Đấu Phá Thương Khung

Chương 682: Thương thảo




Hải Ba Đông khó có thể tượng tưởng được cái dung nhan quen thuộc ấy lại xuất hiện trước mặt mình lần thứ hai, gây cho hắn một loại cảm giác kinh hãi không nói nên lời, thậm chí dù hắn đối mặt với Vân Sơn cũng sẽ không sợ hãi như vậy, ngay cả nói đều mang theo một chút run rẩy, hắn cũng không nghĩ tới, ba năm sau, nữ nhân làm cho hắn cực kì kiêng sợ, dĩ nhiên vẫn còn đang bên cạnh Tiêu Viêm.

Vẫn chưa phát hiện ra vẻ mặt kinh hãi của Hải Ba Đông, Tiêu Viêm hơi có chút tức giận đứng dậy, nhanh bước tới bên cạnh Mỹ Đỗ Toa, một tay đem Tử Nghiên kéo lại, tay kia chợt cấp tốc tịch thu hộp ngọc, cúi đầu hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nghiên trầm giọng nói: "Về sau ít theo nàng ta rước lấy phiền toái, bằng không ta lập tức đưa ngươi trở về nội viện!"

Nghe được Tiêu Viêm uy hiếp, Tử Nghiên liền nhanh chóng ngậm miệng lại, sau đó vội vàng bắt lấy tay áo của hắn, ý bảo lập trường của mình nhất định là đứng bên hắn. Mỹ Đỗ Toa bên cạnh thấy nhanh như vậy Tử Nghiên đã buông tay xin hàng cũng không biết phải làm sao, chợt thấy trong ánh mắt soi mói của Tiêu Viêm tràn ngập tức giận, hơi lùi lại một chút. Một lát sau, liền giải thích: "Cái này… vừa rồi ở bên kia thấy ngươi đang có chuyện, ta liền cùng Tử Nghiên đi khắp nơi, sau đó ngẫu nhiên chiếm được chút tiện nghi

Nhe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt minh bạch. Thứ này chính từ trong Mễ Đặc Nhĩ gia tộc trộm ra?.

Nhìn thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Mỹ Đỗ Toa, dù là Tiêu Viêm một bụng hỏa khí cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu hướng đến Hải Ba Đông cười khổ nói: "Xin lỗi, hải lão, hai người này dĩ nhiên dám chủ ý đánh cắp đồ trong Mễ Đặc Nhĩ gia tộc mang đến đây." Nói xong hắn đem hộp ngọc từ trong nạp giới lấy ra, sau đó liền đưa lên trả lại.

Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương bên cạnh thấy thế, môi nhỏ giật giật, tựa hồ có chút không muốn, bất quá nhìn thấy Tiêu Viêm đối với nàng hờ hững, nên rơi vào đường cùng đành ngẩng đầu im lặng, đôi mắt yêu dị nhìn chằm chằm Hải Ba Đông đang trợn mắt há mồm nhìn mình, trong mắt xẹt qua một chút quang mang nguy hiểm.

Nhìn qua ánh mắt của Mỹ Đô Toa, Hải Ba Đông cấp tốc phục hồi lại tinh thần, cảm giác trong ánh mắt ấy có chút lạnh lẽo nguy hiểm, cả người run một cái, vội vàng đứng dậy hướng về Tiêu Viêm nói: "Không cần, không cần, nếu nàng ta thích vậy liền cho nàng ta đi, dù sao mấy thứ này Mễ Đặc Nhĩ gia tộc chúng ta cũng muốn bán đấu giá, coi như là đưa cho người một cái nhân tình đi".

Nhìn thấy Hải Ba Đông kiệt lực từ chối như vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ xấu hổ cười, bất đắc dĩ thu hồi hộp ngọc, xoay người hung hăng nhìn Mỹ Đỗ Toa và Tử Nghiên một cái, sau đó kéo Tử Nghiên trở lại bên mình.

"
Khụ, người đâu? Xin mời an tọa!" Nhìn thấy một mình Mỹ Đỗ Toa đứng trong đại sảnh, Hải Ba Đông lại vội vàng phân phó nói, không ngờ Tiêu Viêm dám đem nữ nhân kinh khủng này đến đây, cho dù hắn có mười lá gan cũng không dám.

Đối với sự ân cần của Hải Ba Đông, sắc mặt băng hàn của Mỹ Đỗ Toa cũng hơi hòa hoãn một chút, lúc này mới nghĩ đến lão đầu bị chính mình phong ấn nhiều năm cũng có điểm thuận mắt.

Đem Mỹ Đỗ Toa, Âm Cốt tam lão an trí thượng vị xong, Hải Ba Đông lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng Tiêu Viêm, cười khổ nói: "Nguyên lai ngươi còn có thêm con bài chưa lật như vậy, có nàng tương trợ, Vân Sơn cũng đã không còn đáng ngại nữa!"

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng lắc đầu, nói: "
Người này quá khó khăn mới mời được, cho nên đừng hy vọng về nàng quá lớn, đến lúc đó nếu thực sự cùng Vân Lam Tông khai chiến, Vân Sơn ta sẽ ra tay đối phó. Còn nàng… phải xem lúc đó tâm tình của nàng vui hay buồn nửa?"

