Đấu Phá Thương Khung

Chương 207: Dạ Sấm Sa Mạc




Nhìn sa mạc trống trãi, Tiêu Viêm từ từ hồi phục tinh thần lại, cúi đầu liếc về phía giới chỉ trên tay, bất đắc dĩ nói: " Lão sư, bây giờ có thể đi ra được rồi chứ? "

Nghe được Tiêu Viêm nói, giới chỉ đen láng có chút run rẩy, Dược lão từ từ phiêu lãng đi ra, ánh mắt đầu tiên quét qua địa phương bọn người khi nãy biến mất, sau đó hướng Tiêu Viêm, mỉm cười đầy thâm ý: " Xem ra sa mạc này sắp xảy ra vài chuyện đại sự a."

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, một đám người kéo tới gây náo loạn như vậy, sa mạc không loạn mới là lạ, chỉ sợ sau khi Nguyệt Mị trở về, toàn bộ Xà nhân tộc sẽ tiến vào trạng thái giới nghiêm khắp sa mạc.

" Bọn họ đến Tháp Nhĩ Qua sa mạc này để làm gì? Chẳng lẻ Gia Mã đế quốc lại muốn khai chiến với Xà nhân tộc? " Khẽ chau mày, Tiêu Viêm nghi ngờ hỏi.

Nghe cách bọn họ nói chuyện với nhau, dường như là muốn đi tìm Mỹ Đỗ Toa nữ vương." Dược lão nhàn nhạt trả lời. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"
Tìm Mỹ Đỗ Toa nữ vương? Mặc dù đội ngũ của bọn họ rất cường đại, nhưng Mỹ Đỗ Toa nhữ vương cũng chẳng tầm thường, hơn nữa, bát đại bộ lạc của Xà nhân tộc cường giả nhiều như mây a, để bọn chúng có cơ hội tụ tập lại một chỗ, ta không nghĩ rằng đám người này có thể bình yên rời khỏi sa mạc." Tiêu Viêm khoanh tay, hả hê cười.Trong đám người kia, chỉ có vị Hắc bào nhân thần bí tạo cho hắn được mốt chút hảo cảm, những người còn lại, cũng là tình cờ gặp được trên đường, Tiêu Viêm đương nhiên không bận tâm lo lắng cho bọn họ.

"
Vị Hắc bào nhân kia cũng là một Đấu hoàng cường giả a. " Dược lão cười dài nói.

"
Đấu hoàng thì sao chứ? Hải Ba Đông không phải cũng là một Đấu hoàng cường giả hay sao? Nhưng không phải cũng bị Mỹ Đỗ Toa nữ vương khiến cho chật vật như bây giờ sao? " Tiêu Viêm hắc hắc cười, chợt trầm ngâm: " Nhưng nói trở lại, bọn họ tìm Mỹ Đỗ Toa nữ vương làm gì? Xà nhân tộc không hề muốn thấy mặt loài người xuất hiện tại địa phương này mà."

Dược lão bàn tay khe khẽ vuốt râu, mỉm cười nói: Ta cảm nhận được vị trung niên nhân lúc trước có linh hồn cảm giác lực rất cường đại a, như vậy hắn chắc chắn cũng phải là một Luyện dược sư."


" Luyện dược sư? " Nghe vậy, Tiêu Viêm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó kinh ngạc thất thanh nói: " Luyện dược sư cấp bậc Đấu vương? Điều này sao có thể? "

Nhìn ánh mắt không tưởng tượng đến chuyện này nỗi trên mặt Tiêu Viêm, Dược lão khẽ lắc đầu, lãnh đạm cười: " Ta không cảm ứng sai, hắn đích thật là một Luyện dược sư."

