Đấu Phá Thương Khung

Chương 245: Nạp Lan




Thông qua một thông đạo tối đen, ánh nắng chói mắt đột nhiên làm cho ánh mắt Tiêu Viêm theo thói quen có chút hư ảo.

Một lát sau, đợi đến lúc thích ứng được với ánh sáng, lúc này Tiêu Viêm mới chậm rãi mở to mắt, bên tai tràn ngập âm thanh huyên náo.

Mở mắt ra, tại tầm mắt xuất hiện một tòa thành thị khổng lồ. Đứng ở lối ra của tường thành, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn hai bên đường ngã tư chi chít cửa hàng đẹp đẽ cùng với người qua lại trên ngã tư, không khỏi tán thưởng một tiếng, quả không hổ là thành thị lớn nhất phía Đông của Gia Mã đế quốc. Lưu lượng người cùng độ phồn hoa chỉ sợ Hắc Nham thành mà Tiêu Viêm lần trước nhìn thấy mới có thể so sánh.

Đứng ở trên ngã tư đường, Tiêu Viêm bất ngờ nghe được thấy âm thanh ồn ào khiến cho tai có một chút khó chịu, trên mắt khó có thể che dấu vẻ mỏi mệt, xoa xoa huyệt Thái Dương, quay đầu về phía Hải lão nói:" Liên tục chạy hai ngày đường, trước tiên chúng ta tìm một chỗ nghỉ tạm, sau thuận tiện hỏi thăm tin của Mặc gia?"

" Ừ, cũng được." Nghe vậy, Hải Ba Đông hơi gật đầu, tuy nói đã tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng, sự chịu đựng mệt mỏi vượt qua người thường, dù sao hai ngày nay phi hành liên tục không nghỉ ngơi, đấu khí tiêu hao cũng thực sự quá lớn, cho nên có thể nghỉ ngơi một chút Lão đương nhiên sẽ không từ chối.

Nhìn thấy Hải ba Đông gật đầu, Tiêu Viêm cười cười, theo dòng người đi lên phía trước.

Một đường đi qua, chung quanh nhiều biển hiệu làm cho mọi người rối mắt, làm cho Tiêu Viêm có vẻ kinh ngạc. Lúc sau khi đí qua ngã tư đường, Tiêu Viêm chép miệng, khẽ cười nói:" Ngã tư đường này ta tính có tổng cộng 103 gian hàng, trông đó có 74 gian hàng có biển hiệu đề một chữ " Mặc ", bọn họ nói Mặc gia ở Diêm thành này là bá chủ, xem ra quả nhiên không giả ".

Mặc gia này hiện tại cũng quá mức bá đạo, năm đó ta tới Diêm thành này, lúc đó tại đay còn có một vài phương thế lực có thể đấu lại với Mặc gia." Hải Ba Đông đảo ánh mắt một vòng, gật đầu nói.

"
" Vậy Vân Lam Tông kia thật sự có năng lực lớn vậy sao? Một người trước kia không được tính là mạnh mẽ ở gia tộc, dựa vào bọn họ lại có thể quật khởi?" Tiêu Viêm sờ cằm, nhíu mày nói.

" Thực lực bề ngoài của Vân Lam Tông cũng không đáng sợ. Nhưng mà thế lực tiềm tàng của nó cũng thực sự khủng bố. Ngươi phải biết rằng, nhiều năm như vậy không biết bao nhiêu cường giả từ Vân Lam Tông đi ra, rải rác ở các địa phương của Gia Mã đế quốc, thậm chí còn khuyếch tán ở các đế quốc bên ngoài. Bọn họ thành lập các thế lực đều có mối liên hệ với Vân Lam Tông, thậm chí ngươi có thể đem bọn họ so sánh với thế lực của Vân Lam Tông. Ngươi có thể tưởng tượng một chút nếu như một ngày nào đó các cường giả hoặc các thế lực đó tập trung tại Vân Lam Tông thì lực lượng này sẽ khủng bố đến mức nào? Khi đó ta nghĩ cho dù hoàng thất của Gia Mã đế quốc có một lão tổ tông tọa trấn, chỉ sợ cũng chỉ có thể d Dựa vào thôi." Hải Ba Đông nói, trên khuôn mặt hiện lên một chút ngưng trọng hiếm thấy.

" Rất là khủng bố à " Tiêu Viêm nghe vậy nhẹ nhàng thở một hơi lẩm bẩm nói.

