Đấu Phá Thương Khung

Chương 341: Đại chiến




Nhìn biến cố bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời kia, tất cả mọi người trên sân chợt ngẩn ra, bóng người già nua chậm rãi hiện ra trong ánh mắt mọi người, sắc mặt của nhiều người nhất thời có chút biến hóa.

" Hải lão nhân? Thế nào hắn lại ra tay?" Gia Hình Thiên thần tình đầy kinh ngạc nói.

Sắc mặt của Pháp Mã tương tự có chút ngạc nhiên, hắn cũng không nghĩ tới Hải Ba Đông lại mạo hiểm xung đột cùng với Vân Lam tông, lao lên giúp đỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Hai người hai mặt nhìn nhau, đều cảm giác có chút kỳ quái, theo như tính tình của Hải Ba Đông cũng không phải là loại người lỗ mạng để làm ra sự tình thế này.

" Xem ra Tiêu Viêm đối với lão nhân này có sức hấp dẫn rất lớn a, thậm chí có thể lớn đến mức khiến hắn can nguyện ra tay ngăn cản bước tiến của Vân Lam tông, tiểu tử này thực sự khiến cho ta càng ngày càng tò mò a." Gia Hình Thiên lắc lắc đầu, trong giọng nói có chút sợ hãi than thở khó có thể che giấu. Hắn đối với tính tình của Hải Ba Đông hiểu rất rõ, nếu như không phải có cái gì có thể đả động đến lợi ích của hắn, khối băng này cũng sẽ giống y như tên, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra những sự tình như thế này, nhưng một tên tiểu tử không đến hai mươi tuổi, cuối cùng đã có ma lực gì mà có thể đả động đến một Đấu hoàng cường giả chứ?

Pháp Mã hơi hơi gật đầu, ánh mắt quét về phía không trung, thấp giọng nói:" Hiện tại cứ xem tình huống tiếp theo đi, ài, thật sự là cục diện hay biến đổi a."

Hải Ba Đông bỗng nhiên ra tay, nhất thời khiến cho cục diện biến chuyển có chút quái dị, sức mạnh ẩn chứa của một vị cường giả cấp bậc Đấu Hoàng không có bất kỳ kẻ nào dám dễ dàng xem thường, kể cả Vân Lam Tông.

Nhìn Hải Ba Đông ra tay, rõ ràng là ở phe Tiêu Viêm, hiện tại như vậy lời nói của Vân Lam tông muốn dễ dàng động đến Tiêu Viêm lại phải đánh giá cẩn thận lại một phen, chỉ cần một điều không tốt trong lời nói liền không chừng sẽ thực sự tạo ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa.

Giữa sân, những người có thể nhận diện Hải Ba Đông cũng vẻn vẹn có vài người, hầu hết những đệ tử của Vân Lam tông đối với cường giả đã mai danh ẩn tích như hắn suốt vài chục năm cũng không có ấn tượng quá lớn, bởi vậy khi bọn họ thấy diện mạo của lão già xấu xí này không ngờ tùy ý lại có thể phá vỡ bức tường năng lượng do ba vị trưởng lão liên kết tạo ra, trên khuôn mặt trong nháy mắt liền xuất hiện vẻ rung động khó tin.

Ba gã trưởng lão trên bầu trời như một tia chớp lùi lại, chấn động cánh ổn định thân hình nhìn thân ảnh già nua đứng cạnh Tiêu Viêm kia, trên khuôn mặt không nhịn được một nét ngưng trọng, ánh mắt cẩn thận chậm rãi đảo qua trên người Hải Ba Đông. Một lúc lâu sau một gã trưởng lão Vân Lam tông lớn tuổi nhất, tựa như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đột nhiên đại biến, thất thanh kêu lên:" Hải Ba Đông? Băng hoàng Hải Ba Đông? Ngươi thế nào vẫn còn sống?"

Nghe tiếng kêu của hắn, hai lão già còn lại cũng nhớ lại cái tên lúc trước danh chấn Mã Gia Đế quốc kia, lập tức trên khuôn mặt đều có biến đổi, đấu khí hùng hồn trong cơ thể không tự chủ được liền tự động vận lên. Lấy tuổi tác của bọn họ so sánh với tương đồng với Hải Ba Đông, chẳng qua khi Hải Ba Đông đã danh chấn cường giả Mã Gia Đế quốc thì bọn họ khi đó vẻn vẹn cũng chỉ là một nghi trượng của Vân Lam tông mà thôi, bởi vậy khi thấy hắn xuất hiện, trong lòng liền cảnh giới lên.