Nhìn Dược lão nhàn nhạt cười, Tiêu Viêm cũng từ từ bình tĩnh lại. Khẽ cau mày, thấp giọng nói: " Nếu như hắn thật sự là một Luyện dược sư, với thực lực Đấu vương, hắn chẳng phải ít nhất cũng phải là Lục phẩm Luyện dược sư? Nhưng trong Gia Mã đế quốc này, Lục phẩm Luyện dược sư chỉ có duy nhất một người! " Nói xong lời cuối cùng, Tiêu Viêm khẽ khép mắt lại. Thở dài một hơi, tựa hồ như muốn đem hết những kinh hoàn tống hết ra ngoài. Nửa ngày sau, hắn mới nhẹ giọng: " Vị trung niên nhân lúc trước, chẳng lẽ chính là Đan vương Cổ Hà? "

" Nếu như người đó thật sự là Cổ Hà, như vậy việc hắn có thể tụ tập một đội ngũ cường giả như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. " Dược lão cười nói. Hắn phi thường rõ ràng lời hiệu triệu của một Lục phẩm Luyện dược sư có giá trị như thế nào.

" Hắc. Thật sự không nghĩ tới a... " Lắc đầu cười nhẹ,vẻ mặt Tiêu Viêm có chút kỳ quái. Hắn nhớ năm đó, Nạp Lan Yên Nhiên có thế xuất ra Tụ Khí Tán, tựa hồ là xuất phát từ Cổ Hà.

" Lão sư, chúng ta đi thôi... " bàn tay đột nhiên xiết chặt Trọng xích. Tiêu Viêm thở nhẹ, trầm giọng nói: " Bất kể mục đích của bọn họ có phải là Thanh liên địa tâm hỏa hay không, chúng ta vẫn phải mau chóng tiến vào sâu trong sa mạc. Nếu như Cổ Hà kia thật sự có ý định như vậy, chúng ta trước tiên để cho bọn họ " cá - trai tranh nhau " một phen."

" ha ha, cũng tốt, lần này chúng ta làm ngư ông đắc lợi." Lưỡng lự một chút, Dược lão mỉm cười gật đầu, rồi thân thể run lên, hóa thành lưu quang tiến vào giới chỉ.

Đem Huyền trọng xích thu lại, Tiêu Viêm mím môi, sau lưng khẽ run lên, Tử vân dực xuất ra, nhẹ nhàng phát lực, thân thể từ từ bay lên, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng bạc trên trời, nhẹ giọng: " Hiện nay trên sa mạc, Xà nhân tộc tất nhiên sẽ vì chuyện Cổ Hà xâm nhập mà hỗn loạn, chúng ta sẽ thừa cơ hội này lặng lẽ đi qua, ta nghĩ, Nguyệt Mị hẳn là không ở lại trong bộ lạc, nàng sẽ phải đi sâu vào trong sa mạc tìm Mỹ Đỗ Toa nữ vương mà báo tin... "

'

" Ân, đi thôi, khi đi ngang qua bộ lạc, ta sẽ thay ngươi ẩn dấu khí tức, sắc trời hôn ám như vầy, có thể chúng ta sẽ gặp nhiều thuận lợi khi di chuyển. " Từ trong giới chỉ, thanh âm của Dược lão truyền ra.

Khẽ gật đầu, Tiêu Viêm lấy một viên Hồi Khí Đan cho vào miệng, hai cánh vỗ mạnh, thân thể nhất thời hóa thành một đạo hắc quang, dưới ánh trăng nhàn nhạt, lướt qua bộ lạc rộng lớn phía dưới.

Thân hình cuồng mãnh tại không trung lao vút đi gần nửa canh giờ, một bộ lạc khổng lồ chậm rãi hiện ra từ phía đường chân trời.

Từ trong bộ lạc, ánh lửa tỏa sáng, nhưng cũng xuất hiện một ít hỗn loạn.

Phi hành đến gần thêm, Tiêu Viên đã nghe được từ trong tiếng gió truyền đến không ít am thanh hỗn loạn, lập tức trong lòng vui sướng, âm thầm nói: Xem ra bọn họ thực sự trực tiếp xông qua từ nơi này... "

Trong lòng hiện lên một ý niệm, Tiêu Viêm rốt đi tới bầu trời phía trên bộ lạc, hai mắt quét sơ qua, cơ hồ không nhìn thấy điểm cuối của cái bộ lạc khổng lồ này, trong lòng không khỏi thoáng chút rung động.

Tại nơi đó, một bức tường thành thật lớn cao mấy chục thước, các tiễn tháp bao xung quanh dày đặc, lộ ra tiễn tháp, dưới ánh trăng chiếu rọi,làm nổ lên một cỗ sáng bóng lạnh lẽo.