"Ta cũng không biết ngươi cùng vân lam tông có ân oán gì. Bất quá, xem ở chúng ta cũng coi như có quen biết, ta nói trước với ngươi một câu. Tốt nhất không nên trêu chọc bọn họ, cái tổ ong bò vẽ kia, cũng không tùy tiện chọc vào." Hải ba Đông trầm ngâm một hồi, nhắc nhở nói.

Tiêu Viêm khẽ lắc đầu. Bàn tay vỗ nhẹ tay áo bào, cước bộ chậm rãi đi tiếp. Một lúc sau đi đến nói:" Có lẽ người nói đúng, nhưng mà có một số việc ta phải đi làm. Cho dù là đâm tổ ong bò vẽ kia, ta cũng sẽ quyết làm!"

Nghe lời này của Tiêu Viêm, Hải Ba Đông không nhịn được lắc đầu. Lão không biết được thiếu niên tiền đồ vô hạn này vì cái gì mà phải cố tình trêu chọc Vân Lam Tông. Chẳng lẽ hắn không biết cử chỉ này là rất ngu xuẩn sao?

" Hơn nữa nếu bọn họ thật sự về sau giống như tổ ong võ vẽ tìm ta phiền toái, như vậy ta cũng sẽ cho bọn họ biết Tiêu viêm ta không phải là bùn đất. Hắn dám đến ta dám giết, tuổi ta còn trẻ còn có rất nhiều thời gian. Với thực lực của Đấu hoàng ta còn có thể không đập được Vân Lam Tông, ta đây sẽ cố gắng đạt tới đấu tông, đấu tông không đc thì đấu thánh thậm chí là đấu đế. " Tiêu Viêm bỗng nhàn nhạt nói là bước chân Hải Ba Đông chậm lại, thần tình ngạc nhiên nhìn khuôn mặt thanh tú nhưng hiện ra vẻ quật cường cùng tàn nhẫn, trong lòng bỗng xuất hiện ý niệm "Nói không chừng, lần này là vân lam tông trêu chọc đến một con ong vò vẽ điên đâu. "

" À, đúng rồi, lúc trước theo như lời Hải lão tiên sinh thì lão tổ tông của hoàng thất Gia Mã đế quốc đó là ai?" Tiêu Viêm bỗng nhiên nghi hoặc hỏi nói.

"Một lão quái vật, lão yêu quái, về sau có cơ hội đi đế đô, chính ngươi đi nhận thức đi, lão già kia là ngươì thủ hộ của hoàng thất Gia Mã đế quốc, thực lực rất khủng bố, nhiều năm như vậy không thấy, không biết thực lực tăng bao nhiêu rồi?"?" Hải ba Đông vỗ về chòm râu, trên khuôn mặt biểu hiện một chút kiêng kị, sau một lúc hắn cười nói:" Năm đó hắn cũng Mĩ Đỗ Toa nữ vương chiến đấu, nhưng mà so với ta tốt hơn, dĩ nhiên là đấu ngang tay với Mĩ Đỗ Toa nữ vương. hơn nữa cuối cùng có thể an toàn quay về."

Nghe vậy trên khuôn mặt Tiêu Viêm hiện lên một chút thoáng kinh ngạc, Mĩ Đỗ Toa nữ vương kia chính là đứng ở đấu hoàng đỉnh địa cường giả, có thể cùng nàng giao chiến mà bất bại, vị kia lão quái vật thực lực chỉ sợ ít nhất là hơn lục tinh đấu hoàng sao?

Sợ hãi lắc đầu, bước chân của Tiêu Viêm chậm lại nhìn về phía một khu nhà trên ngã tư đường tên là Mặc Tác Uyển Hoa khách sạn, nói với Hải Ba Đông:" Chúng ta ở trong này nghỉ tạm một lát đi?"

"
Ừ."." Hải ba Đông đầu.

Hai người tiến vào khách sạn, ánh mắt quét một vòng có chút phát hiện. Ở hai bên đại sảnh trong khách sạn đều có người ngồi trong đó, liền lắng nghe những người này nói chuyện. Một lúc sau Tiêu Viêm mới biết tất cả những người này đều ở nơi khác tới đến chúc thọ Đại trưởng lão của Mặc gia.

Hơi lắc đầu Tiêu Viêm đi tới chỗ quầy, nói muốn thuê hai gian phòng. Một lúc sau chưởng quầy là một vị có vài phần tư sắc đánh giá họ một chút rồi trả lời ngọt ngào:" Tiên sinh, xin hỏi các ngài có thiếp mời của Mặc gia không?"