Liếc mắt nhìn ba người một cái, Hải Ba Đông quay đầu nhìn Tiêu Viêm hỏi:" Không việc gì chứ?"

" Nếu ngươi không kịp ra tay, hẳn là có việc rồi." Tiêu Viêm giơ giơ Trọng Huyền thước lên, cười khổ nói.

" Ài, phiền toái hôm nay một mình ta cũng không thể kháng cự hết bọn họ a." Hải Ba Đông thấp giọng nói.

" Đừng cùng bọn họ cứng rắn đối chiến, chỉ cần đủ để rời khỏi nơi này là được rồi." Ánh mắt Tiêu Viêm chậm rãi đảo qua bốn phía, sắc mặt hơi trầm xuống, phát hiện trong lúc trước cùng ba người kia dây dưa một lúc, chung quanh cây đại thụ không biết từ khi nào đã xuất hiện chừng trăm tên đệ tử Vân Lam Tông trung niên, xem qua bọn hắn cùng với đệ tử bình thường của Vân Lam tông trang phục không giống nhau, bên ngoài thân tràn đầy đấu khí, hiển nhiên thực lực cũng không yếu.

" Ta muốn rời đi thực sự cũng chẳng có gì, bất quá nếu mang theo ngươi lại có chút phiền toái, đối phương của cũng không phải là đèn sắp cạn dầu, bất quá may mắn là Vân Vận không có ở chỗ này, bằng không muốn rời đi cũng không có cách nào mất." Hải Ba Đông ánh mắt tùy tiện đảo qua khắp nơi, hiển nhiên thực lực mạnh thế hắn cũng không e ngại.

" Vậy kính nhờ Hải lão rồi." Tiêu Viêm gật gật đầu cười nói.

" Làm hết sức nào." Trên khuôn mặt Hải Ba Đông cũng xuất hiện một ít nét tươi cười, lấy thực lực bản thân đối kháng với đông đảo cao thủ của Vân Lam tông, cho dù hắn là cấp bậc Đấu Hoàng thì cũng không phải dễ dàng gì.

" Hải Ba Đông, năm đó từ biệt không ngờ bây giờ còn có thể gặp lại, thực sự làm cho người ta có chút ngoài ý muốn a." Sắc mặt khó coi của Vân Lăng chậm rãi hồi phục khá nhiều, ngẩng đầu nhìn Hải Ba Đông lơ lửng trên không. Sau khi lão nhân này tiến vào đế đô không lâu, hắn đã biết tin tức đó là sự thực, cho nên lúc này thấy Hải Ba Đông hắn cũng không có thần sắc kinh ngạc quá lớn, chỉ là không hề nghĩ tới người này lại ra tay trợ giúp Tiêu Viêm.

" Hắc hắc, Vân Lăng, ngươi bây giờ thật là oai phong a. Năm đó ngươi bất quá hình như mới chỉ gia nhập vào Trưởng lão viện của Vân Lam tông mà thôi, không nghĩ bây giờ đã trở thành Thủ tịch trưởng lão." Hải Ba Đông thản nhiên cười nói.

" Ha ha, chẳng qua là Tông chủ tín nhiệm bộ xương già ta đây thôi." Vân Lăng cười nói, chợt sắc mặt có vẻ nghiêm túc nhìm chằm chằm Hải Ba Đông nói:" Ôn lại chuyện cũ hãy để ngày sau nói đi, ngươi hẳn là biết mục đích của Vân Lam tông ta phải lưu lại Tiêu Viêm này, sự tình này liên quan đến thanh danh của Vân Lam Tông, cho nên hy vọng ngươi không nên tùy tiện ra tay, tổn hại đến quan hệ giữa Vân Lam tông cùng Thước Nhĩ Đặc gia tộc a."

Đối với lời nói ẩn chứa chút cảnh cáo này của Vân Lăng, Hải Ba Đông lại đạm cười cười, chậm rãi nói:" Thật có lỗi, vì một chút duyên cớ nên hôm nay ta phải bảo toàn sự an toàn của Tiêu Viêm, cho nên phiền ngươi có thể cho ta chút mặt mũi mà nhường hắn rời đi, Hải Ba Đông ta sau này sẽ không quên phần nhân tình này của ngươi."