Nhìn hàng rào phòng ngự sâm nghiêm như thiên la địa võng, Tiêu Viêm không nhịn được lau mồ hôi lạnh. Loại phòng ngự với cường độ như thế này, cho dù là một gã đại đấu sư thậm chí là đấu linh đi nữa, chỉ cần không cẩn thận một chút, loáng một cái sẽ bị bắn thành một cái tổ ong.

Bất quá mặc dù tường thành của bộ lạc phòng thủ cực kỳ sâm nghiêm, nhưng làm cho Tiêu Viêm cảm thấy may mắn chính là trong vành đai phòng thủ sâm nghiêm này, đã được mở ra một thông đạo khổng lồ, bên cạnh các tiễn tháp. Thông đạo này do người khác dùng lưc lượng cường đại chấn nát tường thành mà tạo thành, hiển nhiên đây có thể là kiệt tác do Cỗ Hà và đám người kia tạo ra.

Có lẽ đúng bởi vì có nhiều chỗ đã bị phá hủy, hiện tại khắp nơi trong thành trì khổng lồ này đều hoảng loạn. Lợi dụng sự hoảng loạn này, Tiêu Viêm may mắn xuyên qua được hàng rào phòng thủ sâm nghiêm, từ trên không trung bay vào, cuối cùng liều mạng nhằm phương hướng tường thành ở phía xa lao nhanh đi.

Bay vút tại trời cao, Tiêu Viêm cảm nhận được sự khổng lồ của tòa thành phía dưới. Nếu nói về diện tích, thành thị lớn nhất mà Tiêu Viêm từng gặp, Hắc Nham thành, cũng không thể so sánh với nó.

Bát đại bộ lạc, quả nhiên không hổ danh là những thế lực cường đại nhất trong Xà nhân tộc a. " Thân thể cấp tốc phi hành dưới bầu trời đêm, Tiêu Viêm không khỏi cảm thán.

Muốn ra khỏi tòa thành này phải cẩn thận một chút, nơi này số tiễn tháp bị hư hại tương đối ít. Lực lượng thủ vệ cũng không có tổn thất bao nhiêu." Trong lúc Tiêu Viêm đang cảm thán, đột nhiên tiếng nhắc nhở của Dược lão từ trong lòng vang lên.

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm chợt nghiêm lại, ánh mắt đảo qua tường thành cao vút cách đó không xa. Quả nhiên phát hiện được tường thành nơi này vẫn chưa bị phá hủy, chỉ có vài khe nứt thật lớn dọc theo chiều cao của tường thành mà thôi. Hơn nữa, phía trên tường thành còn có mấy trăm Xà nhân vũ trang đầy đủ, cầm trường mâu sắc bén trong tay đang tuần tra.

"Ngao …"

Trong lúc Tiêu Viêm đang nỗ lực để xông qua một tầng phòng ngự cuối cùng, từ trong thiên không,một tiếng kêu quái dị nửa giống như sói nửa giống cáo, bỗng nhiên vang lên.

Nghe tiếng hô, Tiêu Viêm chợt biến sắc, ngẩng đầu lên, phát hiện tại bầu trời phía trên đầu, một loại cự điểu cổ quái toàn thân đen nhánh đang lượn vòng quanh. Hiển nhiên là do Xà nhân đã bố trí để cảnh giới trên bầu trời. ( nd: bản cv ghi là chim to cổ quái màu đen nhưng ta thấy chim to màu đen thì có gì cổ quái đâu nên dịch là cự điểu)

" Cảnh báo! Cảnh báo! Bầu trời có người, phi mâu thủ chuẩn bị, mâu độc, chuẩn bị phóng! " trong đêm đen, nghe tiếng cảnh báo, nhất thời trên tường thành truyền ra một tiếng thét lớn.

Nghe được mệnh lệnh truyền ra, Xà nhân thủ vệ thoáng có chút bối rối, rồi đột nhiên an tĩnh trở lại, nhanh chóng cầm lấy phi mâu tẩm độc đeo trên thắt lưng, trên mặt tràn đầy hung quang, phóng mắt về phía Tiêu Viêm đang bay trên bầu trời.

