Đấu Phá Thương Khung

Chương 592: Viện thủ




Xa xa trên bầu trời, chiến trường hỗn loạn, từng đạo thân ảnh nhẹ nhàng đối mặt nhau. Phía sau, một Huyết cầu thật lớn mà mắt thường cũng có thể thấy được.

"Cho ta ba phút!" Tiêu Viêm hướng mắt về phía ba người Tử Nghiên, đột nhiên nói.

Nghe vậy, ba người Tử Nghiên ngẩn ra, chợt khẽ gật đầu.

"Khặc khặc, chỉ bằng ba Đấu vương các ngươi? Thâm chí trong đó còn có hai người chỉ mới bước được nửa bước vào Đấu vương, các ngươi nghĩ rằng có thể cầm chân ta sao?" Phạm Lao cười quái dị, nói.

"Lão già, ngươi nói nhiều thật."

Tử Nghiên chu miệng mắng một tiếng, rồi hướng Liễu Kình và Lâm Tu Nhai bên cạnh nói: "Ta lên trước, các ngươi tự bảo trọng!". Tử Nghiên vừa nói xong, không đợi hai người đáp lại, thân ảnh nhỏ nhắn khẽ rung lên, lập tức hướng Phạm Lao cách đó không xa bắn tới, bàn tay gắt gao nắm chặt, cả người toát lên một cỗ lực lượng kinh khủng.

Liễu Kình cùng Lâm Tu Nhai nhìn Tử Nghiên xông lên, cũng đành bất đắc dĩ, rồi lập tức vội vàng động thân, nhanh chóng lao theo. Đấu khí trong cơ thể hai người lúc này đã được phát huy đến mức tối đa, đối thủ lần này không như những lần trước, vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần sơ ý cái là có thể trọng thương hoặc tại mất mạng. Đó đều là những việc có khả năng xảy ra.

Ba người Tử Nghiên đột nhiên lao ra viện trợ cho Tiêu Viêm, liền trở thành tâm điểm chú ý của tất cả các đệ tử nội viện. Bốn người này có thể nói là bốn cường giả mạnh nhất nội viện. Bọn họ cùng nhau đối chiến một gã Đấu hoàng, bực đối chiên hấp dẫn thế này, khiến nhiều người nhiệt huyết sôi trào. Một ít đệ tử có chút thực lực tham chiến nhưng không thể xông lên, đều là bị chiến ý tràn ngập trong lồng ngực làm thần tình đỏ bừng bừng. Trong số đó có đám người Lâm Diễm, Nghiêm Hạo. Trong toàn bộ đệ tử nội viện, chỉ có loại cấp bậc như họ mới miễn cưỡng có tư cách tham gia loại chiến đấu này.

"Một đám tiểu bối mà cũng dám cuồng ngôn như thế sao?" Phạm Lao cười lạnh nhìn ba người Tử Nghiên đang lao tới, cánh tay trắng nhợt khô héo đột nhiên run lên, nhất thời ba cỗ huyết sắc đấu khí hùng dũng bay ra, đọng lại thành ba con huyết xà tráng kiện to chừng cánh tay. Phạm Lao bấm tay bắn ra, huyết xà đột nhiên vọt tới, cái miệng đỏ như máu mở lớn dữ tợn, một cỗ tanh hôi ập vào mặt.

Huyết xà nháy mắt đã vọt tới. Tử Ngiên cảm nhận được trong cơ thể huyết xà ẩn chứa năng lượng cuồng bạo dày đặc, sắc mặt thoáng ngưng trọng, bàn tay chậm rãi mở ra, năm ngón tay nhắm ngay huyết xà kia: "Phá!"

"Thình thịch!" Theo thanh âm vang lên, năm ngón tay Tử Nghiên bỗng nắm chặt lại. Nhất thời, một cỗ tia chớp vô hình dao động dần khuếch tán ra, không gian mười thước trước mặt giống như bị một cỗ cự lực khủng bố làm cho vặn vẹo. Huyết xà vừa vặn bay qua bay qua chỗ này, liền bị bóp nát thành một cỗ huyết vụ.