"
Thiếp mời?" Tiêu Viêm ngẩn người cau mày lắc đầu:" Không có, chúng ta đến Diêm thành còn cần phải có thiệp mời của Mặc gia sao?"

"
Thật xin lỗi. Vài ngày gần đây, tất cả lữu điếm của Diêm thành đều được Mặc gia bao hết rồi, các khách sạn đó đều tiếp đãi khách mời của Mặc gia. " Thị nữ tươi cười trả lời

" Ồ, Mặc gia tựa hồ rất bá đạo a?" Tiêu viêm khẽ cười thưởng thức lời của chưởng quầy.

Nghe vậy, thị nữ sắc mặt cứng lại, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy có người dám nói Mặc gia không phải là thổ địa ở Diêm thành lập tức dở khóc dở cười, gương mặt có chút xấu hổ.

" Ba!"

Nhìn thấy thần sắc xấu hổ của thị nữ, Tiêu Viêm cũng không cảm thấy thú vị liền xoay người muốn rời đi nhưng mà một đạo bóng đen từ một bên hung hăng bay đến cuối cùng nện một tiếng phía trên quầy.

Nơi này sao lại có một gã nhà quê? Dám ở Diêm thành trách Măc gia ta bá đạo?" Bóng đen hạ xuống đó là thanh âm của nữ tử bên trái Tiêu Viêm vang lên.

Nghe được lời này rõ ràng là giọng điệu của một nữ tử điêu ngoa, trong mắt Tiêu Viêm hiện lên một chút vẻ không kiên nhẫn, quay đầu nhìn thấy một đám người cách đó không xa.

Nhóm người này rõ ràng còn trẻ. Cầm đầu là một cô gái mặc một áo hồng bó sát người, dáng người đầy đặn, chỗ nào nên lồi thì lồi, lõm thì lõm, thật là một nữ tử mê người. Cái váy ngắn không che được đôi chân thon dài làm trong đại sảnh có có không ít ánh mắt nam tử ngẫu nhiên đảo qua cặp đùi này, trong mắt hiện lên một chút thèm muốn.

Ánh mắt quét qua vị hồng y nữ tữ trong tay cầm trường tiên. Tiêu Viêm nhận ra nàng. Lúc trước ở cửa thành, xe ngựa chạy như điên đúng là vị nữ tử này được xưng là Mặc gia nhị tiểu thư.

Ánh mắt Tiêu viêm nhìn về phía vị nữ tử vênh váo tự đắc một cái, thật là mất hứng thú, có chút lắc đầu xoay người quay trở lại bên ngoài

Tiểu tử! Muốn chết!" Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Viêm, nữ tử xưa nay được mọi người cho là bảo bối nhất thời mày dựng thẳng, trong tay xuất hiện một cái roi dài quất một cái hóa thành một đạo bóng đen hung hăng đánh về phía Tiêu Viêm.

Khi trường tiên sắp đánh lên thân thể của Tiêu Viêm, thanh sắc hỏa diễm bỗng nhiên quỷ dị được hiện lên, nhiệt độ nóng cháy, không chỉ đem trường tiên đốt thành tro tàn hơn nữa một cỗ thanh sắc hỏa diễm nhàn nhạt bắn về phía hồng y nữ tử.

Thanh sắc hỏa diễm vừa hiện thân, trong đại sảnh, độ ấm chợt tăng lên.

Trong đại sảnh, không thiếu người kiến thức rộng rãi nhìn thấy thanh sắc hỏa diễm kia đều không khỏi hoảng sợ: "Dị hỏa?

Một chút thanh sắc hỏa diễm nhỏ trong sự hoảng sợ của mọi người bắn thẳng tắp về gương mặt cuả vị hồng y nữ tử. Xem tình thế này nếu như bị đánh trúng cho dù may mắn giữ được tính mạng, khuôn mặt xinh đẹp được mọi người yêu thích chỉ sợ cũng sẽ bị phá hỏng.

Khuôn mặt có vẻ hoảng sợ, trong mắt vị hồng y nữ tử kia không ngừng phóng đại được thanh sắc hỏa diễm. Trong lòng muốn trốn tránh nhưng mà nàng có thực lực để né tránh sao? Lập tức chỉ đứng ngây ngốc một chỗ tùy ý để thanh sắc hỏa diễm kia bắn đến.