Mỹ Đỗ Toa ưu nhã ngồi trên ghế, bàn tay mềm mại đang cầm chén trà, chậm rãi ngửi hương thơm, đối với lời Tiêu Viêm nói, nàng tựa hồ chưa từng có nghe qua, dáng dấp dường như không có việc gì khiến Hải Ba Đông một trận cười khổ, hai người này, đến tột cùng là quan hệ gì a? Lúc trước Tiêu Viêm tỏ thái độ như vậy với nàng, hai người hẳn là chí ít có quan hệ không tồi, nói cách khác, lấy tính tình của Mỹ Đỗ Toa nữ vương, ai dám nói như thế với nàng, đã sớm bị xé thành nhiều mảnh, trình độ hung tàn của mỹ nữ này, Hải Ba Đông nhận thức rất đầy đủ. Mà lời vừa nói của Tiêu Viêm, lại có thêm một chút ý cười nhạt, nhưng thật ra lại khiến Hải Ba Đông có chút ngỡ ngàng.

"Để người đối phó với Vân Sơn? Sợ là nguy hiểm rất cao?" Một lát sau, suy tư không có kết quả Hải Ba Đông chỉ phải buông tha suy đoán quan hệ của hai người, trầm ngâm nói, tuy nói Tiêu Viêm hiện giờ thực lực đại tăng, Nhưng để đánh bại Vân Sơn, thì xác suất thành công cũng không lớn bao nhiêu.

"
Như vậy đi, mấy ngày này chúng ta tận lực cùng với lưỡng đại gia tộc, luyện dược sư, còn có hoàng thất liên lạc một chút, nếu có thể cùng bọn chúng liên thủ, đến lúc đó phần thắng sợ rằng sẽ tăng cao rất nhiều, dù sao hội trưởng luyện dược sư công hội Pháp Mã cùng lão yêu quái hoàng thất kia, cũng đều là đấu hoàng cường giả, hai người đó đã ở Đấu Hoàng đỉnh phong nhiều năm, hơn nữa, hiện giờ ta cũng phục chế Tử Linh Đan, cho ta mấy ngày thời gian, nói vậy cũng có thể khôi phục cho ngươi đến Đấu Hoàng đỉnh phong, đến lúc đó mấy người chúng ta liên thủ đánh bại Vân Sơn, còn có thêm vài phần thành công." Hải Ba Đông kiến nghị nói.

"
Tùy người vậy..." đối với kiến nghị này, Tiêu Viêm từ chối cho ý kiến, hoàng thất cái lão yêu quái kia cùng Pháp Mã đích xác có vài phần thực lực, nhưng Nạp Lan gia tộc cùng Mộc gia có khả năng cung cấp chiến lực, cũng hầu như không đáng kể, đấu vương cường giả trong tình huống đối chiến này, không tạo nên tác dụng quá lớn.

Nhìn thấy Tiêu Viêm không có ý kiến, Hải Ba Đông cũng bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Ngươi lần này cùng Vân Lam Tông, định kết thúc như thế nào? "

"
Không chết không ngừng, ta muốn Vân Lam Tông hoàn toàn biến mất tại Gia Mã đế quốc." Tiêu Viêm trừng mắt, thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"
Vân Lam Tông hiện giờ thế lực trải rộng hơn phân nửa đế quốc, nếu ngươi muốn nhổ tận gốc bọn họ, như vậy liền phải thanh trừ toàn bộ, mà bằng vào ngươi nói, có thể đem Vân Lam Tông cường giả giết sạch sẽ, bất quá dư nghiệt cũng khó có thể thanh trừ, điểm này với thế lực của hoàng thất lại có thể làm được." Hải Ba Đông kiệt lực thuyết phục Tiêu Viêm buông tha thành kiến trong dĩ vãng với các thế lực khác.

Nghe vậy, Tiêu Viêm lông mày cũng hơi nhíu lại, điểm này Hải Ba Đông nói không sai.

"
Tam đệ, hải lão nói đúng, muốn chân chính thanh trừ Vân Lam Tông, bằng vào nhân thủ của ngươi, còn không đủ. Việc này để cho hoàng thất bọn họ xử lý là rất thỏa đáng." Tiêu Đỉnh thoáng trầm ngâm, rốt cục chậm rãi mở miệng nói một câu.

Nghe được Tiêu Đỉnh mở miệng, Tiêu Viêm ngẫm nghĩ một chút, cũng không hề kháng cự, phất tay nói: "
Một khi đã như vậy, liền phiền Hải lão liên lạc một chút, trước lúc cùng Vân Lam Tông khai chiến, những nhân tố không xác định cũng nên sớm giải quyết, chuyện đâm dao sau lưng, mấy năm nay ta cũng đã được thấy không ít."

"
Ngươi tiểu tử này..." Nghe được ý nghĩ của Tiêu Viêm có chút tính chất âm mưu quỷ kế, Hải Ba Đông cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá cũng may người này rốt cuộc đáp ứng cùng thế lực khác trao đổi một chút, các thế lực này ngày thường đều kiêng kỵ Vân Lam Tông, song phương hẳn là có thể hợp tác với nhau.

