Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 150: Sau này phải bổ sung vào




Hôm nay tâm tình Tạ Thiên Ngưng đặc biệt tốt, vô cùng vui vẻ đi tìm Tạ Chánh Phong, nhưng mới vào vườn hoa đã bị biển hoa mỹ lệ trước mắt hấp dẫn.

Một tuần không đến, toàn bộ vườn hoa đều thay đổi, căn bản hoa sắp héo úa đều sống lại, mỗi một cây đều rất xinh đẹp.

“Oa, khỉ con, chúng ta có phải đến nhầm chỗ rồi không?”.

“Không sai, đây chỉ có một vườn hoa, anh làm sao có thể đi sai chứ? Phía trước nhà đặt bảng tên là Tiểu Dương nên không thể sai, nơi này khẳng định không sai.” Phong Khải Trạch có hơi kinh ngạc, nếu không phải vì đã sống lâu ở Tiểu Dương, e rằng anh cũng nghĩ là đến nhầm chỗ rồi.

Thấy Tạ Chánh Phong thật sự rất biết trồng hoa, cư nhiên có thể khiến hoa chết một lần nữa nở rộ.

“Chú quả thực rất lợi hại, không ngờ tới cư nhiên có thể đem hoa nơi này sống lại. Đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề, thì mỗi cây đều có sinh mạng, chú cứu nhiều cây vậy, có phải tương đương cứu rất nhiều sinh mạng không?”

“Đầu của em luôn chỉ nghĩ đến những chuyện này thôi à,”

“Nghĩ như vậy có gì không đúng chứ? Anh dám nói hoa không có sinh mạng à?”

“Anh cũng không có nói như vậy”.

“Ý của anh chính là vậy mà.”

Hai người trực tiếp ở trong vườn hoa liếc mắt đưa tình.

Tạ Chánh Phong đang vùi đầu vào trong đám hoa cỏ, nghe có tiếng nói liền đứng lên, đầu đầy cỏ dại, vui mừng hô to: “Thiên Ngưng, là các con à, đến lúc nào thế?”

Tạ Thiên Ngưng ngẩng đầu nhìn lại, thấy một người đầu đầy cỏ dại, trên mặt còn dính bùn đất, cảm thấy có hơi buồn cười, vì vậy cười khẽ hỏi: “Chú, sao người lại biến mình thành kiểu này a?”

“Lo chăm sóc hoa cỏ, mới lơ là mình chút, nên biến thành như vậy. Nào, đi vào bên trong uống chén nước, rồi chú cho con xem cái này hay lắm, đi nào.”

Tạ Chánh Phong thoạt nhìn rất hưng phấn, như cuộc sống có nhiều niềm vui, đi tới kéo Tạ Thiên Ngưng vào trong nhà.

Phong Khải Trạch mỉm cười, nhìn nơi này biến thành biển hoa, đột nhiên nhớ đến mình còn thiếu Thiên Ngưng một bó hoa, sau đó cũng đi vào trong nhà.

Về sau cần phải thêm hoa vào.

Trong nhà Tiểu Dương rất sạch sẽ, thu dọn ngay ngắn sạch sẽ, mở ra trong sáng ngời, ở nơi này cảm thấy rất thoải mái.

Tạ Chánh Phong cẩn thận ôm một chậu hoa Quân Tử Lan đi tới, sau đó đặt nó ở giữa bàn, xúc động khen ngợi: “Thiên Ngưng con xem này, chỉ cần thêm nửa tháng, không có gì không thể ngờ, chậu Quân Tử Lan này đã nở hoa rồi, hơn nữa con xem nó là màu Diệp Tử không chút ánh vàng, màu xanh mượt mà, đây là lần đầu tiên thành công tạo ra loài hoa Quân Tử Lan đẹp thế này.”

“Vậy thì chúc mừng chú.” Tạ Thiên Ngưng không có nghiên cứu gì về hoa, chỉ có thể cười ngây ngô đáp lại, bất quá cô có thể cảm giác được sự thành công đã làm cho ông rất vui sướng.

Chỉ cần ông vui vẻ là tốt, khi tách ra khỏi vợ con lại có thể sống được trọn niềm vui.

“Bác còn có một tin, nửa tháng sau có mở hội triển lãm hoa, mà hoa trong cuộc triển lãm này có thể đem ra bán đấu giá. Bác tính lấy chậu Quân Tử Lan này đi tham gia, để xem có thể bán đấu giá được bao nhiêu tiền?”

“Chú, đây là hoa do chú tốn rất nhiều tâm trí mới có, nếu bán đi chẳng phải rất đáng tiếc sao? Hay là thôi đi, dù sao bây giờ chúng ta cũng đâu có thiếu tiền.”.

“Cũng không thể nói như vậy, sau này chú còn có thể tiếp tục chứ cứ bày ra thế này cũng vô ít, chi bằng cứ đem bán đi. Nếu thật có thể bán giá tốt, lấy hoa đổi ra ít tiền, đây cũng là chuyện tốt. Tuy rằng chú biết con giờ có rất nhiều tiền nhưng mà đó là tiền của con không phải tiền của chú, nếu chú có thể bán nó kiếm tiền nuôi sống bản thân, vậy không phải rất tốt sao?” Tạ Chánh Phong thoáng nhìn qua Phong Khải Trạch, biểu cảm hơi trầm lãnh, dường như đang bài xích gì đó.