Nghe vậy, Vân Lăng nhất thời nhíu chặt mày lại, trầm giọng nói:" Hải Ba Đông, ngươi có biết đây là tuyệt đối không có khả năng được, Mặc Thừa là người của Vân Lam tông ta, mấy năm nay cống hiến đối với nội Tông tất cả mọi người đều chứng kiến được, loại công thần này nếu như cứ chết một cách không minh bạch như vậy được mà chúng ta lại không có động tĩnh gì thì sao chúng đệ tử có thể an tâm được?"

" Ài, chính bản thân ta cũng khó xử a." Hải Ba Đông lắc lắc đầu nói, biểu hiện lần này của Lăng Vân chứng tỏ nếu mình chỉ muốn dựa vào mấy lời nói mà muốn dẫn người đi hiển nhiên là chuyện không có khả năng. Lập tức hắn cũng không nói thêm gì vô nghĩa nữa, ánh mắt đảo chung quanh một vòng, rồi đột nhiên tập trung trên người Tiêu Viêm, nhưng vẫn chưa có động tác gì. Vân Lăng đột nhiên quát lớn:" Vân Lực, ba người các ngươi chặn hắn lại, Vân Lam Tông nghi trượng nghe lệnh, kết Vân Lam Vụ Trận."

Tiếng Vân Lăng vừa quát lên, thân hình của ba gã trưởng lão trên không trung lập tức triển khai, ba người tạo thành hình cánh cung nửa vòng tròn, đem Hải Ba Đông gắt gao vây chặn lại, mà hơn một trăm tên Vân Lam Tông nghi trượng ở dưới cây đại thụ ngoài quảng trường kia cũng đồng thời hét lớn một tiếng, đấu khí hùng hồn trong cơ thể bạo phát ra, một đạo năng lượng tựa như thác nước sương mù màu trắng theo lòng bàn tay bắn ra, hơn một trăm đạo sương mù quấn quanh nhau, sau đó lập tức lan tràn ra xung quanh, rồi tạo thành một cái lồng năng lượng, vừa vặn đem toàn bộ quảng trường bao bọc trong cái lồng năng lượng đó.

" Thình thịch thình thịch."

Khi cái lồng năng lượng hình thành trong chốc lát, Hải Ba Đông một tay che chở Tiêu Viêm, dụng một phong thái cực kỳ ngạo mạn hung hăng phá màn phòng hộ của ba gã trưởng lão kia, như một tia chớp lao đến phía vào bảo hộ, bàn tay vung mạnh lên, một cỗ năng lượng băng hàn khổng lồ chừng một trượng điên cuồng bắn ra, đập thật mạnh phía trên màn bảo hộ, bất quá nó không hề bị tan vỡ mà chỉ bị lay động một trận, ương ngạnh tồn tại.

" Chết tiệt, cái xác rùa này cứng quá."

Thấp giọng mắng một câu, Hải Ba Đông vừa muốn tiếp tục phá vỡ cái lồng năng lượng thì từ phía sau truyền lại ba đạo khí kình hung mãnh. Ba đạo khí kình kia trong quá trình bay không ngờ lại dần dung hợp lẫn nhau, khiến cho thanh thế tăng vọt, vì thế Hải Ba Đông ở trên không trung xoay người lại, huy động bàn tay, rất nhanh đem đấu khí trong người ngưng tụ thành một khối hàn băng kính ở trước mặt, chuẩn bị chống đỡ.

" Ngươi trước tiên lui lại đã, tự mình cẩn thận một chút, cho ta mười phút thời gian." Hải Ba Đông vung bàn tay lên, một cỗ xảo kình đưa Tiêu Viêm từ phía sau ra khỏi vòng chiến đấu, trầm giọng nói.

Sau khi đem Tiêu Viêm đẩy đi, sắc mặt Hải Ba Đông chợt biến đổi, Hàn băng đấu khí theo cơ thể liền dâng lên, nhất thời chỉ thấy hơi nước ẩn chứa trong không khí quanh thân thể trong khoảng khắc liền bị đông cứng thành vô số mảnh băng cứng rắn, bàn tay khẽ phẩy, ngàn vạn mảnh băng kèm theo tiếng gió rít hung hăn hướng về phía ba vị trưởng lão Vân Lam Tông bắn tới.

Đối với người từng là Băng Hoàng này, ba vị kia không dám có chút khinh thường, đấu khí trong cơ thể đồng thời tuôn ra, ba loại thuộc tính không giống nhau nhưng lại dung hợp lẫn nhau, hình thành một thể phòng ngự không thể phá vỡ.