Tử Nghiên một kích bóp chết một con Huyết xà, nhưng lại bị hai Huyết xà còn lại làm cho có chút luống cuống chân tay. Liễu Kình cùng Lâm Tu Nhai, hai người bấm tay, bắn ra hai đạo kình phong, đem hai con Huyết xà đánh cho rách tả tơi thành một đoàn huyết vụ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Giải quyết hết đám Huyết xà quấn quanh, Tử Nghiêm điểm mũi chân một cái, thân hình nhỏ xinh uyển chuyển quỷ mị xuất hiện trước người Phạm Lao, vòng eo hơi uốn, bàn chân nhỏ nhắn tinh tế xoay một hình cung tròn, hung hăng hướng sau đầu đối thủ đá tới.

Bàn chân Tử Nghiên nhìn nhỏ mà nhu nhược, cơ hồ có cảm giác chỉ cần nắm chặt nhẹ nhàng là sẽ bẻ gãy, nhưng ai mà dám xem nhẹ lực lượng khủng bố ẩn chứa bên trong đó, chắc chắn sẽ phải chịu quả đắng thê thảm.

Phạm Lao đã có nhiều năm kinh nghiệm ở Hắc Giác Vực, nơi mà người ăn thịt người hỗn loạn như vậy, nên khi cùng Tử Nghiên đối chiến, hắn tự nhiên sẽ không phạm sai lầm cơ bản đó. Hơn nữa, khi hắn nhìn thấy Tử Nghiên một quyền bóp nát Huyết xà, hắn đã biết tiểu cô nương nhìn có vẻ nhu nhược này sở hữu một lực lượng khủng bố như thế nào! Bởi vậy, hắn đối với một cước này của Tử Nghiên, tự nhiên lựa chọn chỉ khinh thường đứng nhìn.

Đôi tay khô héo cấp tốc chuyển động, một cỗ huyết sắc năng lượng đột nhiên từ trong cơ thể Phạm Lao trào ra, cuối cùng ngưng tụ bên trên thân thể hắn một đạo tựa như tấm màng năng lượng bằng máu (huyết sắc năng lượng tráo).

"Phanh!" Chân Tử Nghiên mang theo lực bạo âm trầm, hung hăng đá lên Huyết sắc tráo. Nhất thời, một đạo tiếng oanh tạc nặng nề vang lên, bề mặt Huyết sắc năng lượng tráo lập tức bị chấn động.

Mũi chân ẩn chứa kình lực khủng bố, Tử Nghiêm trực tiếp đem Huyết sắc năng lượng tráo đánh cho lõm sâu vào trong. Bất quá, ngay khi mũi chân chỉ còn cách khuôn mặt Phạm Lao vẻn vẹn nửa tấc, thì khí thế mạnh mẽ rốt cục bị Huyết sắc năng lượng tráo hoàn toàn hoá giải. Một tiếng "Băng" tiếng vang, Huyết sắc năng lượng tráo đột ngột hung hăng bật ngược lại, đem mũi chân Tử Nghiên dội ra, cách xa khỏi thân thể Phạm Lao.

"Hừ!" Tử Nghiên thấy thế công bị cản trở lại, khẽ hừ một tiếng, thân thể mượn cỗ phản lực kia, thoáng di động rồi chợt loé lên, trước tiếp bay vọt hướng tới Phạm Lao. Cánh tay tinh tế cấp tốc vũ động, từng đạo tàn ảnh hiện lên, đều mang theo vô tận kình phong hung hăng hướng ngực Phạm Lao đánh tới.

Phạm Lao tuy chưa bao giờ có thái độ khinh thị Tử Nghiên, bất quá vẫn bất ngờ trước tốc độ, sự linh mẫn cùng phản ứng thông minh của nàng. Bởi vậy, hắn nhất thời bị nắm tay bé nhỏ kia của Tử Nghiên đánh trúng mấy quyền. Cỗ kình lực kinh khủng kia làm hắn có chút biến sắc. Lực lượng cơ thể khủng bố bực này, cho dù là một ít Đấu vương cường giả chuyên tu luyện thân thể cũng khó so sánh được. "Phệ huyết giáp!" tuy rắn chắc, nhưng sau khi trúng mấy quyền, cũng làm huyết khí bên trong trở nên nhạt bớt một chút. Bất quá Phạm Lao cũng là một gã Đấu hoàng cường giả, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nên chỉ trong thời gian cực ngắn ngủi đã kết một thủ ấn, huyết khí bắt đầu khởi động, một bộ huyết y đỏ sậm bằng máu tươi nhanh chóng bao bọc lấy thân thể.