Phong Khải Trạch chạm trán với ánh mắt kia của ông, lập tức có thể đoán ra trong lòng ông đang nghĩ gì? Tạ Chánh Phong giống như Tạ Thiên Ngưng, không hề hám lợi, mọi việc đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình, nếu cứ dùng nhiều tiền của người khác cảm thấy có chút kỳ quái.

Người giỏi như thế đáng để nói chuyện.

“Chú, sao chú lại nói thế, sau này có chuyện gì cứ nói với con, chẳng có gì phải ngại.” Tạ Thiên Ngưng cũng không thông minh như Phong Khải Trạch, không nghĩ đến việc này.

“Bác rất hài lòng với tình trạng hiện nay, không có yêu cầu gì thêm. Chỉ là có hi vọng duy nhất chính là con có thể sống hạnh phúc vui vẻ.”

“Hiện tại con sống rất hạnh phúc rất vui, chú cứ yên tâm đi.”

“Làm bậc cha mẹ sẽ không thể nào yên tâm về đứa con của mình, dù cho nó đã kết hôn thì vẫn cứ luôn lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của nó có hạnh phúc không, đây chính là tình yêu của các cha mẹ.”

Tạ Chánh Phong hài lòng gật đầu, xúc động nói: “Không biết vì sao, từ trên người của chú con có thể tìm thấy một loại cảm giác không giống những người khác. Cho tới nay con không tin tưởng hai người có xuất thân khác nhau lại có thể hạnh phúc, nhưng đối với chú con không có lý do gì để hoài nghi, nên con rất tin tưởng vào chú.”

“Cảm ơn con tin tưởng chú, chú nhất định sẽ không phụ sự chờ mong của con đối với chú.”

“Chú, vừa rồi chú nói muốn đem hoa đi bán đấu giá, con cảm thấy đây cũng là một quyết định hay. Tuy rằng con không có nghiên cứu gì về hoa, nhưng từ việc buôn bán có thể nghĩ ra vấn đề này, đây là một loài cực phẩm, thì cứ đem ra để kiếm lợi nhuận. Mà nếu trong hội hoa triển lãm này, hoa của chú được người ta khen ngợi, vậy chẳng phải là làm lợi ình sao, sau này có thể làm ăn càng phát đạt rồi.”

“Bác không nghĩ xa như vậy, chỉ muốn kiếm chút ít tiền, ha ha.” Tạ Chánh Phong cười khiêm tốn, mà cũng vì thế càng làm cho bản thân rất có niềm tin vào loài hoa kia.

Thêm lúc nãy Phong Khải Trạch có nhắc đến như thế, ông lại càng có thêm ý chí chiến đấu, nhất định phải đạt được danh hiệu cho cuộc triển lãm hoa này.

“Chú, tuy trồng hoa rất quan trọng, nhưng mà chú cũng đừng quên, chăm sóc bản thân của mình, nếu như làm kiệt sức cũng không có lợi gì.” Tạ Thiên Ngưng không có lưu tâm nhiều vào cuộc triển lãm hoa kia, chỉ muốn chú có thể lo cho sức khỏe của mình thật tốt là được.

“Yên tâm đi, thân thể chú rất cường tráng, chú đã sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi rồi, con không cần phải lo lắng. Đúng rồi, gần đây có nhìn thấy Minh San không, nó có khỏe không?” Tạ Chánh Phong đột nhiên hỏi về tình cảnh của con gái mình, tuy cô không hề quan tâm ông, nhưng dù thế nào thì ông cũng phải trông nom cho cô.

“Chú, người hãy mặc kệ chuyện của họ đi có được không?” Cố có hơi không vui, không muốn Tạ Minh San làm ảnh hưởng đến cuộc sống của công.

“Chú không quản, chỉ là muốn biết tình hình mà thôi.”

“Kỳ thực trong lòng chú đã sớm có đáp án, hà tất gì phải hỏi con chứ? Lúc trước chú đã nói, Ôn Thiếu Hoa không đáng để phó thác cuộc đời, người cho rằng hắn có thể đem hạnh phúc cho Minh San sao? Quả thực y như lời chú nói, hai ngày trước con còn thấy hai vợ chồng họ ở trên đường cãi nhau, Ôn Thiếu Hoa càng quá đáng hơn, dám nói con lấy trộm đồng hồ của hắn, còn lấy túi xách của con xé nát. Chú, lời con nói có thể không xuôi tai, nhưng con đường này chính bản thân Minh San chọn, mặc kệ kết quả thế nào, chúng ta cần phải để họ tự gánh chịu trách nhiệm của mình. Tuy nó là con gái chú, nhưng nó chưa bao giờ xem chú là ba của nó, cho nên sau này con không muốn chú dính dáng chuyện gì với nó hết.”