"
Bất quá còn có một việc..."

"
Chuyện gì? " Tiêu Viêm ngẩn ra, hỏi.

"
Nếu muốn thanh trừ Vân Lam Tông, có lẽ trước hết phải giải quyết một người. " Hải Ba Đông sắc mặt ngưng trọng nói.

"
Ai? " Tiêu Viêm khẽ nhíu mày hỏi.

"
Đan Vương Cổ Hà"

Nghe được cái tên này, Tiêu Viêm cũng cảm thấy sững sờ, "
Đan Vương Cổ Hà", hắn cũng nhớ tới ba năm trước đó là một luyện dược sư đệ nhất danh chấn toàn bộ Gia Mã Đế Quốc.

"
Chắc người cũng đã rõ ràng một lục phẩm luyện dược sư ở đế quốc này có thể hiệu triệu lực lượng to lớn như thế nào, nếu muốn toàn lực giúp Vân Lam Tông thì chỉ sợ thập đại cường giả trong đế quốc chí ít hắn có thể tìm đến năm người, cho nên, muốn ra tay cùng Vân Lam Tông, người trước hết phải giải quyết được vấn đề này." Hải Ba Đông trịnh trọng nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn thật ra là thiếu chút nữa đem cái nhân vật trọng yếu này quên mất, Cổ Hà cũng là một gã lục phẩm luyện dược sư, đối với cái cấp bậc luyện dược sư này có khả năng thế nào chính Tiêu Viêm là người hiểu rõ nhât, lúc trước Hàn Phong tại Hắc Giác Vực hiệu triệu cường giả, ngay cả nội viện cũng cảm thấy đau đầu, tuy nói Cổ Hà về thuật luyện dược có thể thua Hàn Phong, nhưng mặc kệ như thế nào hắn cũng là một gã lục phẩm luyện dược sư hàng thật giá thật...

"Bất quá giải quyết hắn như thế nào, cũng là đại phiền toái a, Cổ Hà cũng không phải là cái hạng vô dụng, tuy rằng mấy năm nay hắn tựa hồ cùng Vân Lam Tông quan hệ không tốt như xưa, nhưng hắn thủy chung vẫn là cung phụng trưởng lão của Vân Lam Tông." Hải Ba Đông có chút đau đầu nói.

Tiêu Viêm hơi híp mắt, ngón tay điểm nhẹ, một lát sau, đột nhiên nói: "
Hải lão có thể hay không liên hệ với Cổ Hà?"

Nghe vậy, Hải Ba Đông sửng sốt, trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói: "
Cổ Hà tại Luyện Dược Sư Công Hội cũng đã mang một cái chức khách khanh trưởng lão, có thể hội trưởng Pháp Mã tìm được hắn. "

"
Đã như vậy, liền thỉnh Pháp Mã hội trưởng đứng ra liên lạc với Cổ Hà, tốt nhất là có thể khiến ta cùng với hắn gặp mặt một phen, ta sẽ nghĩ biện pháp khiến hắn bảo trì trung lập..." Tiêu Viêm gật đầu, nói.

"
Được rồi, ta sẽ tìm Pháp Mã hỗ trợ... " nhìn thấy Tiêu Viêm đem chuyện này ôm vào người, Hải Ba Đông cũng thở dài một hơi, chỉ cần đem Cổ Hà giải quyết xong, như vậy có thể khiến Vân Lam Tông ít đi một trợ lực.

"
Chuyện tinh liên lạc liền giao cho Hải lão, mặt khác, cũng sắp xếp cho bọn họ hảo hảo nghỉ ngơi một chút, trong khoảng thời gian này bọn họ đã lặn lội đường xa từ Hắc Giác Vực đến, cũng chưa từng an ổn tĩnh dưỡng qua một lần." Tiêu Viêm đứng dậy, chỉ vào Lâm Diễm cùng mọi người, hướng về phía Hải Ba Đông cười nói.

"
Ha hả, đây là chuyện nên làm, nguyên lai là quý khách, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc ta tự nhiên là phải chiêu đãi thật tốt." Hải lão cười gật đầu.

Tiêu Viêm cười cười, ánh mắt nhìn phía Tiêu Đỉnh, đột nhiên nói: "
Ta nghĩ, ta hiện tại có thể đi xem tộc nhân của Tiêu Gia."

"
Chuyện này nên làm, trước khi chết đại trưởng lão đã dặn dò người lên làm tộc trưởng Tiêu gia, mà tộc nhân chờ ngươi trở về, cũng đã đợi hơn hai năm..." Tiêu Đỉnh khẽ gật đầu, chậm rãi nói.

Tiêu Viêm trầm mặc, chợt yên lặng gật đầu, dù như thế nào, trong xương tủy hắn cũng chảy huyết mạch của Tiêu gia, cho nên, cái nhiệm vụ chấn hưng gia tộc, cũng là trách nhiệm mà hắn không thể trốn tránh, có lẽ đó cũng là kỳ vọng của cha...