Ngay tại lúc thanh sắc hỏa diễm sắp bắn trúng hồng y nữ tử, một đạo thiểm điện từ bên ngoài phóng đến ôm lấy nữ tử tránh đạo thanh sắc hỏa diễm đang phóng đến. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Thanh sắc hỏa diễm một kích thất bại, mất đi mục tiêu, vừa vặn là oanh kích một khối nham thạch phái sau vị hồng y nữ tử. Nhất thời từng đạo ánh mắt hoảng sợ rơi trên bức thạch điêu, trong khoảng khắc hóa thành chất lỏng.

" Tê " nhìn một chút hỏa diễm khủng bố như vậy, tất cả mọi người trong đại sảnh không cẩn thận hít một ngụm lương khí, chợt đem ánh mắt rung đọng hướng về phía hắc bào thiếu niên.

"
Vị tiểu huynh đệ này, xin dừng tay!" Ở một chỗ trong đại sảnh, một gã trung niên nam tử bước nhanh đi ra, ở phía sau hắn là khuôn mặt trằn bệch của vị hồng y nữ tử. Hiển nhiên, vừa rồi ra tay cứu giúp người, đó là vị trung niên này

Nhàn nhạt nhìn vị hồng y nữ tử đứng phía sau vị trung niên, Tiêu Viêm hơi nghiêng đầu, hai tay rời khỏi hắc bào, một chút thanh sắc hỏa diễm, lần thứ hai nghịch ngợm nhảy trên đầu ngón tay..

Tiểu huynh đệ, lúc trước Linh Lâm xúc động quá mức" vị kia da đầu có chút run lên nhìn lũ thanh sắc hảo diễm trên đầu ngón tay của Tiêu Viêm, chắp tay khách khí nói.

" Mặc gia?" Khóe miệng khẽ cười, Tiêu Viêm liếc vị đấu sư trung niên này, cười lạnh nói:" Nói trước cho ngươi, đừng tưởng rằng Mặc gia có vân lam tông chỗ dựa liền không kiêng nể ai, không chừng ngày nào đó chọc tới một người không nên dây vào, cho dù là vân lam tông, cũng không bảo vệ nổi các ngươi."

Thiếu niên cười lạnh nói. Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều bị một chút ngữ khí cuồng vọng này mà chấn động, ánh mắt nhìn lên chỗ thanh sắc hỏa diễm phiêu phù trên tay Tiêu Viêm. sau đó ánh mắt lướt qua người đứng sau lưng Tiêu Viêm chính là Hãi lão. Tất cả mọi người đều rất sáng suốt giữ im lặng, tuổi trẻ có loại thanh sắc hỏa diễm khủng bố như thé, nếu như nói sau lưng không có siêu cấp cường giả tương trợ, mọi người sẽ tuyệt đối không tin tưởng, mà nếu thiếu niên được sau lưng thực sự là có được cái loại cấp bậc được cường giả này, như vậy lúc trước lời nói này cũng không tính là nói dối:" Ha hả, tiểu huynh đệ nói được lời này, hôm nay sau khi trở về, ta chắc chắn làm cho gia chủ trách phạt Linh Lâm." Vị này trung niên này rõ ràng không phải một người lỗ mãng, cho nên vẫn chưa bởi vậy mà có điều phẫn nộ, ngược lại là cười xòa nói.

Nhìn vị trung niên một cái, ánh mắt Tiêu Viêm huwngs về phía vị hồng y nữ tử phía sau. Làm như thấy được ánh mắt của Tiêu Viêm đảo qua, vị nữ tử này lúc trước còn vênh váo, nhất thời sắc mặt tái nhợt được đem đầu lui lại phía sau vị trung niên, sợ luc thanh sắc hỏa diễm tập kích lần thứ hai, bộ dáng khiếp đảm không còn tí chút ương ngạnh.

Bàn tay chậm rãi thu vào hắc bào, Tiêu Viêm vừa muốn xoay người, vị trung niên vội vàng tiến lên từng bước, khách khí nói: " Hai vị nếu đã đến Diêm thành, Tất cả khách sạn đều bị Mặc gia bao hết, cho nên hiện tại hai vị cho dù đi khắp diêm thành, cũng tìm không thấy chỗ nghỉ tạm đâu. Như vậy đi, vì bồi tội cho hai vị, ta phân phó nơi này cấp cho hai vị hai gian phòng xa hoa, khong biết hai vị có chấp nhận lời xin lỗi xủa Mặc gia không?"

