. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Vị trí quán quân này, dù thế nào cũng phải liều một lần."

Tiêu Viêm nắm chặt tay, trong mắt có một chút nóng bỏng, thân phận cự đầu hắn có thể không cần, nhưng phương pháp tu luyện linh hồn lại không thể không để ý tới, vì hắn biết muốn đặt chân vào cửu phẩm Luyện Dược Sư không thể thiếu được phương pháp tu luyện linh hồn. Cho dù thế nào, vì cuốn phương pháp tu luyện linh hồn này hắn cũng phải dốc hết toàn lực.

Trên đài cao, Huyền Không Tử nhìn những ánh mắt đỏ ngầu phía dưới, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, sau đó tay áo vẫy nhẹ, một cỗ dao động vô hình khuếch tán ra, trong hư không lại xuất hiện một tiếng chuông ngân nga. "Thời điểm đã tới, tất cả người dự thi từ ngũ phẩm trở lên mời vào cửa thứ nhất "linh hồn ảo cảnh"."

Ngón tay Huyền Không Tử chuyển hướng đến quảng trường khổng lồ, nơi đó, không gian màu xám đen vặn vẹo thành từng phiến thế giới kỳ dị xuất hiện rất nhiều ảo diệu.

"Ầm!"

Huyền Không Tử vừa dứt lời, dưới biển người, từng đạo thân ảnh chớp lên, ùn ùn xẹt qua bầu trời, sau đó đều nhảy vào mảnh không gian vặn vẹo kia.

Nhìn bóng người không ngừng tiến vào không gian, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, chậm dãi bước ra.

"Cố lên…!"

Nghe được thanh âm của đám người Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm mỉm cười,sau đó bàn chân đạp mạnh, thân hình hóa thành một đạo hắc ảnh, không chút do dự lướt vào mảnh không gian màu xám. Đan hội, long tranh hổ đấu, chính thức bắt đầu!