"Tiếp lấy!" Nắm tay Tử Nghiên lại hung hăng nện trên nền máu dịch âm trầm của huyết giáp, làm vang lên từng trận âm thanh như kim thiết va chạm. Giáp y kia có lực phòng ngự rất mạnh, dưới chiêu thức cuồng phong của Tử Nghiên mà vẫn có thể kiên trì không vỡ.

Trên không, thân thể Phạm Lao lui về phía sau, tuy rằng giáp y ngăn được không ít lực lượng, bất quá còn sót lại kình lực, vẫn làm cho thân hình hắn cấp tốc lui về phía sau. Tại đây, trước vô số ánh mắt của mọi người, hắn bị một tiểu cô nương Đấu vương giai cấp đánh cho chật vật như vậy, sắc mặt càng thêm ầm trầm phẫn nộ.

Xa xa, vô số đệ tử nhìn Tử Nghiên bạo phát thần uy, đều là cảm thấy cực kỳ rung động. Trong nội viện, Tử Nghiên rất ít khi ra tay, cho dù là trong cường bảng đại tái, do đủ loại nguyên nhân, cho nên cũng chưa từng hiển lộ thực lực quá mạnh mẽ như thế này, nên có không ít người không biết chuyện, đối với thực lực của nàng vẫn có thái độ hoài nghi, nhưng mà hôm nay, sự hoài nghi đó đã tự động sụp đổ. Nàng có thể đầy lui một Đấu hoàng cường giả, thực lực bực này, vị trí đệ nhất trên Cường bảng, đích thật là không thể lay chuyển!.

"Tiễn!", lại một quyền hung hăng nện lên giáp ý kia, làm giáp y đã chịu đựng đến giới hạn rốt cục hoàn toàn vỡ tan. Giáp y vỡ tan, Tử Nghiên chưa kịp vui mừng, một cỗ huyết khí nồng đậm lại từ trong cơ thể Phạm Lao bạo dũng mà ra. Cỗ khí thế mạnh mẽ kia, khiến Tử Nghiên phải lui về sau mấy bước.

Thân hình bị đẩy lui, Tử Nghiên chưa kịp phản ứng, liền nghe được tiếng quát khẽ âm trầm bên tai vang lên: "Huyết ma thủ!". Theo tiếng quát vang lên, trên bầu trời cuồng phong đột nhiên đại chấn, trong gió thậm chí còn mang theo một tia huyết tinh. Tử Nghiên nhanh chóng ngẩng đầu lên, mặt không khỏi biến sắc, chỉ thây cách đó không xa, một bàn tay bằng máu khổng lồ tầm hai trượng, đột ngột xuất hiện, hung hăng hướng nàng đập xuống.

"Thịnh liệt sơn!" Ngay lúc huyết thủ khổng lồ hung hăng đánh xuống, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên. Tiếng phá phong bén nhọn vang vọng, một đạo đạm kim sắc kình phong sắc bén bạo bắn từ phía chân trời, cuối cùng cùng huyết thủ oanh kích thật mạnh. Nhất thời, chân trời như vang tiếng sét đánh, năng lượng mãnh liệt tuỳ ý trào ra, đem cả không gian kịch liệt rung động.

Thế công của đấu kỹ tất sát ngưng tụ, đã bị đánh tan. Phạm Lao cũng cực chấn động, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt, đang thở hổn hển của Liễu Kình, kinh dị trong mắt càng tăng: Đệ tử nội viện mà đã mạnh đến mức này? Một kích này của hắn lúc trước, cho dù là Đấu vương cường giả bình thường chống lại, cũng trọng thương tại đương trường, không nghĩ tới lại bị một tiểu tử chỉ mới bước được nửa bước chân vào Đấu vương đánh tan, làm hắn không thể không kinh ngạc vạn phần.

