Đấu Phá Thương Khung

Chương 731: Bế quan




Nguồn: TruyenYY

Chú tâm thưởng thức cái cảm giác kì dị kia. Sau một hồi khá lâu như thế, Tiêu Viêm mới chậm rãi mở hai tròng mắt, khẽ thở ra một hơi, ánh mắt lóe lên.

"Có chút cảm giác nhưng lại khó có thể chân chính đột phá bức tường ngăn cản kia, xem ra phải tìm một địa phương yên tĩnh để bế quan một lần, nếu không cứ để lâu như vậy, ngược lại sẽ bất lợi."

Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói, mặc dù hắn đã không chỉ một lần chạm đến bức tường ngăn cản thần bí kia, nhưng cuối cùng đều không vượt qua được.

Trầm ngâm một lát, tâm tình của Tiêu Viêm lần nữa lại hạ xuống, bàn tay vung lên, ngọn lửa màu xanh biếc lại lần nữa dũng mãnh tiến vào trong dược đỉnh, ngón tay khẽ động, mười mấy hộp ngọc liền từ trong nạp giới xuất hiện, cuối cùng rơi ngay bên người.

"Thanh Minh Thọ đan" đã luyện chế thành công, kế tiếp Tiêu Viêm còn cần vì Tử Nghiên luyện chế một ít viên thuốc, cô nàng này cũng gần như là tới thời điểm đột phá, cần phải có một cỗ năng lượng vô cùng khổng lồ để hoàn thành lần tiến giai này, cho nên ngày đó Tiêu Viêm không chút do dự lấy toàn bộ danh sách các dược liệu quý hiếm cần tìm đưa cho Yêu Dạ.

Những dược liệu này mặc dù quý hiếm. Nhưng nếu so sánh cùng chuyện tấn giai của Tử Nghiên thì không nghi ngờ gì là không đáng để nhắc tới, hiện giờ cảnh giới của bản thân là Đấu Vương, Tử Nghiên đã có thể cùng cường giả Đấu Hoàng bình thường chống lại, thậm chí dựa vào cái cỗ lực lượng quái dị kia, cho dù là thực lực của Tiêu Viêm hôm nay cũng không dễ dàng chịu được, nếu để cho nàng thuận lợi tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng, thực lực chỉ sợ sẽ lại lần nữa tăng vọt, đến lúc đó, nói không chừng có thể chống lại cường giả Đấu Hoàng nhất hoặc nhị tinh.

Mà giờ khắc này bên người Tiêu Viêm cần phải có các cường giả khác để cùng chống lại thế lực Hồn Điện thần bí quỷ dị kia. Áp lực mà Hồn Điện gây cho Tiêu Viêm vô cùng lớn, ngày đó nếu không phải là có Mỹ Đỗ Toa ra tay, nói không chừng ngay cả hắn cũng bị Vụ hộ pháp kia bắt được, đến lúc đó Tiêu gia có lẽ thật sự xong rồi.

Nghĩ đến việc chính mình nếu bị bắt, cục diện Tiêu gia gặp phải... Sắc mặt Tiêu Viêm liền dị thường khó coi, nắm chặt nắm tay, thấp giọng nói: "Xem ra phải mau chóng đạt tới cảnh giới Đấu Hoàng, nếu được như thế, ngày sau cho dù là tiếp tục gặp Vụ hộ pháp kia, cũng sẽ có sức liều mạng với hắn, Tiêu gia còn phải cần ta thủ hộ, nên ta không thể bị gì ngoài ý muốn được!"

Ý niệm trong lòng hiện lên. Tiêu Viêm cắn chặt răng, trong lòng đã hạ quyết tâm, chỉ cần đem chuyện nhị ca giải quyết xong, liền lập tức tiến hành bế quan, không tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng, liền không thể bỏ qua!

Trong lòng lập ra kế hoạch, Tiêu Viêm cũng không hề có chút kéo dài, bàn tay vung lên, trong hộp ngọc kia tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, dược liệu liền tiến vào trong dược đỉnh, cuối cùng bị ngọn lửa xanh biếc bao bọc vào.

Luyện chế dược hoàn cùng luyện chế đan dược này so sánh với nhau dường như có sự chênh lệch trời đất a. Để luyện chế được đan dược này Tiêu Viêm cần thời gian thật dài, còn những dược hoàn khác đối với hắn chỉ cần nhấc tay một cái không tốn hơn thời gian một canh giờ là có được, Tiêu Viêm đem dược liệu trong hộp ngọc luyện chế thành dược hoàn nhỏ bằng ngón tay, hơn nữa bởi vì lo lắng đến Tử Nghiên không thích chịu khổ vị, Tiêu Viêm còn ở trong đó tăng thêm một chút gia vị đặc thù, đem nó biến thành giống như đường hoàn.