Bước chân dừng lại, Tiêu Viêm quay đầu đi đến, nhìn vị trung niên này làm việc có chút khôn khéo, cùng Hải Ba Đông nhìn nhau liếc mắt một cái. Không có chút được lời khách sáo. Xoay người liền đối với thang lầu chỗ đi đến, nhàn nhạt nói: "Dẫn đường!"

Được, " nhìn Tiêu Viêm cùng Hải Ba Đông kia có bộ dáng dứt khoát, vị trung niên sửng sốt, vội vàng hồi phục tinh thần, đem vị hồng y nữ tử phía sau trấn an một chút, sau đó vội vàng đi theo lên.

Nhìn Tiêu Viêm chậm rãi nhẹ nhàng biến mất ở chỗ cuối cầu thang, trong đại sảnh lúc này mới giảm chút không khí cúi đầu khe khẽ tự hỏi bối cảnh của một già một trẻ thần bí này.

Vị hồng y nữ tử khuôn mặt tái nhợt mặt cười cho đến khi Tiêu Viêm biến mất, mới chậm rãi hiện lên một chút hồng, mu bàn tay lau chút nước mắt. Nàng như vậy nhiều năm qua, lần đầu tiên phải chịu loại đối đãi này.

Ở bên cạnh nữ tử, thanh niên đồng dạng bị dọa ngây người vội chạy đến an ủi.

Tính cách vị hồng y nữ tử này cho dù ngang ngược, nhưng dù sao cũng là con cái đại gia, một lúc lâu sau đem cảm xúc ổn định trở lại, lúc này đã có vẻ ít ngang ngược, tuy rằng là gượng cười nhưng dù sao mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, mặc kệ ra sao vẫn rất đẹp.

"Linh Lâm, lúc trước tên kia thật sự là rất đáng giận, nàng yên tâm, chờ ngày mai ta nhất định tìm người giúp nàng một cái công đạo." Vị thanh niên này lúc trước bị dọa đến ngây ngốc, lúc này chạy đến bên cạnh mỹ nhân biểu hiện quyết tâm với dũng cảm của mình.

"
Ha ha, Linh Lâm muội muội, làm sao khóc đáng thương như vậy? Chẳng lẽ còn có ai dám ở Diêm thành này đắc tội với ngươi?" Ở ben cạnh vị hồng y nữ tử cùng vị thanh niên đang biểu hiện dũng mãnh kia, một tiếng cười thanh thúy bỗng nhiên từ cửa lớn truyền vào.

Tiếng cười như chuông ngân truyền vào địa sảnh làm trong lòng mọi người khẽ run, từng đạo ánh mắt vội vàng hướng về phía đại môn.

Tiếng cười của nữ tử vang lên không lâu, một tuyệt sắc giai nhân mặc quần áo thanh hãh xuất hiện, chậm rãi lọt vào tầm mắt của mọi người.

Ánh mắt nhìn nữ tử tao nhã kia, tất cả nam nhân trong đại sảnh ngừng hô hấp bị sắc đẹp làm cho ngừng thở.

Nữ tủ thân mặc trường bào màu xanh bó sát người, Một vòng đai lưng trong suốt bó lấy vòng eo, thể hiện sự hoàn mỹ đến cực điểm

Bàn tay nữ tử như ngọc, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhàn nhạt hiện lên vẻ anh khí, làm cho người ta hâm mộ và kính ngưỡng

Vành tai mềm mại của nữ tử lộ một đôi hoa tai lục sắc, hoa tai khẽ lay động kêu leng keng rất nhỏ giống như tiếng suối chảy róc rách như một bản nhạc.

Ở chỗ này bỗng nhiên xuất hiện vị tuyệt sắc nữ tử, bất luận khí chất cùng dung mạo, đều hơn xa vị kia hồng y nữ tử, hai người đứng chung một chỗ, thật sự là có chút khiến người ta tự biết xấu hổ.

Trong đại sảnh, từng đạo ánh mắt nóng bỏng hướng đến thân thể mềm mại lả lướt kia đí tới. Nhưng mà khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy kí hiệu một đám mây xanh cùng một thanh trường kiếm bàng bạc trên ống tay áo nữ tử, tâm hồn như bị một gáo nước lạnh, ánh mắt hiện lên một chút kinh sợ.

Hồng y nữ tử mặt cười kinh ngạc được nhìn kia cười dài được tiến lên nữ nhân kia, sửng sốt một lúc vội vàng cười duyên nói: "Nạp Lan tỷ tỷ, sao tỷ cũng đến đây?"