Xa xa phía trên không trung, bóng dáng Hải Ba Đông chớp động mang theo hàn khí cực lãnh, còn ba vị trưởng lão từ bốn phía đồng thời phát động tấn công liên miên không dứt, tuy rằng ba người có thể dung hợp đấu khí để phòng thủ, nhưng cũng không lại dưới sự tấn công hung hãn của Hải Ba Đông, liền liên tục bại lui. Nếu như không phải ba người phối hợp ăn ý đến mức không cần lời nói thì sớm đã có người bị đánh ngã xuống rồi.

Bị màn năng lượng màu trắng bao phủ ở không trung phía trên, từng trận gió lạnh, những tiếng nổ mạnh do năng lượng va chạm vang lên không dứt, cuộc chiến đấu kia nóng đến cực điểm, khiến cho tất cả những đệ tử Vân Lam Tông ở phía dưới đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Híp con ngươi nhìn ba vị trưởng lão liên tục bị Hải Ba Đông đánh lui kia, Vân Lăng lại liếc mắt hướng đến chỗ Tiêu Viêm đang lơ lửng ở chỗ khác, không khỏi cười lạnh lên một tiếng, bả vai khẽ run lên, một đôi cánh đấu khí chậm rãi hiện ra.

Hai cánh chấn động, ở trước mặt tất cả mọi người, thân thể Vân Lăng nhanh chóng lao lên không trung, sau đó thẳng hướng về phía Tiêu Viêm lao tới.

Từ phía dưới truyền đến tiếng phá gió, Tiêu Viêm vội vàng cúi đầu, chợt biến sắc, hai cánh sau lưng liền rung lên, thân hình vội vàng lùi về phía sau.

" Hắc, còn muốn chạy sao? Không cần biết Hải Ba Đông vì cái gì mà bảo vệ ngươi, bất quá chỉ cần bắt sống ngươi trước đã thì hắn cũng sẽ không dám làm chuyện gì quá nữa." Nhìn Tiêu Viêm nhanh chóng lùi lại, Vân Lăng thấp giọng cười lạnh nói, mũi chân điểm nhẹ trong không trung, tốc độ lại bạo tăng, chỉ trong thời gian nháy mắt liền tiếp cận với Tiêu Viêm.

Nhìn Vân Lăng tiếp cận, Tiêu Viêm cũng vội vàng đập cánh chạy trốn.

Phía trên không trung, hai bóng người một chạy một đuổi, bất quá thân ảnh ở phía sau lại nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai bên, sau một khắc rốt cuộc cũng vào phạm vi công kích. Bàn chân Vân Lăng đột hiên hung hăng đạp trong hư không một bước, thân ảnh như một đạo tia chớp liền hóa thành hư ảo, khi hiện ra không ngờ thân thể đã chắn trước lộ tuyến chạy trốn của Tiêu Viêm rồi. Bàn tay khô héo giống như ưng trảo kèm theo một cỗ khí kình sắc bén hung hãn khiến cho làn da Tiêu Viêm phải đau đớn phóng tới.

Tốc độ ra tay của Vân Lăng nhanh như chớp, khiến cho Tiêu Viêm vừa mới kịp phản xạ thì trảo thủ này không ngờ chỉ còn cách trước mặt vẻn vẹn không đến nửa thước.

Bên trong đồng tử tối đen, khí kình sắc bén cũng nhanh chóng hiện lớn dần lên.

Trảo thủ mang theo khí kình sắc bén, cắt qua hư không, đánh thẳng đến Tiêu Viêm.

Xa xa, Hải Ba Đông cũng phát hiện ra tình trạng bên này, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng muốn cướp đường để sang cứu viện, nhưng lúc này ba gã trưởng lão Vân Lam Tông lại tựa như nổi điên, mạo hiểm bất chấp cả nguy hiểm trọng thương, liều mạng thi triển hợp đấu kỹ, gắt gao bám lấy Hải Ba Đông, khiến hắn không có nửa điểm rảnh rỗi.

Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều dừng ở trên hai người Tiêu Viêm và Vân Lăng, nếu là Tiêu Viêm bị bắt thì cuộc đại chiến này cũng có thể hoàn toàn ngừng lại.

" Xem ra cũng xong rồi, chỉ một người khó có thể thuận lợi đem Tiêu Viêm rời khỏi Vân Lam Tông." Gia Hình Thiên thở dài nói.

Pháp Mã gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt chuyển đến phương hướng của Tiêu Viêm, " Không đúng, hình như còn có đồ vật gì đó?"

Lúc này tại chỗ giao chiến, biến cố một lần nữa xảy ra.