Nghĩ tới chuyện Ôn Thiếu Hoa đổ oan cho cô, trong lòng cô càng căm giận hơn. Trước kia hắn xử oan cô làm phỏng tay Tạ Minh San, lại đổ oan nói cô hất cà phê vào người Tạ Minh San , không ngờ tới còn đổ oan cho cô trộm đồ, người đàn ông này chắc có bát tự tương khắc với cô rồi, may là cô không có gả cho hắn.

“Hả_____ tên Ôn Thiếu Hoa này thật không phải kẻ tốt lành gì mà, chú đã sớm thấy hắn không vừa mắt rồi, nhưng bất kể chú có khuyên thế nào thì Minh San cũng đều kiên quyết đòi gả cho hắn, chú cũng không còn cách nào.” Tạ Chánh Phong thở mạnh, chuyện mà ông lo lắng nhất cũng đã xảy ra. Dù vậy, ông cũng không còn lời gì để nói.

“Chú, chú nên tập trung lo cho hoa của chú đi, lỡ chú cứ lo đến chuyện khác làm Quân Tử Lan chết đi thì chú lấy gì để tham gia vào cuộc triển lãm hoa đây?” Tạ Thiên Ngưng nói sang chuyện khác, không hy vọng Tạ Chánh Phong lại nghĩ đến chuyện của Tạ Minh San.

Cô có thể đoán được mối quan hệ của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San nhất định không tốt, lần trước cãi nhau kịch liệt đến mức độ đó thì sao mà tốt được chứ?

“Cũng đúng, bất cứ con cháu nào cũng đều có phúc phần riêng, chuyện cần làm thì chú đã làm, gì cần nói thì cũng đã nói, bọn họ không nghe thì chú cũng không còn cách, chú giờ cần phải chuyên tâm chăm sóc hoa của chú thôi.” Tạ Chánh Phong không nghĩ nữa, đem toàn bộ suy nghĩ về Minh San chuyển dời sang chậu hoa của mình.

Ninh Nghiên không coi ông là chồng, con gái cũng không cư xử ông như người ba, ông hà tất gì phải nghĩ nhiều về bọn họ chứ?

Phong Khải Trạch nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ, không nói cho bọn họ biết một số việc đó chính là ngân hàng Thiên Tường đã ngừng tài trợ cho Ôn Thị.

Dựa theo dự tính của anh, không bao lâu nữa tập đoàn Ôn Thị sẽ phá sản, anh dám khẳng định bởi ngân hàng Thiên Tường không chịu tài trợ cho bọn họ nữa .

Quả thật, ngân hàng Thiên Tường không định sẽ tài trợ cho tập đoàn Ôn Thị nữa.

***

Hai ngày nay Ôn Minh và Ôn Thiếu Hoa luôn tranh thủ mọi ngày lượn quanh để tìm người quản lý của ngân hàng Thiên Tường, nhưng dù có túc trực cả ngày cũng không thấy, làm cho hai người không còn tâm tư nào.

Nếu không được tài trợ, tập đoàn Ôn Thị phải tuyên bố phá sản, từ nay về sau bọn họ phải sống trong tình cảnh nợ nần chất chồng.

“Ba, xem ra người đều hành ngân hàng Thiên Tường đã quyết tâm không gặp chúng ta, chúng ta hãy đi thôi.” Ôn Thiếu Hoa đợi được một lúc đã không còn kiên nhẫn liền muốn rời đi.

Nhưng Ôn Minh không đồng ý, còn muốn tiếp tục chờ, “Chờ một chút đi, trở về cũng là ngốc, thắng thu là nhờ dựa vào sự chờ đợi, có lẽ còn có một đường hi vọng. Bây giờ ba chỉ muốn biết rõ mọi chuyện, vì sao đột nhiên ngân hàng Thiên Tường đình chỉ tài trợ cho chúng ta?”

Ông không hiểu nguyên nhân do đâu mà công tỷ dẫn đến phá sản, thật sự không cam lòng.

“…..” Ôn Thiếu Hoa không nói thêm nữa, tiếp tục ngồi nguyên chỗ chờ, kỳ thực cũng rất muốn biết rõ nguyên nhân này là sao?”

Lúc này, trợ lý Hà đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ cười lạnh nói: “Các người thật đúng là có thể chờ hai ngày , tôi phải nói da mặt các người quả là dầy, không ngờ rất có nghị lực và kiên cường lắm đó?”

“Miệng của ngươi thúi thật đó.” Ôn Thiếu Hoa chịu không nổi liền châm biếm, đứng lên nắm chặt vạt áo trước ngực của quản, nghiêm khắc cảnh cáo.

Ôn Minh nhanh tới kéo con mình ra, không để hắn động thủ với trợ lý Hà, liền quở mắng: “Thiếu Hoa, đừng làm bậy, ông ấy là trợ lý của chủ tịch ngân hàng Thiên Tường,”

“………”

Thiếu Hoa vừa nghe đến trợ lý của chủ tịch, liền không dám làm càn, liền đứng sang một bên không dám nói gì cả