"
Bị phát hiện rồi... " Bị mấy trăm ánh mắt hung hăng chăm chú vào, Tiêu Viêm da đầu thoáng chút tê dại, bất chấp cự điểu đen nhánh không ngừng xoay quanh phía trên, Tử vân dực lập tức chấn động, thân hình hóa thành một đạo hắc quang, nhằm thẳng hướng tường thành lao vút đi.

"
Nhắm ngay vị trí của Hắn, bắn rơi hắn xuống cho ta! " Chỉ một thoáng sau, trên tường thành, một ả Xà nữ xinh đẹp với thân hình quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận nhìn về phía Tiêu Viêm, lạnh lùng quát khẻ.

Mệnh lệnh của Xà nữ vừa ban ra, trên tường thành, mấy trăm tên Xà nhân vũ trang đầy đủ, nhất thời hét một tiếng lớn, chân phải lùi về sau một bước, xoay nữa thân trên, sau đó bất chợt xoay hông phát lực, nhất thời trường mâu tẩm độc trong tay phá không bay ra, tiếng trường mâu rít gió vang vọng giữa bầu trời đêm yên tĩnh.

" Nhân loại đáng chết, Mị xà bộ lạc của ta không dễ khi phụ lắm sao? Tối nay cũng dám cường hành phá thành mà vào! " Lạnh lẽo nhìn bầu trời đêm, nơi Tiêu Viêm bị trường mâu bao vây, lãnh diễm Xà nữ cắn chặt răng tức giận, lúc trước đám người Cổ Hà, ỷ vào việc bộ lạc không có cường giả thủ hộ, cường hành phá thành mà vào, mà bây giờ Tiêu Viêm lại một mình đến đây, còn thể diện gì nữa... Xà nữ, là một kẻ có địa vị cao quý ở bộ lạc, nổi giận.

Ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm lên bầu trời, lãnh diễm Xà nữ tựa hồ như nhìn thấy được khuôn mặt sợ hãi của kẻ kia trước khi chết, đôi môi đỏ mọng khơi gợi lên sự khát máu, cùng đợi bữa tiệc máu tươi từ trên trời, nàng rõ ràng có thể cảm ứng được, nhân loại đang bay trên trời kia, thực lực bất quá chỉ là cấp Đấu sư, mặc dù nàng cũng không rõ tại sao một Đấu sư có thể phi hành, bất quá điều đó cũng không ngăn cản được sát ý nổi lên trong lòng nàng, một gã Đấu sư, dưới sự công kích phô thiên cái địa của độc mâu như thế này... Thì chỉ có một kết quả duy nhất, đó là trở thành một bãi máu thịt bầy nhầy ngay tại chỗ.

Tuy nhiên dưới ánh mắt chăm chú của mấy trăm Xà nhân trên tường thành, nhân loại đang phi hành trên trời đó, ngay lúc độc mâu sắp bắn trúng, đột nhiên trong cơ thể dũng xuất ra Sâm bạch hỏa diễm, sau đó... đối mặt với phô thiên cái địa độc mâu quần bạo xông tới, trong nháy mắt, phía bên dưới Xà nhân trợn mắt há mồm nhìn theo một bóng người với Sâm bạch hỏa diễm một đường xông thẳng vào đám độc mâu chết người đó, thân thể không có chút nào dừng lại, như tia chớp bay vút ra khỏi tường thành, cuối cùng nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

" Đáng chết! "

Lẵng lặng nhìn theo bóng lưng biến mất trong nháy mắt, trên từơng thành, lãnh diễm Xà nữ đấm mạnh vào tường thành trước mặt, nhất thời khe nứt lập tức lan tràn, làm cho đám binh sĩ Xà nhân tộc gần đó kinh hãi không thôi, không dám lên tiếng.

"
Rửa sạch thành thị, chữa trị tường thành, lập tức đem tình báo phát cho Xà nhân bộ lạc ở phụ cận, đồng thời thông tri ra ngoài cho thủ lĩnh thất đại bộ lạc, mời bọn họ mau phái ra cường giả dưới trướng, đem nhân loại hèn hạ, vùi thây trong sa mạc!" Lãnh diễm xà nữ nhìn bầu trời đêm đen tối, giọng lạnh như băng, sát ý ngập trời.