"Thanh yên kiếm cương!" Phạm Lao còn đang thất thần, một bóng người xanh nhạt đột nhiên như thiểm lược lao tới đỉnh đầu hắn. Cánh tay phải vang lên một trận kiếm minh thanh thuý, năng lượng cấp tốc ngưng tụ, trong nháy mắt, toàn bộ thân kiếm đều được năng lượng bao phủ, thậm chú chung quanh thân kiếm còn hiện ra hơn mười đạo lốc xoáy, điên cuồng xoay tròn. Sau tiếng quát lạnh, trường kiếm đột nhiên rời tay, cùng hơn mười đạo lốc xoáy hợp nhất lại, cuối cùng hoá thành một đạo tia chớp mơ hồ lặng yên không một tiếng động, bắn thẳng đến đỉnh đầu Phạm Lao! Lâm Tu Nhai đánh lén nhanh như chớp, khi Phạm Lao phát hiện ra, kình khí khủng bố đã tới đỉnh đầu. Hắn cũng đành từ bỏ chuyện thi triển đấu kỹ đối kháng, thân thể rung lên, huyết khí phô thiên cái địa nhất thời từ đỉnh đầu trào ra, tựa như một biển máu.

Bóng kiếm màu xanh nháy mắt xuyên qua, tiến vào trong biển máu. Thân kiếm ẩn chứa kình lực khủng bố, trực tiếp làm biến máu kịch liệt run lên.

"Ngưng!" Đột nhiên, Phạm Lao quát lạnh một cái. Biển máu chợt dao động. Thanh trường kiếm đang sắp xuyến qua biển máu kia, lúc này như gặp phải vũng bùn, di chuyển càng thêm gian nan.

Trong biển máu ẩn chứa dính lực càng lúc càng cường thịnh. Rốt cục chỉ một lát sau, khi thanh kiếm còncách đỉnh đầu Phạm Lao chừng hai thước, đã hoàn toàn ngưng trệ.

Một kích ẩn chứa toàn lực, thế nhưng vẫn chưa tạo thành thương tổn gì cho Phạm Lao. Sắc mặt Lâm Tu Nhai hơi có chút biến hoá, thực lực chênh lệch giữa hắn và Phạm Lao quá lớn.

"Hưu!" Trong lúc Lâm Tu Nhai còn đang hoảng sợ, đột nhiên có tiếng phá gió từ trong biển máu truyền ra. Một đạo huyết thủ ấn đột ngột bạo bắn ra, hướng Lâm Tu Nhai còn chưa kịp né tránh, oanh kích thật mạnh.

"Phốc xuý" Lâm Tu Nhai chịu một đòn nghiêm trọng, một ngụm máu tươi nhất thời từ miệng phun ra. Thân thể lung lay sắp đổ, đấu khí cánh sau lưng vốn mơ hồ, cũng bắt đầu trở nên như ẩn như hiện. Hiển nhiên, một kích này của Phạm Lao làm hắn bị thương không nhẹ.

Liễu Kình thấy Lâm Tu Nhai bị trọng thương cũng biến sắc, còn đang định đi tới xem sao thì từ trong biển máu kia, một đạo huyết thủ ấn lại hướng hắn bạo bắn ra.

Huyết thủ ấn tốc độ thật khủng bổ. Mà, Liễu Kình sau khi thi triển một kích cực mạnh kia, thân thể cũng trở nên châm chạp hơn rất nhiều. Bởi vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn huyết thủ ấn càng lúc càng gần! Ngay lúc Liễu Kình sắp bị đánh trúng, một đạo thân ảnh nhỏ xinh đột nhiên thoáng hiện, nắm tay hung hăng vung về phía trước, nhất thời không khí xung quanh cấp tốc ngưng tụ. Cuối cùng, vô hình không khí pháo bị kình khí áp bách xuất hiện, bạo bắn ra, cùng Huyết thủ ấn va chạm, làm cho huyết vụ bắn tung toé lên trời.

Phạm Lao ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tử Nghiên xuất hiện trước người Liễu Kình, song dực huyết sắc sau lưng đột nhiên vũ động. Thân hình nhanh chóng di động, trong nháy mắt xông vào biển máu khổng lồ ngập tràn mấy trượng trên bầu trời kia.

"Một đám tạp chủng. Các ngươi nhất định phải chết!!!"

Trong biển máu, một trận cười lạnh lẽo của Phạm Lao chậm rãi truyền ra.

"Ngươi cẩn thận!" Tử Nghiên nhìn Phạm Lao lao vào biển máu, chợt nhíu mày lại, rồi hướng Liễu Kình nhắc nhở một tiếng, đang muốn hành động, thì nhận thấy biển máu kia đột nhiên bốc lên, trong lòng lập tức căng thẳng.

"Phệ huyết ấn!" Tiếng quát lạnh từ biển máu vang lên, biển máu mãnh liệt quay cuồng, một đạo huyết thủ ấn tạo hình có chút kỳ lạ ám trầm từ biển máu bạo bắn ra, trên đường đi, toả ra từng trận huyết khí.