Đem cả ba bình thuốc thu vào trong nạp giới, Tiêu Viêm thở dài ra một hơi. Thoáng sửa sang mật thất lại một chút, sau đó liền chậm rãi đi ra ngoài mật thất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Ra mật thất, Tiêu Viêm liền tới tiền viện, cũng gặp không ít người đang vây quanh. Ánh mắt đảo qua, phát hiện ngay cả bọn người Lâm Diễm, Liễu Kình đều ở chỗ này, lập tức hơi có chút ngạc nhiên, những tên gia hỏa này không ngờ cũng tới nơi này.

Đoàn người trong viện, cũng đã phát hiện thân ảnh Tiêu Viêm, đều vui vẻ, cười nghênh đón.

- Hắc hắc, Tiêu Minh chủ, cách xưng hô này cũng thật dọa người a...

Lâm Diễm đi về phía Tiêu Viêm, trêu tức cười to nói.

Bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt Tiêu Viêm quét qua ba người Lâm Diễm, Lâm Tu Nhai, Liễu Kình, chợt chắp tay mỉm cười nói.

- Lúc trước còn không có cơ hội nói tiếng cảm tạ đối với ba vị.

- Chúng ta cũng chỉ là muốn cùng ngươi lịch lãm thôi, hơn nữa tựa hồ cũng không còn giúp được nhiều a, mấy cường giả chân chính bên kia, dựa vào nhóm ta, cũng không có nửa điểm tác dụng.

Lâm Tu Nhai cười khổ một tiếng, ngày đại chiến Vân Lam Tông đó, bọn họ ngoại trừ hỗ trợ chặn lại một ít trưởng lão Vân Lam Tông, còn việc chiến đấu chân chính cũng chưa tới lượt bọn họ.

- Mấy trưởng lão Vân Lam Tông kia tu luyện nhiều năm như vậy mới có được thành tựu như vậy, các ngươi còn trẻ, đợi đến năm tháng thôi qua chỉ sợ sớm đã tới cảnh giới Đấu Tông rồi.

Tiêu Viêm cười nói, lấy thiên phú ba người, ngày sau nếu có cơ duyên, đạt tới mức này cũng không phải là không có khả năng.

Nghe vậy, ba người Lâm Tu Nhai đều cười, bọn họ đối với chính mình cũng tràn ngập tin tưởng, điều quý giá nhất của bọn họ là còn trẻ, còn đang ở vào thời khắc có trạng thái đỉnh cao, chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian, thành tựu tất nhiên bất phàm.

- Mặc dù không chân chính tham gia đại chiến, nhưng mà chúng ta trong khoảng thời gian này cũng có thu hoạch không nhỏ, tại mấy ngày hôm trước, thực lực ba người chúng ta đều tăng lên một tinh, mặc dù khẳng định không kịp tốc độ tu luyện khủng bố của ngươi, nhưng xem ra cũng tiến bộ cực kỳ a.

Lâm Tu Nhai có chút thỏa mãn cười nói.

Ánh mắt tại trên ba người lướt qua, Tiêu Viêm kinh ngạc phát hiện, hơi thở ba người quả nhiên so với lúc rời nội viện thì mạnh mẽ hơn một ít, xem ra quả nhiên như lời Lâm Tu Nhai, trong đoạn thời gian này thực lực ba người đều có tinh tiến.

- Ba người các ngươi dường như chưa bao giờ dùng qua Đấu Linh đan, lần này thừa dịp ta bế quan thì thay các ngươi luyện chế cho một người một quả, sau khi dùng cũng có thể làm cho thực lực các ngươi tăng thêm một tinh, ha hả, coi như là lời tạ ơn của ta đối với sự tương trợ lần này của các ngươi.

Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, chợt khẽ cười nói.

Nghe vậy, ba người ngẩn ra, chợt mặt vui sướng, vẫn chưa mở miệng cự tuyệt, Đấu Linh đan đối với cường giả Đấu Vương mà nói thì đúng là rất có sức hấp dẫn. Điểm này, ngay cả đám người bọn hắn cũng không thể ngoại lệ.

Một số người trong viện nghe được những lời của Tiêu Viêm, ánh mắt nhìn về phía ba người Lâm Diễm đều có chút hâm mộ.

- Ha hả, Tiêu Môn chủ... Cái kia...

Trong viện, ba người Âm Cốt lão, Thiết Ô, Tô Mị, yết hầu giật giật, ánh mắt liếc nhau một cái, cười khan nói.

Ánh mắt nhìn ba người Âm Cốt Lão có bộ dáng ngập ngừng muốn nói, Tiêu Viêm tự nhiên là biết bọn họ muốn nói cái gì, lập tức cười nói.

- Yên tâm đi, ba vị, trong vòng nửa tháng, ba miếng Hoàng Cực Đan sẽ đưa tận tay các vị.

- Hắc hắc, danh dự Tiêu Môn chủ, chúng ta tự nhiên là tin được, chỉ là hiện giờ rời đi Hắc Giác Vực cũng đã mấy tháng rồi, chúng ta cũng lo lắng cho hang ổ ở Hắc Giác Vực, nơi đó hỗn loạn thành cái dạng gì, cũng không biết được...

Nghe được lời này của Tiêu Viêm, ba người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Âm Cốt lão cười khổ nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, lại cười nói.

- Lần này trở về Hắc Giác Vực, nhị ca của ta cũng cũng trở về chưởng quản "Tiêu Môn", đến lúc đó, có lẽ còn muốn thỉnh ba vị chiếu cố nhiều hơn, ta sẽ thường xuyên đến đó.

Nghe vậy, ba người vội vàng gật đầu, cười nói.

- Đây là tự nhiên, hiện giờ chúng ta cùng "Tiêu Môn" coi như là liên minh, tất nhiên sẽ toàn lực tương trợ.

Nhìn vẻ mặt vẻ cung kính của ba người, Tiêu Viêm mỉm cười, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, có ba người này duy trì, nói vậy Nhị ca cũng có thể bớt một chút phiền toái. Đương nhiên, ba người Âm Cốt lão tự nhiên không có khả năng có thể hoàn toàn tin tưởng phó thác được. Nhưng Tiêu Viêm cũng chưa lo lắng quá mức, dù sao, hắn vẫn còn có nội viện hùng hậu duy trì.

Tại trong Hắc Giác Vực, chỉ cần không phải phần lớn thế lực liên hợp lại, chỉ một thế lực, căn bản không dám cùng nội viện chống đỡ được, "Tiêu Môn" có Nội Viện duy trì, tất nhiên sẽ an toàn vô sự.

***

- Ngươi phải bế quan sao?

Trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ nghe được lời của Tiêu Viêm, đều ngẩn ra, có chút kinh ngạc nói.

- Ừm! Đệ đã mơ hồ vài lần có cảm giác đột phá tới Đấu Hoàng, nhưng mà cuối cùng lại không vượt qua được, lần bế quan này, nhất định phải chân chính đạt tới cảnh giới Đấu Hoàng!

Tiêu Viêm gật gật đầu, trầm giọng nói.

Tiêu Đỉnh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.

- Chuyện thực lực ngươi tăng lên, tự nhiên là trọng yếu nhất, một khi đã như vậy, vậy liền tùy theo ngươi, chuyện "Viêm Minh", giao cho ta cùng nhị ca của ngươi là được.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Lệ một cái, lúc trước hắn đã đem "Thanh Minh Thọ đan" đưa cho Tiêu Lệ, dược liệu này tác dụng cũng giống như trong giới thiệu, hẳn có thể tạm thời miễn trừ "Phệ Sinh Đan" kia quấy rầy.

- Nhị ca, ba người Âm Cốt Lão trở về Hắc Giác Vực thì ngươi cũng đi theo trở về, ngươi ở Hắc Giác Vực phải cẩn thận một chút. Nhớ rõ, bằng mọi khả năng tăng thực lực lên, tốt nhất tại mười năm đột phá tới Đấu Hoàng, lần này ta luyện chế Hoàng Cực Đan cho bọn hắn thì cũng sẽ luyện chế một quả Đấu Linh đan cho ngươi.

Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.

Tiêu Lệ gật gật đầu, hắn cũng biết, mặc dù là có "Thanh Minh Thọ đan" này tương trợ, nhưng hắn vẫn như cũ chưa hoàn toàn thoát khỏi dược lực khỏi "Phệ Sinh Đan", trừ phi hắn có thể đột phá tới cảnh giới Đấu Hoàng, nếu không mà nói, vẫn như cũ vẫn khó thọ mệnh được.

- Đúng rồi, ngươi phải bế quan ở nơi nào?

Tiêu Đỉnh ánh mắt nhìn phía Tiêu Viêm, đột nhiên nói.

Tiêu Viêm trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói.

- Ma Thú Sơn Mạch, năm đó đệ ở nơi đó tìm được một sơn cốc có vô số dược liệu quý hiếm sinh trưởng, lần này bế quan, đệ sẽ đi vào trong đó, nhưng mà về phần thời gian bế quan, đệ cũng không xác định được, nhưng chắc chắn sẽ không quá ngắn.

- Ma Thú Sơn Mạch? Có cần người nào theo bảo vệ không?

Tiêu Đỉnh khẽ cau mày nói.

- Không cần. Đệ sẽ đem Tử Nghiên theo.

Tiêu Viêm lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Đỉnh, nói.

- Đệ đi rồi, chuyện trong Viêm Minh, liền giao cho đại ca, nếu trong lúc này xuất hiện biến cố trọng đại gì, ngươi hãy phái người đến chỗ ta bế quan, ta sẽ dàn xếp sau.

Tiêu Đỉnh khẽ gật đầu, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ lên vai Tiêu Viêm, mỉm cười nói:

- Ngươi hãy an tâm bế quan đi, Tiêu gia nay được uy phong như vậy, toàn bộ đều do thực lực của ngươi thành lập được, vì vậy thực lực của ngươi rất là quan trọng. Đúng rồi, khi nào xuất phát?

Tiêu Viêm cười cười, thở nhẹ ra một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

- Ngay bây giờ!