Tử Nghiên cảm thụ được năng lượng ám trầm âm lãnh của huyết thủ ấn kia. Ánh mắt thoáng ngưng trọng, một chưởng đem Liễu Kình chấn lui về phía sau. Hai nắm tay nhỏ bé toát ra một cỗ quang mang mạnh mẽ sáng như ngọc. Hào quang chiếu lên, hai nắm tay nhỏ dần trở nên trong suốt.

Hai nắm tay nhỏ sáng loáng như ngọc chạm vào nhau, dĩ nhiên lại bùng nổ một trận tiếng vang cực kỳ thâm thuý. Tử Nghiên sắc mặt ngưng trọng nhìn huyết thủ ấn to lớn kia, đột nhiên một mũi nhọn bằng ngọc bỗng nhiên trong cơ thể bạo dũng ra.

"Oanh!" Hai đấm vung ra trông rất thường nhưng lại giống như thả khối băng vào chảo dầu đang sôi trào. Khoảng không trước mặt cũng là kịch liệt chấn động, một cỗ kình khí cực kỳ mạnh mẽ thổi quét ra, cuối cùng cùng huyết thủ ấn kia va chạm.

"Phanh!" Âm thanh sơn băng địa liệt (núi vỡ đất nứt) vang vọng cả bầu trời, vô số người cả kinh phóng mắt nhìn tới.

"Hừ!" Cỗ kình khí khủng bố theo chỗ năng lượng va chạm bạo dũng ra. Tử Nghiên đứng gần nhất, nhất thời cúi đầu không khỏi phát ra tiếng kêu rên, cuớc bộ hơi chút hỗn loạn,cấp tốc lui về phía sau vài bước. Mà biển máu cách đó không xa, cũng là nổi lên một trận dao động kịch liệt, đem kình khí cản lại.

"Một con nhóc Đấu vương không xứng đáng đứng ở đây!" Một tiếng cười lạnh trào phúng vang lên. Biển máu chợt rộng chừng mấy trượng nhất thời co rút lại còn chưa tới một trượng, nhưng màu sắc lại càng thêm ám trầm.

"Hưu!" Tiếng cười lạnh vừa vang lên, một đạo huyết thủ ấn cực kỳ ám trầm trong biển máu lại bạo bắn ra. Vì chấn động khi nãy, khí huyết trong cơ thể Tử Nghiên có chút phú phiếm, nhưng nhìn công kích của Phạm Lao đánh tới so với lức trước càng mạnh hơn, sắc mặt liền đổi.

Huyết thủ ấn trên bầu trời xẹt qua thành một hình vòng cung. Trước vô số đạo ánh mắt kinh hãi, nó như một tia chớp xuất hiện trước mặt Tử Nghiên không chút phòng bị.

"Chết đi!" Âm thanh cười quái dị từtrong biển máu vang lên đầy âm lãnh.

"Xuy", ngay lúc huyết thủ ấn sắp nện thật mạnh xuống thân thể Tử Nghiên, đột nhiên có tiếng sấm nhàn nhạt phía chân trời vang vọng. Chợt, tất cả ánh mắt đang nhìn chăm chăm chiến trường nhất thời co rụt lại! Sau khi tiếng sấm vang lên chốc lát, một đạo bóng đen như quỷ mị xuất hiện trước mặt Tử Nghiêm, tay vung lên, một cỗ thanh sắc hoả diễm hùng hồn thổi quét ra, dễ dàng đem Huyết thủ ấn ngăn lại, hơn nữa còn đốt cháy thành hư vô.

Một kích Huyết thủ ấn rất mạnh kia của Phạm Lao lại dễ dàng bị đánh tan, Liễu Kình, Lâm Tu Nhai, thậm chí vô số đệ tử dưới mặt đất vẻ mặt đều khiếp sợ. Nhưng khi một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, thì khiếp sợ kia nhất thời đã biến thành kinh hãi: "Ra tay độc ác như vậy với một cô gái, gọi ngươi là lão cẩu quả nhiên không hề bôi nhọ ngươi a."

Trên bầu trời, hắc bào thanh niên khoanh tay đứng, một cỗ khí thể cường hãn khủng bố như sóng biển bạo dũng ra, không hề kém Phạm Lao chút nào!